**Lời tác giả**:
**CẢNH BẢO NGHIÊM TÚC**:
Phần trước tui cố tình viết một quả âm u đen tối về một bệnh kiều công tước đoạt tất cả của người mình yêu để có được hắn.
Thế nhưng tui sợ nó đen tối quá, tui sợ độc giả của tui bị trầm cảm, nên mới rắc vài khúc vui vẻ cho nó sáng lên miếng.
Cuối cùng ai cũng comment bảo nó tấu hài...
Tui bực.
Bực lắm luôn!
Bởi vậy tui dẹp hết tất cả, mang một tâm trạng cáu gắt hạ bút viết chương này!
Đây sẽ là một quả tối tăm u ám cực kỳ đáng sợ!!! Tôi sẽ không trân trọng tâm hồn của các bạn nữa, tôi sẽ xem tâm hồn của các bạn là con cá đặt trên thớt, tôi chặt chém 12 chiêu thức cho hả giận mới thôi!!!
Lần trước trong phần cảnh cáo, tui đã ghi là “hài **gần như** không có”
Bây giờ tui sẽ ghi là hài **hoàn toàn** không có, mọi người cứ đợi đó!
Tui đến đây!!
_________________________
Truyện này ẩn ý hơi nhiều, đọc chịu khó ngẫm nghĩ xíu nhé mọi người. Giải thích bên dưới