Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 83: Chương 83: Sa tặc




**Lời tác giả**:

Đến hẹn lại lên, top 5 fan của tuần qua là...

**1. Trần Ngọc**

**2. (*°□°**)

**3. Nấm**

**4. Một cái con nhỏ tự luyến nào đó ( tui đấy**)

**5.Thị Diệu Nguyễn (chào mừng đến với bxh**)

Top 5 có thể gửi gửi yêu cầu thể loại mình yêu thích. Tác giả sẽ viết một oneshot gửi tặng nha.

Bên cạnh cũng xin gửi lời cảm ơn đến top 10: **Minh Phạm, Ly chẻ chowww, Boo2410, Annvynguyễn, Việt Lê**

**CẢNH BÁO**: lời tiên tri nói rằng, những ai đã đọc từ chương 1 đến chương 83 rồi mà vẫn cứng đầu ngoan cố không chịu follow tác giả thì....

...thì sẽ khiến tác giả tổn thương tột cùng đến òa khóc đóooo!

Bởi vậy nên đừng quên follow tui đó!

_________________

**1**.

Ta nhìn cánh tay của tên da ngâm được cát nối lại, toàn vẹn như cũ, trong lòng lẩm bẩm hai tiếng: “Sa thuật...”

Cái tên õng ẹo Yên Sa lập quay ngoắt lại nhìn sang ta, hai mắt long la long lanh tựa sao trời, đầy hứng thú nói: “Công tử à ~ Không ngờ, ngươi mà lại nói được hai tiếng 'sa thuật' này nha. Ngươi làm Sa nhi bất ngờ quá đi à ~”

Ta nhận ra mình vừa rồi thất thố. Lập tực ôm miệng nhảy lùi lại: “Sa thuật? Sa thuật là cái gì? Bổn tướng không biết, không biết.”

Ta nói với thái độ vô cùng thành thật. Chắc là...bọn họ sẽ tin...ha?

“Công tử à ~ Ngươi khiến Sa nhi hơi tò mò về thân phận của ngươirồi đó nha ~~”

Ta ha ha cười một cách tự nhiên không hề ngượng ngạo: “Thân phận của ta? Ha ha, ta nói cho các ngươi biết luôn, ta là đại tướng trong triều, ngươi thấy mấy vạn quân đóng binh cách đây không xa không? Đó, ta cầm đầu lũ đó đó. Tại ta nghe nói hai người các người thường nhân lúc ban đêm lẻn vào quân doanh ăn cắp vặt, nhân tiện cắt cổ binh lính bên ta, nên ta tìm các ngươi nói chút đạo lý nhân sinh mà thôi. Hoàn toàn không có ý gì khác...ha ha.”

Tên õng ẹo kia lại nhìn ta bằng cặp mắt hứng thú: “Công tử à ~ Ta hứa là ta sẽ không cướp của ngươi nữa đâu nha~ Ngươi thành thật nói đi, ngươi là người phương nào nà?”

Ta sắp tiểu ra quần đến nơi, không ngờ tên da ngâm mặt mũi hằng học kia lại cứu ta một mạng. Hắn vác đao lên, quát lớn: “Ta không quan tâm hắn là đại tướng hay thần thánh phương nào! Lập tức ra ngoài cùng ta phân thắng thua rạch ròi!”

Ta nghe vậy giống như vớ được tấm ván cứu mạng, liền quơ tay lấy kiếm, chạy lại thân thân thiết thiết đan năm ngón tay mình vào năm ngón tay người ta, dắt hắn tung tăng chạy ra khỏi lều.

Yên Sa kia liền im miệng.

**2**.

Ta lau mồ hôi trán.

Xém chết.

Yên Sa kia không hiểu tại sao dáng người thì thanh mảnh, cử chỉ uốn a uốn éo, giọng nói thì khiến người ta ngứa râm ran cả người, vậy mà lại khiến ta hoảng sợ thế kia.

Cơ mà...

Y tính ra cũng chưa đáng sợ bằng cái tên da ngâm này.

Không phải ban nãy gã còn đòi tỉ thí với ta hay sao? Sao tự nhiên bây giờ lại dùng sắc mặt tối đen như âm binh đòi mạng mà nhìn ta thế kia chứ?

Ta vô tình đưa mắt nhìn xuồng.

À...

Chắc là do tay ta vẫn đang cầm chặt tay gã đây mà.

Ta cầm tay hắn lên vỗ vỗ hai cái, chọc ghẹo nói hai câu: “Huynh đài đây sống ở sa mạc. Đoán chắc là chưa từng cùng ai nắm tay phải không?”

Gã lập tức giật tay ra, bắt ta rút kiếm.

**3**.

Ban nãy là vì để tránh sự chất vấn của Yên Sa, ta mới hối hả kéo gã đi tỉ thí.

Thật ra cơ thể ta ban nãy bị ngân châm cắm chi chít phía sau đến mức thành con nhím. Rút ra hết rồi vẫn cỏn ê ẩm khắp người.

Ta hiện tại thật sự không tiện đánh nhau.

Ta hướng gã cười cười bàn điều kiện:

“Huynh đài, hay là ngươi cứ cướp ta đi, rồi tha cho ta đi được không?”

Hắn rút đao chém về phía ta.

Ta lập tức theo phản xạ giơ kiếm lên đỡ, nhưng cái tay thật sự không nâng nổi, chậm một bước, ngã ra đằng sau.

Thanh đao của hắn vẫn cứ chém xuống!

Nhìn ta vậy thôi, nhưng ta sợ đau lắm! Ta lập tức lấy tay che đầu, nước mắt theo bản năng mà chảy ra.

Ta nghĩ rằng kiếp này ta xong đời rồi.

Nhưng đến một hồi lâu sau ta vẫn còn sống.

Hai mắt vẫn chảy nước mắt, ngước lên nhìn cái người tên Hỏa Luân trước mặt. Hai mắt gã trầm ngâm quan sát ta.

Một kẻ thân chính bách chiến kinh nghiệm đầy mình như ta trong thoáng chốc liền nhanh chóng hiểu ra tình hình. Ta lập tức mím môi, mở to mắt, bày ra dáng vẻ yếu ớt bất lực mà ôm chân hắn cầu tình, xin gã cho ta nghỉ ngơi vài ngày đi, vài ngày sau ta liền bồi gã xuyên đêm.

Gã giữ nguyên nét mặt hầm hầm chăm chăm nhìn ta. Sau một hồi thì cất đao, nắm áo lôi ta trở về lều.

Hầy, cái vị huynh đài này vậy mà lại là loại người dễ động lòng với mấy thứ yếu ớt dễ thương.

May sao ta lại là loại người cứng được mềm được. Lúc ta oai phong uy vũ thì cực kỳ oai phong uy vũ. Lúc ta cố tình làm nũng thì đến bọn nam kỹ cũng làm không lại!! Ha ha ha!!

**4**.

Ta vừa trở về lều, quả nhiên liền bị tên õng ẹo Yên Sa bám lấy.

Hỏa Luân ca ca ném ta lên giường rồi bỏ đi. Yên Sa lại bấu lấy ta, tay thì choàng cổ, chân thì gác lên đùi. Liên miệng lặp đi lặp lại mấy câu:

“Công tử à ~ Người nói cho Sa nhi nghe đi mà! Người thật ra là ai vậy? Sa nhi được phép ở đây là hỗ trợ Hỏa Luân ca ca đó. Còn ngươi, người tại sao giờ này vẫn còn ở đây? Hửm?”

Cả người ta chảy một thân mồ hôi lạnh thiệt lạnh.

“Sa đệ, coi như là ta xin ngươi đi, ta đi đường ta, ngươi đi đường ngươi, ngươi đừng có hỏi nữa có được không?”

Ta đã nói đến như vậy rồi mà Yên Sa vẫn cứ hỏi tiếp, giống như phải bắt ta mở miệng thừa nhận mới chịu. Thấy ta không chịu nói, y liền lấy tay sờ xoạng trêu ghẹo ta, chân thì cọ cọ dưới đó của ta.

Ta thở dài.

Sau đó quay qua, hôn lên môi y cái chụt.

Lúc này y lập tức im lặng, cả người cứng đơ.

Quả nhiên, để đối phó với những kẻ mặt dày, thì phải mặt dày hơn bọn chúng.

Thế là ta an tâm đi ngủ.

**5**.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, vẫn thấy Yên Sa cứng đơ cả người ôm ta.

Hai mắt mở chăm chăm như tượng đá, dường như cả đêm không hề ngủ.

“Này...ngươi sao vậy?”

Y không trả lời.

“Này...đêm qua ta chỉ hôn ngươi có một cái. Ngươi làm gì mà ghê vậy?”

Y vẫn chết lặng.

Ngực, mông, eo ta, y sờ soạng không ngượng tay. Miệng mở ra là toàn nói mấy lời ám chỉ khiến người khác xấu hổ.

Bây giờ y mà nói y chưa từng hôn ai bao giờ là ta sẽ tin y lắm-luôn-đó!

Ta không quản y nữa, đẩy y ra, đi rót tách nước uống.

**6**.

Bây giờ ta mới để ý.

Tên da ngâm chạy đi đâu rồi.

Tên õng ẹo thì đang chết lặng nằm cứng đơ trên giường.

Đây chính là thời điểm tốt để ta tẩu thoát!

**7**.

Ta lén lút đi lấy ngựa.

Vốn dĩ ta muốn bắt sống hai người bọn họ trừ hại cho dân, cũng là để đảm bảo an nguy của binh lính dưới trướng.

Nhưng sau những chuyện xảy ra đêm qua, ta đổi ý rồi. Những việc kia không cần thiết nữa.

Bây giờ chạy lấy thân mới là quan trọng.

Xem ra tên da ngâm sắp trở về, ta phải nhanh lên mới được!

Nhưng mà hai cái tên này, tại sao...cột ngựa lại cột chặt như vậy, ta tháo mãi mà không ra!!!

**8**.

Tên da ngâm rốt cuộc cũng trở về.

Ta vận khinh công, bỏ ngựa chạy luôn. Cũng may là khinh công ta tốt, nhảy một cái liền phòng được một quãng khá xa.

Thế nhưng ta cũng không biết hai cái tên đó mang ta đến chỗ nào. Ở cái sa mạc này, chỗ nào nhìn cũng như nhau, đến lúc dừng chân quay đầu thì không biết mình đang ở đâu nữa...

Ta đi thẳng, trước mắt chỉ có cát.

Ta quẹo phải, trước mắt lại chỉ có cát.

Ta quẹo trái, trước mắt cũng vẫn chỉ có cát.

Ta quay đầu vòng lại, nhừng trước sau con mắt thì hoàn toàn vẫn là một đống cát.

Một cơn gió nhẹ nhàng thổi vào mặt ta.

Bây giờ thì ngay cả trong mắt ta cũng có cát!

**9**.

Ta đau đớn ôm hai mắt ngồi xuống, dụi dụi.

Đến lúc mở mắt ra đã thấy tên da ngâm cầm thanh đao chỉ về hướng ta.

Ta thấy hắn mà như thấy bậc phụ mẫu sinh thành, chạy lại ôm đùi, vừa khóc vừa kêu.

“Hỏa Luân ca ca. Ta ngu muội, ta biết sai rồi. Ta không nên rời khỏi ngươi. Chúng ta làm lại từ đầu được không? Ta sẽ bồi ngươi thật tốt!!!”

Ta sẽ chăm chỉ tịnh dưỡng. Sau khi khỏe lại sẽ toàn sức đánh ngươi ra bã. Đánh thắng ngươi rồi thì ngươi nhớ chỉ đường cho ta về nhà!!

Gã im lặng một hồi thì cáu gắt nói một câu:

“Không được chạy nữa!” Sau đó liền cất đao đi.

Quả nhiên là một người có tấm lòng cảm thông.

**10**.

“Mắt của ngươi...tại sao lại đỏ như vậy? Ngươi...khóc sao?”

Vừa nhắc đến chuyện khóc lóc, thái độ của gã nhẹ nhàng hẳn ra.

Ta lập tức giải thích: “Ây da...không phải không phải. Cát bay vào mắt thôi...không có gì...không có gì.”

Lúc nói với gã mấy câu này, trong mắt ta vẫn còn hơi cộm cộm.

“Lại đây để ta thổi cho.”

Gã nói thì nói ta “lại đây,“ nhưng chính gã mới là kẻ tiến về chỗ ta. Ta còn chưa kịp làm gì thì đã bị hắn một tay giữ lấy cằm, một tay mở mi mắt, thổi thổi vào.

Ta bị đánh úp bất ngờ, nhất thời không phản ứng...

Nhưng mà gã thổi một cái...cái con mắt liền dễ chịu.

Gã thổi xong mắt bên này, ta liền tự giác đưa mắt còn lại qua cho gã thổi.

Cái tên cọc lóc thô lỗ này, không ngờ cử chỉ lại có thể nhẹ nhàng như vậy.

Theo kinh nghiệm thân chinh bách chiến của ta, cái dạng này chắc là...ôn nhu ngầm nè.

Dễ thương ghê hôn~~~

Yên Sa đâu có ở đây? Sao ta lại bị lậm y nữa rồi??

**11**.

Gã thổi cho ta xong, hai mắt ta liền sáng lại.

Ta liền dùng cặp mắt sáng trong vô cặn hạnh phúc quay một vòng. Ngay cả sa mạc bao la nhàm chán trước mắt cũng tươi vui đến lạ

Đúng lúc này thì bão cát đột ngột nổi lên.

Bao nhiêu thịnh nộ uy quyền của sa mạc...

Đều đập mạnh vào mặt ta.

**12**.

Mắt.

Của

Ta...

____________________

**Lời tác giả: **Nếu bạn đang thắc mắc tại sao tuyến tình cảm của chương này lại đột ngột phát triển nhanh như vậy, tại sao đồ ăn chó lại rơi lã chã thế kia...thì...

...thì đội mũ vào đi chứ ở đó mà thắc với chả mắc!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.