**1**.
“Sa nhi, có ai nói với ngươi là ngươi rất đẹp chưa?”
Yên Sa dùng sắc mặt lãnh đạm nhìn ta.
“Chắc là có rồi nhỉ? Ngươi đẹp đến thế cơ mà...” - Đẹp thì có đẹp, cơ mà nhìn như đàn bà ấy!
Y vẫn không đáp.
**2**.
Ngày kế tiếp, ta lại nhìn y nói:
“Yên Sa, hình như ngươi cũng có võ công mà phải không?”
Y lúc này liếc sang nhìn ta, ánh mắt giống như hỏi: “Ngươi muốn gì?”
“Nếu cũng là người luyện võ, tại sao bàn tay của ngươi lại tinh xảo như vậy.” - Nhìn không khác gì bàn tay của mấy tiểu thư quyền quý chốn kinh thành.
Y vẫn nhìn ta đầy ngờ vực.
Ta dùng thái độ nửa nghiêm túc nửa trêu ghẹo nói với y: “Đêm đó ngươi giúp ta rút ngân châm. Cảm giác mịn màng đó, lướt qua chỗ nào trên người, ta liền thư thái chỗ đó.” - Lần đó ta đau đến chết đi chết lại, ở đó mà thư với chả thái.
Y chăm chú nhìn xuống bàn tay của mình, sau đó lại đanh đá nhìn ta: “Công tử à, người đừng nghĩ dùng mấy lời mật ngọt là có thể khiến ta không muốn giết người!”
Một câu này nói vô cùng ngắt gọn rõ ràng.
Luyến láy của ta...không còn nữa!
**3**.
Ta nói với y: “Yên Sa ca ca, thôi thì ta nói thật với ngươi câu này. Ta cũng là cảm thấy ngươi tính tình khoáng đạt cởi mở. Mới đùa với ngươi như vậy. Nếu ta mà biết da mặt ngươi mỏng manh như tiểu thư khuê phòng, bề ngoài thì làm như mình hiểu rõ phòng tình, trong bụng thì chắc là chẳng có mấy chiêu, ta đâu dám mạo phạm ngươi! Ngươi đã le thẹn như vậy, tại sao còn lang bạt khắp nơi làm cướp. Lần này ta chỉ hôn nhẹ ngươi một cái thôi. Lần sau lỡ đi ngang qua kẻ thô bỉ nào, lỡ mà hắn dùng tới lưỡi, không phải là người sẽ xấu hổ đến chết sao! Thôi, nghe ta, về nhà làm con trai ngoan của phụ mẫu, đóng cửa ở yên trong phòng thêu thùa may vá đi!”
Y giống như bị xúc phạm chỗ nào, liếc mắt nhìn ta nói: “Công tử, ngươi nói hơi quá rồi! Ngươi dám nói ta không hiểu chuyện phong tình?”
“Ừ, ta nói vậy đó!” Ta dùng bộ dạng khinh mạn mà đáp: “Ban đầu ta con nghĩ ta với ngươi là cùng một loại người, ai dè...xem ra...ngươi cách xa ta lắm.”
Vừa nói ta vừa cắn môi, lẳng lơ nháy mắt.
Yên Sa hừ nhẹ một cái rồi nói: “Công tử à, ta đã giải thích với ngươi rồi ngươi không nhớ sao? Tộc nhân ta chỉ là cấm không để người khác chủ động khinh mạn bọn ta. Còn nói về số lần ta khinh mạn người khác, sợ rằng còn nhiều hơn ngươi ăn cơm uống nước đó!!” - Dựa vào lúc y nhân cơ hội giúp ta rút ngân châm mà ăn không ít tàu hủ của ta, ta biết y rất giỏi khinh mạn người khác rồi.
Nhưng ta vẫn nói: “Ầy, Yên Sa ca ca, ngươi da mặt mỏng thì nhận mình là da mặt mỏng đi! Còn ở đó nhiều lời bào chữa! Nếu ngươi thật sự muốn chứng minh mình không phải cái dạng kia...thì chứng minh đi! Hôn ta một cái thì thế nào?”
Y nhếch môi cười khinh bỉ: “Công tử, ngươi được lắm. Đừng có hối hận!”
Nói rồi liền tiến lại chỗ ta.
**4**.
Y hôn rất tốt.
Đầu lưỡi linh hoạt.
Nhưng xem ra...là chưa linh hoạt bằng ta.
Dù sao ta đã nói rồi, ta bẩm sinh là một kẻ hoa tâm. Mỹ nhân ta từng hôn qua thật sự đếm không xuể.
Kỹ thuật của ta cũng là triệu người có một.
Ban đầu là y quờn qua quờn lại trong miệng ta. Cuối cùng lại đổi thành ta chọc ghẹo khiêu khích trong miệng y. Hai cao thủ bọn ta đối chiến mãnh liệt, kéo dài cả một khắc.
Cuối cùng y giống như nhận thua, rút quân.
Y đứng thẳng lên, lấy tay lau môi, ánh mắt nhìn ta tràn đầy thích thú.
“Công tử à ~ Chiêu ban nãy của ngươi, thật sự là khiến người ta không bình tĩnh được đó nha ~”
Luyến láy của ta.
Đã trở lại rồi ~~
**5**.
Nói không phải khoe, ta là loại người bẩm sinh đã có khả năng thu hút người khác. Dù ta ngồi im không làm gì, vẫn sẽ tự nhiên có ong bướm bay tới lượn lờ xung quanh.
Huống chi ta cũng đâu phải không làm gì, ta biết làm rất rất nhiều thứ. Nói tới mấy chuyện phong trần, trước khi quyết định hoàn lương làm một người thanh tâm quả dục, thì ta cái gì cũng thử làm rồi.
Ví dụ như ngày hôm sau, Yên Sa đến giúp ta xoa bóp cho cái chân bị trặc.
Lúc y vừa chạm vào cổ chân ta, ta liền rên rỉ.
Y càng nắn thì ta càng rên.
Vừa rên còn vừa nhìn y cười cười đầy ý tứ trêu chọc.
Ta không phải rên vì đau đâu. Ta rên với kỹ thuật đó!
“Mạnh hơn nữa~”
Yên Sa liếc nhìn ta, trong ánh mắt thoáng qua chút ý tứ. Liền cố tình dùng lực hơn.
“Mạnh a ~ Mạnh hơn nữa...a~!”
Đừng đánh giá...ta cũng chỉ là muốn giữ mạng mà thôi...
**7**.
“Công tử à ~ Ngươi rốt cuộc là muốn gì~?”
Yên Sa lúc này lẳng lơ dùng ngón tay vẽ vẽ vòng tròn trên ngực ta.
“Sa đệ đệ, ta nói ngươi này...”
“Nói đi ~”
“Tộc nhân ngươi có cái luật thế kia. Ta lỡ miệng khinh mạn ngươi, ta đành chịu.”
“Ừ, Sa nhi nhất định sẽ xuống tay thật nhanh~. Không để ngươi đau đớn lâu đâu~~”
“Ầy, Sa đệ đệ ngươi làm gì mà mở miệng cái liền đòi xuống tay xuống chân. Ngươi chẳng lẽ không thấy được, cái kiểu của hai người chúng ta rất hợp nhau sao? Ta thì thanh tú phong nhã, ngươi thì kiều diễm mị nhân. Nếu đặt cùng một chỗ, không phải...là trời sinh một cặp sao?”
“Hửm? Công tử, ngươi nói vậy là ý gì nha ~?”
“Nếu tộc nhân chỉ cho phép bạn đời ngươi chạm vào ngươi, ta lại lỡ hôn người một cái, chẳng bằng...ta cưới ngươi được không?”
Yên Sa nhìn ta, cười kiều mị, vỗ má ta hai cái, khiêu khích nói: “Công tử à ~ Sa nhi nói thật, lần đầu tiên Sa nhi gặp kẻ gan to bằng trời như ngươi! Muốn Sa nhi gả cho ngươi, giúp ngươi nâng khăn sửa túi? Lấy thân phận của ngươi và ta, ta mà gả cho ngươi, ta sợ là ta không phải hầu hạ ngươi trong một thời gian ngắn ngủi vỏn vẹn đâu nha ~ Mặc dù ngươi có chút dung mạo cùng kỹ thuật, nhưng vẫn chưa đủ để ta hạ mình đến vậy nha~~”
Nói rồi y liền đứng dậy bỏ đi.
Dù sao trước khi hạ nước cờ quyết định này ta đã nắm chắc tám, chín phần y sẽ đồng ý. Kết cục này...có hơi ngoài dự đoán của ta.
Thế nhưng bản năng sinh tồn lại một lần nữa trỗi dây. Ta liền lớn tiếng kêu.
“Thế thì ta gả cho ngươi thì sao?”
Y dừng lại, quay đầu nhìn ta.
Hình như ta đã có được sự chú ý của y.
Ta liền nở nụ cười khiêu khích, làm vẻ kiều mị lẳng lơ: “Thiếp gả cho người được không...”
Hai tay ta bị tròi phía sau cọc. Ta chậm rãi cong hai chân lại, banh gối ra.
“...tướng công à?”
**8**.
Ta nói thật, phải làm tới mức đó Yên Sa kia mới chịu đỏ mặt!
Y quả thật là quá đáng gờm!!!
**9**.
“Ngươi muốn mang hắn đi đâu?!!!”
Hỏa Luân lớn tiếng hỏi.
Yên Sa liền õng à õng ẹo nói: “Người ta là muốn mang thê tử đi ra mắt với trưởng tộc mà thôi ~ Lễ cưới xong xuôi liền mang hắn về tỉ thí với huynh ~ Người ta không có thiệt thòi huynh đâu ~ Nghĩa huynh à, huynh nể tình huynh đệ bấy lâu, để thê tử đi cùng ta mấy bữa được không hả?~~”
Hỏa Luân nhất thời không tin được. Trợn mắt nhìn sang ta: “Ngươi rốt cuộc là đã làm gì y!!! Không phải mấy ngày trước y còn muốn giết ngươi sao?! Tại sao hôm nay lại thành ra cái dạng này rồi?!!”
Ta ngồi thẳng lưng trên ghế, nghiêm túc đường hoàng dùng giọng điệu cây ngay không sợ lửa, vàng thật không sợ chết đứng mà đáp: “Hỏa Luân ca, ngươi nghĩ nhiều rồi ta với tướng công...”
Ta nắm lấy tay Yên Sa.
“...là yêu nhau thật lòng.”
Thật như cái lòng heo ấy!
**10**.
Nói vậy chứ...thật ra Yên Sa kia không tệ.
Bộ dạng y rất đẹp. Đã vậy...nói mấy cái chuyện trần tục với y, có thể thẳng miệng mà nói. Ít có ai mà ta có thể nói chuyện như thế lắm.
Nếu là ta trước khi hoàn lương, ta nhất định không có ngu mà chê y đâu.
Nhưng bây giờ ta đã quyết tâm hoàn lương rồi, đành phải bạc đãi chính mình vậy.
Hầy...
**11**.
Yên Sa lại ẻo ẻo nói: “Nghĩa huynh à ~ Chẳng bằng ngươi đi với hai người bọn ta đi ~ Hôn lễ của ta nhất định phải có mặt ngươi rồi ~~”
Ta nghe đến đây cả người đều toát cả mồ hôi lạnh. Gã mà đi theo thì ta khó thoát...
“Hừ!” Hỏa Luân khoanh tay, đập bàn đứng dậy, quát: “Đúng là phiền phức! Ta đợi tỉ thí phân cao thấp với hắn mấy ngày nay rồi! Bây giờ lại bị ba cái chuyện yêu đương của ngươi phỗng tay trên!!”
“Ấy da~~ Người ta cũng chỉ là sợ, lỡ như thê tử đánh với ngươi bị cái gì, thì phải đợi lâu lắm mới mang hắn về tộc được~ Mà ta thì nóng lòng thưởng thức cái mông này lắm lắm luôn ~”
Nói rồi liền vỗ mông ta một cái.
Ta cố nặn ra một nụ cười tự nhiên mà cười với y.
“Hừ!! Ta không rảnh lặn lội đường xa đi hóng hớt cái chuyện nhợn người giữa hai người các ngươi!! Các ngươi muốn làm gì thì làm!! Trong vòng hai tháng phải trở về đây!!”
Nói rồi liền cầm đao rời khỏi!
Nhưng mà không hiểu tại sao trước khi đi, gã là nhìn ta một cái. Ánh mắt đó hình như có hơi...
...lưu luyến.
**12**.
Yên Sa nằm trên cát vàng, nhẹ giọng nói với ta.
“Thê tử à ~ Ngươi không phải cảm thấy đau đầu cần thuốc hay sao?”
Ta đáp: “Bây giờ cũng hơi đỡ đỡ rồi. Thuốc an thần tướng công đưa cho ta quả nhiên là có tác dụng.”
“Thê tử à ~ Cái la bàn đó là đồ đắt tiền lắm đó. Ngươi đúng là hiểu đạo lý xuất giá tòng phu. Chưa gả cho ta, đã học theo nghề nghiệp của ta rồi nha ~”
Ta cười cười cất cái la bàn vào túi: “Tướng công, ngươi đừng khen ta như vậy ta ngại lắm.”
Vừa nói vừa cúi xuống muốn giật lại viên dạ minh châu trong tay y. Nhưng y nắm chặt quá, giật mãi cũng không được. Ta sợ cứ chần chừ dược tính trên người y sẽ hết, chỉ còn biết chạy lấy người.
“Thê tử à ~ Đợi dược tính tan hết...tướng công nhất định....sẽ đi tìm ngươi ~~”
Đó là mấy lời y nói trước khi hoàn toàn ngất đi.
**13**.
Nhờ có la bàn mà ta còn có hy vọng tìm đường trở về quân doanh.
Đi mấy ngày mấy đêm thì gặp được cấp dưới đang lo lắng đi tìm ta!
“Tướng quân! Người đi đâu mấy ngày nay. Mạt tướng đi khắp sa mạc này tìm người mà không thấy!”
Ta thở dài nói: “Chuyện dài lắm. Nói cũng chẳng được gì. Ngươi dẫn ta về quân doanh trước! Cái la bàn này ta xài không quen, mò mãi mới mò được tới đây này!”
Lang bạt trên sa mạc mấy hôm, bây giờ ta thật sự muốn trở về quân doanh tắm rửa nghỉ ngơi một trận!
Cấp dưới của ta lập tức nói: “Vâng, tướng quân, chúng ta đi hướng này.”
Ta liền gật đầu, kéo cương ngựa đi theo hướng đó.
“À mà khoan, mạt tướng nhầm, phải là hướng này mới phải.”
Ta liền đổi hướng.
“Khoan đã, hướng này, hướng kia mới đúng!”
Ta lại phải lùa ngựa sang bên kia.
“Đợi chút, nhìn kĩ lại...thì chắc phải là hướng nọ.”
Ta mắng hắn: “Cho ngươi suy nghĩ lần cuối! Hướng nào thì nói một hướng thôi!”
“Hướng này đi! Tướng quân, mạt tướng nhớ ra rồi! Mạt tướng chính là từ hướng này đi tới đây. Hướng này chắc chắn sẽ dẫn chúng ta trở về quân doanh!!”
**14**.
Cái hướng đó không hề dẫn bọn trở về quân doanh.
**15**.
Ta cùng tên cấp dưới dùng la bàn mò đường trở về. Đêm đến, ở sa mạc lạnh đến thất thường, bọn ta phải dừng chân cắm trại.
Ta thở dài. Ta vốn là đệ nhất võ quan của triều đình. Dẫn quân đi đàn áp bạo loạn ở Tây vực. Chiến trận đã ngã bài, về cơ bản là đã kết thúc, ta mới rảnh rỗi đi bắt cướp, không ngờ lại rối thành một dạng như vậy.
Rối thì rối, quan trọng hơn là ta xém tí nữa không giữ được quyết tâm cống hiến đời này cho việc tự do tự tại trên chiến trường, oai phong lẫm liệt, danh chấn thiên hạ, làm một đấng nam nhi đại trượng phu chân chính, không vướng bụi trần, càng không hỏi chuyện tình ái...nữa.
Mặc dù mấy ngày trước ta có để cho một tên nam nhân ôm trong lòng che chở trước bão cát, ngã vào lòng gã, để gã cõng về nhà. Lại cùng một nam nhân khác nói lời đường mật dâm ô, môi răng thắm thiết, còn hướng y mở gối câu dẫn, xém tí nữa là được y dẫn về tộc thành hôn.
Nhưng chung quy cái việc kia vẫn chưa làm. Ta vẫn tính là chưa dây vào mấy chuyện tình ái!
**16**.
Nói như vậy chứ ta cũng hiểu tâm ta lần này chịu thử thách không hề nhỏ, thiếu một chút nữa thôi là chuyện hoàn lương đi tong rồi!
Sau khi về tới quân doanh, ngày đầu tiên trở lại kinh thành, ta quyết tâm phải bế quan đóng cửa tịnh tu không tiếp xúc với người khác. Quyết tâm giữ tấm thân trong sạch không ăn nằm với ai nữa! Quyết tâm thu liễm bản thân, không gieo nghiệp đào hoa luôn!
Quyết tâm! Quyết tâm! Quyết tâm!!
“Lạnh quá...”
Cấp dưới của ta đang nằm bên cạnh ngủ, bất thình lình nhỏ giọng nói ra hai tiếng.
“Ngươi cũng thật là, tại sao du hành trên sa mạc mà lại ăn mặc mỏng manh thế kia?” Ta nhỏ giọng trách hắn.
“Mạt tướng sau khi phát hiện tướng quân đã nhiều ngày không trở lại quân doanh liền lập tức đi tìm. Nhất thời quên mất...”
Ta thở dài, có lòng tốt cởi áo ngoài đắp lên cho hắn.
Hắn liền nhìn sang ta.
“Không có gì, ta chịu lạnh tốt lắm. Ngươi cứ đắp đi.”
Hắn nhìn ta một hồi liền thấp giọng, thăm dò nói: “Mạt tướng vẫn còn...lạnh lắm...”
Ta nghe hắn vẫn còn lạnh liền cởi thêm một lớp trung y đưa cho hắn: “Đủ ấm chưa?”
“Vẫn...chưa...”
Ta lúc này chỉ còn một lớp tiết y, thôi thì đưa luôn cho hắn. Dù sao giữa sa mạc này chỉ có hai người bọn ta.
Cấp dưới của ta là người thật thà chất phác, thấy ta nửa thân trên trần trụi hắn liền bày ra nét mặt quan tâm hiền lành mà nói: “Tướng quân...”
Ta phất phất tay: “Ngươi đừng lo, ta có thể tự vận công sưởi ấm. Ngươi cứ lo thân mình trước đi!”
Hắn chất phát nói: “Thật ra mạt tướng vẫn cảm thấy lạnh...”
Ta thở dài, cấp dưới của ta quả nhiên là người thật thà chân chất. Gặp người khác là đã giữ ý giữ tứ chịu lạnh rồi, hắn lại cứ có gì nói đó.
Ta không nỡ để hắn chịu lạnh, liền chui vào đống y phục đắp trên người hắn, dùng thân nhiệt giúp hắn giữ ấm.
“Đủ ấm chưa?”
“Đủ...đủ rồi...” Hắn thấp giọng nói.
Thật ra với kinh nghiệm của mình, ta làm sao không biết tư thế này của bọn ta có chút ám muội.
Nhưng chắc không sao đâu, phó tướng Kình Lôi của ta là người thật thà chất phác tâm tư đơn thuần, hắn chắc không nghĩ nhiều đến vậy đâu.
_____________________
**Lời tác giả**:
Dành cho những ai đọc skip: Kình Lôi là một nhân vật trong phần Tướng Quân, chương đầu là chương 50 và nhân vật “ta” trong phần này cũng là ta” ở bên bển.
Dành cho những bạn đọc từ đầu Tui nghĩ chắc mọi người không té đâu ha. Tui có báo trước rồi mà. Mọi người cất dao đi nhá....
Mà không biết có ai nhớ cái vụ lạc trên sa mạc này ở phần 50 không?