Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 145: Chương 145: Ninh ninh




**Lời tác giả**: oneshot viết tặng bạn Anh Queen.

Mọi người đừng quên vote, like, comment và follow cho tác giả nhé.

____________________

**1**.

Ninh Ninh năm nay năm tuổi.

Mục tiêu của Ninh Ninh trong năm mới.

Là cưới thầy Tường làm vợ.

**2**.

Ninh Ninh chạy đến hỏi thầy Tường.

Hỏi thầy làm vợ của Ninh Ninh có được không.

Thầy Tường cười rạng rỡ, nhéo nhéo má Ninh Ninh.

Nói: “Em dễ thương thế này, thầy làm sao mà từ chối được!!”

Mục tiêu năm mới.

Hoàn thành.

**3**.

Vốn dĩ Ninh Ninh muốn cưới thầy Tường làm vợ là có nguyên do.

Một hôm nọ, Ninh Ninh đến trường với hai mắt sưng húp như mới khóc.

Đã vậy quần áo còn xộc xệch, không ngay ngắn.

Thầy Tường ân cần hỏi Ninh Ninh sao vậy.

Ninh Ninh nói cô giúp việc ở nhà Ninh Ninh lại nghỉ việc rồi.

Cô ấy đã hứa sẽ ở nhà Ninh Ninh mãi mãi, nhưng cuối cùng lại không giữ lời.

Không có cô giúp việc, sáng nay Ninh Ninh phải tự mặc quần áo, mặc thế nào cũng xộc xệch.

Ninh Ninh rất nhớ cô giúp việc!!

Thầy Tường sau đó an ủi, lại còn chỉnh quần áo lại cho Ninh Ninh.

Những ngày kế tiếp, bố Ninh Ninh vẫn chưa có thời gian thuê giúp việc mới.

Nên mỗi ngày Ninh Ninh đều đến trường với bộ dạng xộc xệch.

Thế là thầy Tường mỗi ngày đều chỉnh quần áo lại cho Ninh Ninh.

**4**.

Tất cả các bạn trong lớp đều có hộp cơm trưa.

Riêng một mình Ninh Ninh là không có.

Bởi vì cô giúp việc nghỉ rồi, nên không ai chuẩn bị cơm trưa cho Ninh Ninh.

Bố Ninh Ninh đưa tiền, để Ninh Ninh tự mua đồ ăn.

Nhưng Ninh Ninh thì muốn có hộp cơm trưa giống các bạn.

Ninh Ninh buồn.

Ninh Ninh tủi.

Ninh Ninh...khịt mũi.

Thế là hôm sau, thầy Tường mang hộp cơm trưa cho Ninh Ninh.

Hộp cơm trưa thầy Tường làm ngon hơn của cô giúp việc.

**5**.

Hôm nay, bố của Ninh Ninh đến đón Ninh Ninh trễ.

Cổng trường mẫu giáo vắng hoe.

Trời thì sập tối.

Thầy Tường dẫn Ninh Ninh về nhà thầy, đợi bố đến đón.

Nhà thầy Tường tuy không lớn như nhà Ninh Ninh.

Nhưng ngăn nắp gọn gàng hơn nhà Ninh Ninh.

Ở nhà Ninh Ninh, từ khi cô giúp việc nghỉ, hành lang lúc nào cũng toàn là giấy tờ của bố với đồ chơi của Ninh Ninh, bồn rửa chén toàn chén dơ, đồ đạc thì vứt lung tung.

Bởi vậy nên Ninh Ninh cảm thấy nhà thầy Tường thật đẹp.

Thầy Tường tắm cho Ninh Ninh.

Rồi nấu ăn cho Ninh Ninh.

Sau đó cùng Ninh Ninh xem phim hoạt hình.

Ninh Ninh nằm trên đùi thầy Tường xem phim mà cảm thấy rất vui.

Dường như lâu lắm rồi không vui như vậy.

Ngủ quên lúc nào không biết.

Sau đó Ninh Ninh nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện:

“Thật ngại quá, tôi có cuộc họp khẩn, làm phiền thầy lo cho Ninh Ninh rồi!”

Cái giọng trầm ấm này, nhất định là bố của Ninh Ninh.

Ninh Ninh dụi mắt thì thấy bố đang đứng với thầy Tường.

Thầy Tường cười: “Không có gì, Ninh Ninh ngoan lắm, anh đừng lo.”

Sau đó bố nhìn sang Ninh Ninh đang nằm trên ghế sô pha:

“Ninh Ninh, về nhà thôi con.”

**6**.

Đêm giao thừa.

Ninh Ninh hỏi bố có thể thuê thầy Tường làm giúp việc mới cho nhà mình không.

Lúc này bố Ninh Ninh đang xem giấy tờ, nghe Ninh Ninh nói thì ồ một tiếng.

Bố quên mất nhà bọn họ cần tuyển người giúp việc.

Nhưng mà có thuê thì cũng thuê người khác, chứ làm sao lại thuê thầy giữ trẻ của Ninh Ninh được.

Nhưng Ninh Ninh thích ở chung với thầy Tường cơ.

Bố Ninh Ninh đùa giỡn nói: “Có nước con cưới thầy về làm vợ thì mới sống chung nhà với thầy được. Chứ sao mà lại bắt thầy làm người giúp việc!”

Nghe bố nói xong, Ninh Ninh nhìn lên bầu trời năm mới đầy pháo hoa.

Đặt xuống quyết tâm.

Ninh Ninh phải cưới thầy Tường làm vợ!

7.

Thầy Tường đồng ý làm vợ Ninh Ninh.

Ninh Ninh rất vui, muốn đi khoe với bố.

Nhưng bố lại đón Ninh Ninh trễ nữa rồi.

Thầy Tường lại mang Ninh Ninh về nhà.

Nấu cơm cho Ninh Ninh ăn.

Nhưng mà chưa kịp ăn gì cả, thì bố Ninh Ninh đến đón.

Thế là thầy Tường mời bố lại ăn cùng Ninh Ninh.

Bố ăn cơm thầy Tường nấu xong, sắc mặt chợt ửng hồng.

Cùng lúc này thì Ninh Ninh hí hửng nói với bố:

“Bố ơi, lát nữa ăn cơm xong, bố chở thầy Tường về sống với nhà mình nha!!!”

**8**.

Bố Ninh Ninh sững ra, nhìn Ninh Ninh.

Má bố lại hồng rồi.

Bố mắng Ninh Ninh nói chuyện bậy bạ, sao lại mang thầy về ở với bọn họ được.

Ninh Ninh nói được.

Tại thầy đồng ý làm vợ Ninh Ninh rồi!!

Bây giờ thì đến lượt thầy Tường đỏ mặt.

“Xin...lỗi, là do tôi ở trong trường đùa với Ninh Ninh...”

Bố của Ninh Ninh lúc này cũng gãi đầu nhìn thầy: “Không phải...không phải đâu thật ra là do tôi...”

**9**.

Bố giải thích với thầy Tường về những lời bố đã nói với Ninh Ninh.

Bố còn nói thầy Tường nhất định đối xử tốt với Ninh Ninh lắm, nên Ninh Ninh mới bám thầy như vậy.

Thầy Tường được khen, có chút ngại: “Không...không có gì, là trách nhiệm của tôi mà. Ninh Ninh cũng rất ngoan. Với lại trong lớp, chỉ có mình Ninh Ninh là không có mẹ, nên...”

Bố Ninh Ninh chợt trầm ngâm.

Ninh Ninh ngồi ở bên cạnh, nghe nhắc đến mẹ thì hai mắt chớp chớp.

Lúc này thầy Tường chợt hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn bố Ninh Ninh: “Xin lỗi anh. Tôi...tôi vô ý quá...”

Bố Ninh Ninh lắc đầu, mỉm cười: “Không có gì đâu, thầy đừng để ý.”

**10**.

Ninh Ninh lên xe.

Ninh Ninh hỏi bố, mẹ Ninh Ninh đang ở đâu vậy.

Bố Ninh Ninh chỉ tay ra ngoài cửa sổ.

Bố nói mẹ của Ninh Ninh chính là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.

Mẹ đang bận cùng cô mặt trăng chiếu sáng cho mọi người.

Mẹ của Ninh Ninh thật sự rất bận, nên Ninh Ninh nhất định phải ngoan, để mẹ có thể yên tâm làm việc của mình.

Ninh Ninh nghe vậy hai mắt liền long lanh, ngước lên trời cao:

“Oa” một tiếng.

Ninh Ninh ngoan ngoãn gật đầu.

**11**.

Ninh Ninh hỏi bố.

Hỏi bố có thể cứ đến đón Ninh Ninh trễ hoài như hôm nay được không?

Bố nhướng mày, hỏi Ninh Ninh tại sao tự nhiên lại thích bị đón trễ.

Ninh Ninh nói bởi vì bố cứ đi hoài.

Còn mẹ thì bận chiếu sáng cùng cô mặt trăng.

Nên hổng có ai ở nhà chơi với Ninh Ninh hết.

Đã vậy nhiều ngày rồi, Ninh Ninh chỉ ăn đồ lạnh ngắt trong tủ lạnh.

Phải đến nhà thầy Tường mới được ăn đồ ăn còn nóng, thơm phưng phức.

Bố vừa lái xe vừa nhìn Ninh Ninh.

Sau đó dịu dàng xoa đầu Ninh Ninh.

“Ngày mai cuối tuần, bố dẫn con đi sở thú. Sau đó cho con đến nhà hàng cao cấp ăn thật nhiều món ngon chịu không?”

Ninh Ninh nghe vậy thì vui vẻ gật đầu!

**12**.

Bố dẫn Ninh Ninh đi sở thú.

Nhưng mà bố chợt nhớ ra, hôm qua bố để quên áo khoác ở nhà thầy Tường.

Nên chạy qua nhà thầy Tường để lấy áo khoác.

Không ngờ lúc đến nơi lại gặp phải một anh cao to đang đứng trước cửa nhà thầy Tường.

La hét ầm ĩ.

“Em bị làm sao vậy hả??? Không phải đã xin lỗi rất nhiều lần rồi hay sao?? Anh cũng đã hứa sẽ không đánh em nữa!! Tại sao em không chịu cho anh cơ hội!!!”

Cái anh kia không hiểu sao cứ nắm tay thầy Tường. Thầy Tường có vẻ không thích, vùng vẫy dữ dội lắm, vậy mà anh đó vẫn không buông ra.

“Anh...anh thả tôi ra...chúng ta đã chia tay rồi...!”

“A!! Hay là em có thằng nào khác?? Bởi vậy nên mới nhất nhất không chịu trở lại bên tôi!!”

“Tôi có hay không cũng không liên quan đến anh! Anh thả tôi ra!!”

“Ồ, vậy là đúng thật là có thằng khác sao?”

Cái anh trai cao lớn kia tự nhiên kéo thầy Tường sát vào người mình.

“Vậy thì để tôi dạy lại cho em nhớ, cái huyệt này của em...”

Cùng lúc này, bố che tai Ninh Ninh lại.

Bố bảo Ninh Ninh cúi xuống, dù thế nào cũng không được nhìn, không được nghe.

“Nhớ chưa?”

Ninh Ninh gật đầu.

Sau đó bố mở cửa xe đi ra ngoài.

Một hồi sau, bố lại vào trong xe.

Cùng với thầy Tường.

**12**.

Thầy Tường cùng Ninh Ninh và bố đi sở thú.

Nhưng mà sắc mặt thầy thật xanh xao.

Ninh Ninh hỏi bố phải làm gì cho thầy vui lên đây.

Bố nói Ninh Ninh đi mua cái gì cho thầy ăn đi.

Thế là Ninh Ninh chạy đi mua kem.

Để bố với thầy Tường ở riêng với nhau một hồi.

Lúc trở về, Ninh Ninh chợt thấy bố đang ôm thầy Tường.

Thầy Tường thì bị bố ôm, kề mặt lên vai bố, khóc nức nở.

“Tôi...dù tôi có làm gì...hắn cũng không chịu buông tha cho tôi!”

Ninh Ninh lập tức quăng hai cây kem.

Chạy lại với với tay, đánh lên người bố.

“Bố ăn hiếp thầy Tường! Không cho bố ăn hiếp thầy Tường! Không được ăn hiếp vợ con!!!'

Bố lập tức buông thầy Tường ra.

Còn thầy Tường nhìn thấy Ninh Ninh, đang khóc mà vẫn không nhịn được, khúc khích cười.

**13**.

Sau khi thầy Tường đồng ý làm vợ Ninh Ninh, thầy không hề dọn qua nhà Ninh Ninh ở.

Nhưng mà Ninh Ninh lại dọn qua nhà thầy ở.

Mấy ngày nay, không hiểu sao, bố không đón Ninh Ninh nữa.

Ngày nào tan học, thầy Tường cũng tự động dẫn Ninh Ninh về nhà của thầy.

Thầy sẽ tắm cho Ninh Ninh.

Chỉ Ninh Ninh làm bài tập.

Cùng Ninh Ninh chơi.

Đợi đến khi bố đi làm về, cả ba người sẽ cùng ăn cơm.

Mấy đêm qua, Ninh Ninh toàn ngủ cùng thầy Tường.

Còn bố thì ngủ ngoài phòng khách.

Một ngày nọ, cái anh trai hôm bữa đến trước nhà bấm chuông.

Ninh Ninh chạy vào báo cho bố.

Bố liền ra ngoài, đuổi anh trai kia chạy trối chết.

**14**.

Bố nói, cái anh to lớn hôm bữa là người xấu, hay đến quấy phá thầy Tường.

Nên hai bố con bọn họ phải ở đây bảo vệ thầy.

Ninh Ninh nghe vậy, máu siêu nhân nổi lên, cực kỳ hào hứng với nhiệm vụ lần này.

Nhưng sau một thời gian, Ninh Ninh đang ăn cơm thì tự nhiên cảm thấy thắc mắc. Đam Mỹ Hay

Ninh Ninh thắc mắc tại sao hai bố con bọn họ phải qua nhà thầy Tường đế đối phó anh trai kia cơ chứ?

Có thể trực tiếp mang thầy Tường về nhà bọn họ ở cơ mà!

Khu nhà của Ninh Ninh có bảo vệ, anh trai kia sẽ không vào được.

Hơn nữa nhà bọn họ rất rộng, bố không cần ngủ ở sô pha nữa!

Còn thầy Tường thì có thể ngủ trong phòng Ninh Ninh!!

Bố với thầy Tường nghe xong, cả hai đều đỏ mặt.

Bố hỏi thầy Tường có muốn...dọn qua nhà bọn họ ở vài hôm không.

Vẻ mặt thầy Tường ngượng ngùng.

Thầy gật đầu.

**15**.

Ngày đầu tiên thầy Tường đến ở với bố con Ninh Ninh.

Không hiểu bằng cách nào.

Hành lang trở nên sạch sẽ.

Giấy tờ của bố nằm gọn gàng trên bàn làm việc.

Chén bát dơ trong bồn rửa chén đều biến mất.

Ngay cả mấy cây nấm mọc trên cống cũng không còn.

Đồ chơi của Ninh Ninh cũng được xếp gọn trong phòng.

Quần áo của hai bố con đều sạch sẽ thơm tho.

Cơm canh thì lúc nào cũng nóng hổi.

Sau đó thầy Tường cứ vậy ở với bố con Ninh Ninh.

Ban đầu thì nói là vài ngày.

Vậy mà mới đó một tháng đã trôi qua.

**16**.

Một hôm nọ, bố đi làm.

Ninh Ninh ở nhà với thầy Tường.

Thầy Tường dạy Ninh Ninh làm bánh kem.

Bất thình lình có tiếng chuông cửa.

Ninh Ninh chạy ra mở cửa.

Một chị gái xinh đẹp ăn mặc sang trọng tự nhiên bước vào.

Đi thẳng vào phòng khách.

Thầy Tường chạy ra, hỏi chị gái là ai.

Chị gái hỏi thầy Tường là giúp việc mới sao.

Nói rồi liền quăng áo khoác cho thầy Tường cầm.

Bảo thầy mang cho chị ấy ly nước cam.

Thầy Tường vẫn ngơ ngác, nhìn chị gái trước mặt.

Hỏi chị ấy là ai.

Chị gái đó lúc này ngồi xuống, vắt chân nói:

“Tôi chính là nữ chủ nhân của ngôi nhà này!”

**17**.

Ninh Ninh bị bắt lên phòng.

Bố và chị gái bên dưới cãi nhau dữ dội.

Vọng hết lên trên này.

“Cô còn trở lại đây làm gì!”

“Em là vợ của anh cơ mà!! Xa cách mấy năm, em nhớ anh, nhớ con, nên mới lặn lội trở về. Anh la cái gì chứ!”

“Cô đừng đùa với tôi! Năm đó tôi phá sản! Cô chỉ để lại vài lời nhắn với một lá đơn ly dị rồi chạy theo tình nhân!! Bây giờ tôi vực dậy từ vũng lầy, cô còn mặt mũi trở về đây?”

“Anh làm cái gì mà nóng nẩy. Ly dị rồi thì ly dị. Em vẫn là mẹ của Ninh Ninh, bây giờ em muốn về đây giành quyền nuôi dưỡng con với anh có được không?”

“Giành quyền nuôi dưỡng con? Hồi Ninh Ninh mới có ba tháng, còn chưa cai sữa mẹ, cô bỏ cha con tôi thế nào cô quên rồi sao? Bây giờ vẫn còn mặt mũi giành quyền nuôi con? Cô đúng là đồ tâm thần, cái tính tự luyến đó của cô, hồi đó tôi mù mới không nhìn ra!”

“Năm đó anh phá sản, bạo hành đánh đập em. Em không còn cách nào khác mới phải bỏ đi. Bây giờ em nghi ngờ kẻ vũ phu như anh bạo hành Ninh Ninh, muốn giành quyền nuôi con. Anh có ý kiến gì không?”

“Bạo hành đánh đập cô? Cô nói cái khỉ gì vậy?”

“Thời đại công nghệ mà, quan trọng là báo chí họ tin ai thôi. Anh nghĩ ai trong chúng ta sẽ lấy được sự thông cảm của công chúng? Một người phụ nữ tay yếu chân mềm không nơi nương tựa? Hay là một tên CEO giàu nứt đố đổ vách không gì không có?”

“Nếu làm đến cùng thì kiểu gì cô cũng không thắng nổi!”

“Hừ, còn phải xem Ninh Ninh bé yêu của hai đứa mình nó có chịu nổi đến cùng hay không thôi.”

**18**.

Cửa phòng mở ra.

Thầy Tường bước vào.

Thầy Tường tiến lại bên cạnh Ninh Ninh.

Thầy hỏi Ninh Ninh ngày mai muốn ăn gì, thầy nấu cho Ninh Ninh ăn.

Ninh Ninh ngồi bên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài.

Ninh Ninh hỏi thầy Tường đã gặp qua mẹ của Ninh Ninh chưa.

Thầy Tường nghe vậy, có chút khó. xử...

Ninh Ninh sau đó đưa tay lên trời.

Chỉ vào ngôi sao sáng nhất.

Ninh Ninh nói mẹ của Ninh Ninh đó.

Mẹ đang cùng với cô mặt trăng soi sáng cho vạn vật.

Mẹ thật sự rất tốt.

Vì muốn giúp đỡ mọi người nên không có thời gian về nhà.

Chính là như vậy.

Mẹ của Ninh Ninh chính là như vậy đó.

“Mẹ của Ninh Ninh chính là...”

Ninh Ninh khịt mũi.

“...là đẹp đẽ như vậy.”

**19**.

Ninh Ninh gối đầu trên đùi thầy ngủ.

Mơ hồ nghe được giọng của bố và thầy Tường.

“Thế...sao rồi anh...?”

“Còn sao nữa, muốn tiền thôi, cầm được tiền thì phủi mông đi rồi!”

“Em lo cho Ninh Ninh...em sợ...”

“Con nít ấy mà, nó có hiểu gì đâu.”

“Em thì lại sợ Ninh Ninh quá hiểu chuyện. Nó thông minh vậy mà. Ban nãy hai người ở bên dưới cãi nhau, trên này...nghe rõ lắm...”

Bố Ninh Ninh im lặng hồi lâu, không đáp.

**20**.

Ninh Ninh ngồi một mình trong lớp.

Tô tô vẽ vẽ.

Thầy Tường hỏi Ninh Ninh đang vẽ cái gì vậy.

Ninh Ninh nói đang vẽ ngôi sao.

Ngôi sao đang chiếu sáng cùng cô mặt trăng.

Thầy Tường nghe xong thì im lặng.

Thầy hỏi Ninh Ninh, nếu một ngày nào đó, ngôi sao trên trời không sáng nữa thì phải làm sao.

“Tại sao lại không sáng nữa!”

Ninh Ninh xụ mặt mếu môi.

“Ngôi sao thì...thì...phải sáng chứ...phải không thầy...”

Thầy Tường im lặng.

“Mẹ của Ninh Ninh...là ngôi sao...thì phải sáng chứ...”

Ninh Ninh nấc một cái: “Phải...phải không...”

**21**.

Mấy ngày kế tiếp, thầy Tường ra sức dỗ dành Ninh Ninh.

Nấu những món mà Ninh Ninh thích ăn nhất.

Dẫn Ninh Ninh đi chơi ở những chỗ vui nhất.

Lại cùng Ninh Ninh xem những bộ phim hoạt hình mới nhất.

Ninh Ninh rất nhanh liền vui trở lại.

**22**.

Một ngày nọ.

Thầy Tường dẫn Ninh Ninh đi siêu thị.

Sau đó.

Trong đám đông.

Tự nhiên có một bàn tay thật mềm, nắm lấy tay Ninh Ninh.

Kéo đi.

**23**.

Ninh Ninh nhìn chị gái trước mặt.

Chị gái ấy bảo Ninh Ninh gọi mình là mẹ.

Ninh Ninh hỏi mẹ, thầy Tường đâu rồi.

Mẹ nói Ninh Ninh mặc kệ thầy Tường đi.

Đi với mẹ là được rồi.

Mẹ dẫn Ninh Ninh đi chơi.

Ninh Ninh ngước mắt lên hỏi:

“Mẹ không làm ngôi sao nữa sao?”

Mẹ nhìn Ninh Ninh, tỏ vẻ không hiểu.

“Con nói nhảm nhí gì vậy?”

Ninh Ninh chớp chớp mắt nói: “Bố nói, mẹ của Ninh Ninh chính là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, mẹ bận cùng cô mặt trăng soi sáng cho mọi người nên mới không về với Ninh Ninh. Bố bảo Ninh Ninh phải ngoan cho mẹ an tâm làm việc, bởi vậy nên Ninh Ninh luôn ngoan lắm!!”

Mẹ chợt ồ lên một cái.

“Ahhh...hiểu rồi. Đúng vậy, mẹ chính là ngôi sao của Ninh Ninh, bởi vậy nên Ninh Ninh phải ngoan...”

Bất chợt, có một cú điện thoại gọi tới.

Mẹ bắt máy.

**24**.

“Ồ, baby đó hả? Em đi mấy ngày, baby có nhớ em không.”

Mẹ nói chuyện điện thoại với ai đó, quên luôn Ninh Ninh.

“Baby đừng lo, em điều tra kĩ rồi! Ban đầu nghe tin chồng cũ anh ấy lên đời, em đâu có tin, nên đến xin chút đỉnh xem thế nào. Đúng rồi đúng rồi, số tiền em dùng để mua xe cho baby ấy! Ai ngờ, anh ấy giàu thật, giàu lắm baby ạ!! Tận 20 000 USD, nói đưa là đưa. Bây giờ để em nối lại tình xưa với anh ấy, rồi em lấy tiền cho baby mua biệt thự nhá.”

“Mẹ ơi...con đói...muốn về nhà.”

Ninh Ninh kéo kéo tay áo mẹ.

Thầy Tường nói hôm nay sẽ ăn lẩu đó.

Mẹ nhìn Ninh Ninh, cười một cái, sau đó lại tiếp tục nói chuyện.

“Ồ, baby đừng để ý, con em ấy mà. Cái thằng nhỏ mà em kể với baby ấy. Mấy tuổi hả baby? Ờm...chắc tầm bốn tuổi...”

“Ninh Ninh năm tuổi rồi!”

“Ừ rồi thì năm.”

“Baby vậy nhá, để em xử lý xong vật cản đường, em báo tin tốt cho baby nhé!”

**25**.

Mẹ dẫn Ninh Ninh vào phòng khách sạn.

Trong phòng khách sạn có rất nhiều người.

Có máy quay phim.

Có cả anh trai người xấu hay đến làm phiền thầy Tường.

Mẹ nói Ninh Ninh cứ chạy chơi đâu đó đi, lát mẹ gọi thì lại.

Nhưng mà Ninh Ninh rất sợ, không muốn đi.

Nên cứ đứng yên một chỗ.

Mẹ cũng không nói gì.

Sau đó có người kéo thầy Tường vào trong phòng.

Thầy Tường bị trói.

Thầy Tường nhìn máy quay, rồi lại nhìn anh người xấu đứng ở đó.

“Anh...anh sao lại ở đây?? Các người...các người muốn làm gì???”

Mẹ mỉm cười nói với thầy Tường:

“Thiệt là ngại, vốn dĩ chuyện này không liên quan đến thầy. Nhưng ai bảo anh Dương anh ấy thích thầy như vậy. Thầy cứ chắn đường thì tôi với chồng cũ không về với nhau được. Nên làm phiền thầy chịu khó một chút nhé!”

Sau đó tự nhiên cái đèn trên máy quay sáng lên.

Thầy Tường hoảng hốt.

“Mấy người muốn làm gì vậy, thả tôi ra!!! Ninh đâu rồi!!”

Cái anh người xấu tự nhiên tát thầy một cái “chát.”

Sau đó anh ấy đè thầy Tường xuống giường, cắn lên cổ thầy.

Mẹ lại cười nói: “Một đoạn clip ấy mà, tầm mười lăm phút thôi, thầy chịu khó phối hợp, rồi tôi thả cho thầy về.”

“Ninh Ninh!!!”

Lúc này, thầy Tường mới nhìn thầy Ninh Ninh đứng trong phòng. Thầy hoảng sợ, hét lên một tiếng:

“Ninh Ninh, chạy đi, chạy ra khỏi đây ngay!!!”

Anh người xấu lại đánh thầy Tường thêm cái nữa.

“Thằng điếm lẳng lơ, mày bỏ tao theo thằng khác, giờ còn ở đó mà chăm con cho ai hả??”

Mẹ lại nhỏ nhẹ nói: “Thầy cũng thật là, sao lại bảo con tôi nó chạy đi. Chẳng lẽ tôi lại hại con mình. Chẳng lẽ mẹ lại hại con, Ninh Ninh nhỉ?”

Ninh Ninh thấy anh người xấu tát thầy Tường thì lập tức sợ hãi, quay sang mếu máo khóc với mẹ:

“Mẹ ơi, anh người xấu đánh thầy Tường. Mẹ...mẹ... gọi cô mặt trăng đến cứu thầy Tường với!!”

Mẹ chau mày nhìn Ninh Ninh.

“Hể? Thằng nhỏ này, nói nhảm gì thế!”

“Mẹ...mẹ là ngôi sao của Ninh Ninh, mẹ cùng với cô mặt trăng soi sáng cho mọi ngưòi. Mẹ cứu thầy Tường đi.”

“Gì vậy trời? Con nít con nôi, đi đi đi đi, đi ra ngoài! Con nít đừng có đứng nhìn mấy cảnh này.”

Nói rồi, liền lôi Ninh Ninh ra ngoài.

Ninh Ninh nhất quyết không đi, nhìn thấy anh người xấu đánh đập thầy Tường, lại còn cắn thầy ấy, Ninh Ninh khóc lóc ầm ĩ:

“Không đi! Không đi! Mẹ ơi, mẹ ơi cứu thầy Tường với...Gọi bố đến cứu thầy Tường với!!”

“Cái thằng này, mới tí tuổi mà không nghe lời rồi. Ra, ra ngoài mau!”

Ninh Ninh khóc rống lên, vùng vẫy dữ dội, tìm mọi cách chạy lại chỗ thầy Tường

“Ninh Ninh à...”

Cùng lúc này, giọng nói dịu dàng của thầy Tường vang lên.

“...ra ngoài với mẹ của Ninh Ninh đi nhé!

**26**.

Thầy Tường bị anh người xấu ghì chặt hai tay xuống giường, một bên má sưng lên do bị đánh.

Thầy chống trả một hồi không được, hai mắt đã lưng tròng, nhẹ nhàng khuyên bảo Ninh Ninh.

“Thầy không có sao hết. Thầy...thầy...ở đây có chút việc bận thôi. Ninh Ninh ngoan theo mẹ ra ngoài phòng nhé! Nhé em!!”

Ninh Ninh nghe thầy Tường nói thì mới ngừng quấy khóc, mím môi, cúi gằm mặt.

Mẹ đảo mắt:

“Chả biết là con ai nữa.”

Rồi kéo Ninh Ninh đi!!

Bất chợt.

“NINH NINH KHÔNG NGOAN NỮA!!!”

Ninh Ninh tự nhiên hét ầm lên.

**27**.

Hai con mắt nhỏ xíu trở nên ươn ướt:

“Bố lúc nào cũng bận đi làm! Mẹ thì bận soi sáng với cô mặt trăng! Chỉ có mỗi thầy Tường là ở bên cạnh Ninh Ninh thôi! Bây giờ đến thầy Tường cũng bận! Đến cả thầy Tường cũng bảo Ninh Ninh phải ngoan để thầy làm chuyện bận của thầy!! Ninh Ninh không ngoan nữa! Thầy Tường đừng có bận, đừng bỏ Ninh Ninh mà!!”

Nói rồi, Ninh Ninh liền giũ tay khỏi người mẹ, chạy lại đánh anh người xấu.

“Mẹ nó, chạy lại chỗ mẹ mày đi. đừng làm phiền tao!!” Anh người xấu quát Ninh Ninh.

Nhưng mà Ninh Ninh không sợ, Ninh Ninh quát lại anh người xấu:

“ Không cần! Không cần mẹ nữa. Mẹ Ninh Ninh xấu lắm, chỉ muốn tiền của bố thôi!! Mẹ ở luôn với cô mặt trăng đi, đừng về nữa. Ninh Ninh chỉ cần thầy Tường là đủ rồi!!!”

Nói rồi. Ninh Ninh liền bị anh người xấu đánh cho một cái ngã ra sàn.

Thầy Tường lập tức quát lên: “ANH ĐIÊN RỒI!!”

Trong một khắc, thầy Tường vốn đã buông bỏ lại chống trả dữ dội.

Còn mẹ thì chạy lại, tát Ninh Ninh một cái: “Con với chả cái! Đẻ nó ra mà nó nói mình thế này đây!! Không nể mặt thằng bố mày là tao đánh mày tét mông! Đi ra ngoài cho tao! Bây giờ mày mà không đi, thì ở lại đây mà nhìn! Okay!!”

Ninh Ninh ôm má, gào khóc: “Mẹ...mẹ đánh Ninh Ninh...mẹ là người xấu, Ninh Ninh kêu bố gọi cánh sát bắt mẹ!!!”

Mẹ chợt cười: “Bố mày hiện tại đang ở công ty con ạ, cảnh sát đào ở đâu ra.”

Vừa dứt lời thì cảnh sát ập vào.

**28**.

Từ cái hồi mẹ xuất hiện, bố luôn cho người đi theo bảo vệ thầy Tường và Ninh Ninh.

Mặc dù lúc hai thầy trò bị bắt cóc bọn họ đuổi theo không kịp, có hơi mất dấu một tí.

Phản ứng hơi chậm.

Nhưng cuối cùng cũng không có chuyện gì.

Nên không sao.

**29**.

Không sao cái cục tác!!!!

Bố Ninh Ninh nổi trận lôi đình.

Mắng cho đội bảo vệ một trận tơi tả.

Đuổi việc vài người.

Trừ lương tất cả.

Ninh Ninh nhìn thôi mà cảm thấy thật sợ.

Chạy đi tìm thầy Tường an ủi.

**30**.

Sau khi chuyện đó qua đi.

Ninh Ninh không gặp mẹ nữa.

Nghe nói mẹ trở về với cô mặt trăng rồi.

Mong là mẹ ở bên cạnh cô mặt trăng thật hạnh phúc.

Mặc dù mẹ rất đáng sợ.

Nhưng chỉ cần mẹ đừng cho người ăn hiếp thầy Tường nữa, Ninh Ninh vẫn mong mẹ sẽ cùng cô mặt trăng soi sáng thật vui vẻ.

Ninh Ninh sẽ dõi theo mẹ từ xa.

**31**.

Dạo gần đây Ninh Ninh cảm thấy có gì không đúng.

Bình thường thầy Tường vẫn ngủ chung với Ninh Ninh.

Vậy mà mấy ngày nay, có những hôm, lúc Ninh Ninh tỉnh lại giữa đêm thì không thấy thầy Tường đâu cả.

Lúc Ninh Ninh đi khắp nhà tìm thầy Tường, thì phát hiện thầy ở trong phòng bố.

Thấy Ninh Ninh bước vào, bố liền vội vã đắp chăn cho thầy Tường.

Ninh Ninh hỏi bố, sao thầy Tường đang ở đâu vậy.

Bố nói thầy Tường bị bệnh, qua đây tìm bố khám.

Ninh Ninh nói bố đâu phải bác sĩ đâu.

Bố nói bệnh này bác sĩ không khám được, chỉ có bố khám được.

Thế là Ninh Ninh nhướng chân, nhìn lên thầy Tường ở bên kia giường.

Hỏi thầy Tường có bệnh nặng lắm không.

Thầy không trả lời, chỉ lấy tay bịt chặt miệng mình, úp mặt vào ngực bố, mặt đỏ như gấc, hơi thở vội vàng, hai vai run run.

Xem ra là bệnh thật rồi.

Thế là Ninh Ninh về phòng.

Để bố tiếp tục khám cho thầy.

**32**.

Rất lâu sau đó.

Ninh Ninh lên cấp ba.

Một hôm nọ, đang ăn sáng.

Thì tự nhiên trong đầu bừng tỉnh.

Trí quang mở ra.

Ninh Ninh giác ngộ được chân tướng.

Cậu liếc ngang nhìn bố.

Giọng bè bè nói:

“Bố cướp vợ con.”

Bố Ninh Ninh đang đọc báo, bình thản nhún vai.

“Trễ rồi con ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.