**Lời tác giả**: “oneshot” viết tặng bạn họ Phạm tên Minh.
Mỗi tuần tất cả tài khoản trên Mangatoon/Noveltoon sẽ được phát cho một phiếu vote mới. Mọi người nếu thích truyện thì vote cho mình nghen!!!
_______________________
**1**.
Đêm hôm thanh vắng, lặng như tờ.
Bất thình lình, một âm thanh inh ỏi vọng lại từ xa xăm, lớn dần, lớn dần, cho đến khi bao trùm, lấn át cả màn đêm.
Những ánh đèn đỏ xanh chớp tắt khiến bầu trời bừng sáng. Âm thanh hối thúc hô hào nối tiếp lẫn nhau.
Người dân xung quanh người thì ùa ra đường, kẻ thì đứng trên ban công, nhìn xuống hiện trường.
**2**.
Linh đang nằm trên giường thì nhận được một cú điện thoại.
Giọng nói của tên anh em hối hả phát ra từ đầu dây bên kia:
“Linh, mày về ngay!! Thằng anh mày nó đi ngoài đường bị người ta đâm, giờ đang nằm cấp cứu kìa!!”
**3**.
Cậu bình tĩnh đến lạ lùng.
Ngồi trên xe trở về thành phố, Không biết trong đầu nghĩ gì mà cứ gọi điện vào số của anh ấy, lần nào cũng chỉ nghe được một câu:
“Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được...”
Không đợi nghe hết câu, cậu đã tắt, sau đó thì nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh vật bên đường, được một hồi lại cúi xuống nhìn màn hình trên tay, ấn gọi lại.
**4**.
Lúc về tới thành phố thì trời đã sáng. Đường xe tấp nập ồn ào hối hả. Nhịp sống ngày thường dường như chẳng vì điều gì mà chậm lại.
Khi cậu tới bệnh viện, tên anh em đang ngồi ngoài phòng bệnh, hai tay đan vào, run chân bần bật!
“Mày làm gì mà giờ này mới tới!”
“Anh Hưng đâu rồi...”
Giọng cậu khàn đặc.
**5**.
Mùi cồn nồng nặc khắp không gian.
Cậu nhìn một dàn máy móc vây xung quanh giường bệnh.
Trong cổ họng có cái gì đó nghẹn lại, nuốt mãi...vẫn không trôi.
Bác sĩ đứng bên cạnh, ông thở dài một hơi rồi nói: “Vết thương đã ổn định, tạm thời sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng. Nhưng mà...do xuất huyết quá nhiều, chúng tôi không thể xác định khi nào bệnh nhân sẽ tỉnh lại.”
Cậu tiến lại bên giường, chạm vào tay người bệnh: “Thế trong trường hợp xấu nhất...thì anh ấy sẽ hôn mê đến khi nào?”
Hai mắt cậu nặng trĩu, cứ nhíu lại vào nhau.
Bác sĩ: “Cái này rất khó nói, còn tùy thể trạng người bệnh. Nhưng đa phần trường hợp...sẽ không tỉnh lại...”
“Không...tỉnh lại nữa...” Ánh mắt cậu hạ xuống bàn tay của anh, siết chặt, siết chặt.
Tay anh ấy thật ấm.
“Không tỉnh lại là sao??? LÀ SAO???” Tên anh em mất bình tĩnh hét ầm lên.
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
“Cố gắng hết sức cái con khỉ!!! Mấy người làm bác sĩ kiểu gì vậy?? Thằng Hưng nó bị người ta chém trước giờ đâu có sao! Giờ bị đâm có một nhát, mắc mớ gì nằm luôn một chỗ!!!” Tên anh em nắm lấy cổ áo của bác sĩ.
“Anh...anh bình tĩnh lại...”
“Chó má! Bình tĩnh con khỉ khô!!!”
“Thôi đi...” Cậu thì thào trong miệng, nhỏ đến mức chẳng ai nghe.
“Anh...anh bình tĩnh lại...buông tôi ra đi!!”
“Mẹ nó! Mày làm ăn như hạch!!! Buông buông cái con khỉ khô!!!”
“Đề nghị anh bỏ bác sĩ của chúng tôi ra!! Bằng không tôi buộc lòng phải gọi bảo vệ đến!”
“Thôi.. đi...” Cậu lại thều thào.
“Gọi đi! Gọi đi rồi xem ai sợ ai!!!”
“Lập tức gọi bảo vệ...”
“THÔI ĐI MÀ!!!”
Cả phòng bệnh chợt im lặng.
Cậu quỳ bên giường, mím chặt môi, giọng run run, mặt úp vào tay anh: “Để yên cho anh ấy nghỉ ngơi đi mà...”
Cả căn phòng đầy ấp người, trong phút chốc chỉ còn lại trống vắng.
6.
“Cậu cũng đừng buồn, sinh lão bệnh tử, âu cũng là cái số.”
Bác sĩ thấy người nhà bệnh nhân quá đau buồn nên đồng cảm, nói một câu an ủi.
“Anh ấy có thể...sẽ không bao giờ tỉnh dậy sao?”
Trách nhiệm của bác sĩ là phải chuẩn bị tinh thần cho bệnh nhân và người nhà cho tình huống xấu nhất: “Khả năng rất cao là như vậy.”
Cậu đưa tay lên trán, hai mắt nhíu chặt vào nhau. Đau xót thấm vào nội tạng.
“Nhưng vẫn có trường hợp bệnh nhân tỉnh dậy. Có người nằm mười mấy năm trời còn đột ngột tự nhiên mở mắt ra. Nhưng những trường hợp này rất hy hữu, người nhà cũng nên chuẩn bị tinh thần...”
Bệnh nhân: “Khụ...”
Bác sĩ: “...”
Bệnh nhân: “Nước...”
**6**.
Gã ngồi trên xe lăn, nó đẩy gã vào nhà.
Gã thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Ơn trời, cuối cùng cũng được về nhà!”
Thằng nhóc nói: “Để em bế anh lên giường.”
“Đ*o, tao bị thủng bụng nha, không có què, mày đẩy tao đến giường, tao tự leo lên.”
Thế là nó dừng, không đẩy xe nữa.
“Bị gì vậy?”
Thằng nhãi ranh đột ngột cúi xuống, bưng gã trên tay, đi một mạch vào phòng.
“Thằng điên! Tao bảo mày để tao tự leo lên rồi mà!!”
“Như vậy cho nó nhanh!” Nó cãi.
Gã nhìn ánh mắt của nó, chậc lưỡi nói một câu hết sức vô tư:
“Mày nhìn cái mặt mày đi, nhăn y hệt con khỉ. Số anh mày lớn lắm con ạ. Chưa chết được đâu!”
“Anh không chết, nhưng em lo, được chưa?”
Vừa nói, nó vừa chỉnh lại cái gối cho gã tựa lưng, rồi đắp mền cho gã, chuyên nghiệp không khác gì một cô điều dưỡng có nghề.
Gã nghe xong thì im, không biết nói gì nữa.
**7**.
“Em giúp anh cởi quần áo!”
Thằng nhãi ranh kia nói tỉnh bơ.
Gã hoảng hồn: “Gì?”
“Anh hổng tính lau mình hả?”
“...”
**8**.
“Mày xách mền gối qua đây làm gì?”
“Em ngủ ngay cạnh giường anh, có gì anh kêu em nghe liền!”
Nói rồi liền trải mền ra nằm dưới đất. Gã chẳng cấm cản được.
**9**.
“Ê Linh!”
“Dạ?”
“Hay là mày thuê điều dưỡng chăm sóc tao đi!”
“Bộ anh chê em chăm sóc dở hả?”
“Không phải...nhưng mày còn đi làm...”
“Em nghỉ việc rồi, qua công ty ba em làm. Giờ em là con ông cháu cha, anh khỏi lo.”
**10**.
Một ngày nọ.
Thằng nhãi bưng thức ăn đến tận giường cho gã. Má nó, con nhà giàu có khác, đồ ăn toàn là cháo bào ngư, súp vi cá. Kiểu này thì chắc cú nó đặt nhà hàng bên ngoài giao tới, chứ thằng Linh trước giờ chỉ biết nấu mì gói.
Gã đang ăn thì chợt nghĩ tới một chuyện, lông mày chau lại: “Mày suốt ngày luẩn quẩn quanh đây rồi ông già mày có nói gì không?”
Mặt mày thẵng nhãi kia từ hồi xuất viện cứ cau có, nhìn không chút thiện cảm, nó bực dọc nói:
“Tuy ban đầu ổng đòi em qua sống với ổng, nhưng em nói hai mươi tám rồi, qua sống với ba làm chi. Nhà ổng dùng để nuôi gái tốt hơn không! Em nói chuyện với ba em rồi. Em nghỉ công việc hiện tại, qua làm cho ba. Rồi cuối tuần thì em qua dùng cơm với ba và má nhỏ.”
Nói rồi tự nhiên nó quay sang nhìn gã:
“Em lớn rồi, anh không cần phải tính thay em đâu. Anh lo cho mình đi!”
Nó nói xong thì ra ngoài, đóng cửa.
**11**.
Gã chống tay đi lại chậm rãi trong phòng khách, ngứa tay ngứa chân, nên xuống siêu thị mua vài món nấu cho thằng Linh ăn. Đang lựa rau củ thì thằng Linh gọi đến, giọng nó gấp gáp:
“Anh Hưng, anh đi đâu rồi?!!”
Gã nói: “Mẹ nó! Nói chuyện điện thoại mắc gì hét, đau tai tao. Tao đang ở siêu thị dưới nhà! Có gì không!”
“Anh ở yên đó, em xuống đón anh!”
Thằng nhãi đó thật sự xuống dưới siêu thị để hộ tống gã trở về căn hộ ngay trên đầu.
Thằng Linh cau có: “Anh ra ngoài đường sao không báo với em!”
“Tao mới phải hỏi, mày bị tâm thần hồi nào mà không báo cho tao! Con mẹ nó, đi siêu thị mà mày làm như đi chém nhau không bằng! Báo với mày? Mày đùa tao à?” Gã bật lại nó.
“Mấy cái thằng kia nó còn nhởn nhơ ngoài đó! Rồi lỡ nó lại cho anh một dao thì thế nào!”
“Ôi giời, ba cái thằng chỉ biết đâm sau lưng người khác! Công an còng đầu tụi nó mấy hồi!”
“Ai mà biết được! Ngày nào tụi nó còn chưa bị công an bắt, ngày đó em không cho anh ra ngoài đường!!”
“Mày làm cha tao đi!”
**12**.
Chiều hôm đó, đám người kia bị công an bắt.
Báo nó nói vậy.
Mấy chiến sĩ công an cũng gọi điện báo y chang vậy.
Gã giễu cợt nói: “Thế mày cho phép anh mày ra ngoài được chưa Linh?”
Linh: “...”
**13**.
Mấy hôm trước vừa cắt chỉ. Hôm nay cơ thể cũng khỏe lại rồi. Gã lên mạng, săm soi cái màn hình.
“Anh Hưng, anh xem cái gì thế?”
Gã nói: “Tao kiếm công việc mới. Từ hồi bị đuổi đến giờ, hết dính vụ ông già mày rồi đến vụ bị đâm, chẳng có nguồn nào kiếm cơm!”
Thằng Linh nó trợn to mắt, sửng sốt: “Anh đi làm chi nữa, em anh bây giờ là giám đốc...”
“Ăn của bố mày chắc tao nuốt trôi!” Gã nói.
“Anh nói gì vậy? Của em thì cũng là của anh mà!”
“Ừ rồi!” Gã chậc lưỡi cho qua.
Linh tiến lại dập laptop của gã: “Đừng kiếm việc nữa, anh ở nhà, em nuôi!!”
Lần này nó nói vô cùng nghiêm túc, không có cái vẻ giỡn hớt khi xưa.
Gã cầm ly thủy tinh trên bàn, đập xuống đất.
Linh liền lùi lại.
“Đầu tao đây nè, hay mày ngồi lên luôn đi??”
Gã quát một cái, thằng nhỏ liền nín.
Gã nổi tính cọc: “Con nít con nôi mà bày đặt ra vẻ. Hết không cho tao ra đường, giờ lại đòi không cho tao kiếm việc! Riết rồi mày càng ngày càng giống cha tao!”
Gã hừ một cái rồi đi ra cửa.
Cho đến khi nghe tiếng sụt sùi sau lưng thì khựng lại.
**14**.
“Bác sĩ nói anh không tỉnh lại nữa!!! Anh bỏ em, anh không tỉnh lại nữa!!! Anh có biết lúc đó em buồn muốn chết luôn hay không!! Anh có biết lúc em nghe nói anh bị đâm khi đi mua thức ăn cho em, em cảm thấy tội lỗi lắm không!!! Hức...một cái đứa bơ vơ như em, chỉ có anh là người nhà đúng nghĩa thôi. Anh có chuyện gì, em biết sống làm sao!! Vậy mà anh còn quát em, anh quát em!!!”
Linh nó úp mặt vào đùi gã mà khóc, nước mắt nước mũi tùm lum, vừa nói vừa nấc cục.
Gã thở dài, xoa đầu vuốt lưng cho nó.
Hỏi làm sao mấy tuần nay mặt mũi thằng Linh cứ chăm dằm, trông gã còn hơn trông con.
Tính ra cũng tội cho nó, cái vụ gã bị đâm, đối với gã, qua thì qua. Chứ với thằng Linh, chắc nó nhớ suốt đời.
Thôi thì gã ở nhà thêm dăm bữa cho nó yên tâm.
Chuyện kiếm việc làm...để hôm khác vậy.
**15**.
Một ngày nọ.
“Ê Linh...”
“Dạ?”
“Bao giờ thì mày định về phòng mày ngủ?”
Gã từ trên giường nhìn thằng Linh đang nằm dưới đất.
Từ hồi gã xuất viện, thằng nhỏ đến giờ vẫn ngủ bên giường gã.
“Không về nữa, thích ngủ bên này hơn. Giờ em ngủ luôn trong đây, giỏi thì bê em ra.”
Nói rồi thì kéo chăn lên đầu, ngủ tiếp.
Ta nói nó ngang ngược.
**16**.
Một đêm nọ.
Gã nằm trên giường, gác tay lên trán.
Trong lòng có nhiều điều trăn trở.
“Ê Linh...”
“Dạ?”
“Nằm dưới đất dễ bệnh, mày lên giường nằm đi.”
**17**.
Lại một đêm nọ, gã nằm trên giường nhìn ra cửa sổ.
Trở mình, đối mặt với thằng nhóc.
“Ê Linh...”
“Dạ?”
“Ba mày có la không?”
“La cái gì?” Nó hỏi.
“Mày hiểu ý tao mà...”
Nó im lặng một hồi, rồi nói: “La thì kệ cha ổng!”
“Cha ổng là ông nội mày đó!”
“Ông nội ba em, em cũng kệ!”
Gã cười: “Mày nhắm kệ được không?”
Nó luồn năm ngón tay vào tay gã, thẳng thừng tuyên bố.
“Kệ!”
Nghe xong, gã thở dài, sau đó thì chìm vào giấc ngủ.
______________________
**Lời tác giả**: Vốn dĩ bạn top fan thầu chương này yêu cầu tui viết một chương y hệt Nuôi Trẻ nhưng kết khác
Nhưng tui rất ngại trong thời gian ngắn viết hai oneshot chung motip từa tựa na ná nhau. Thế nên thôi, viết c2 cho rồi.
Cái này là do top fan nha, chứ không phải do tui thiếu nghị lực đâu.