**Lời tác giả**: viết tặng bạn **Anh Queen**.
Vốn dĩ tui định viết oneshot thôi. Nhưng thể loại bạn đưa ra tui cũng hứng thú, nên...
_______________________
**1**.
Tôi là một sinh viên đại học vô cùng bình thường.
Học lực bình thường.
Vóc dáng bình thường.
Tính cách bình thường.
Ngoại hình cũng vô cùng bình thường.
Ngay cả thú cưng của tôi.
Cũng chỉ là một con ma cà rồng bình thường mà thôi.
**2**.
Thời buổi này, nuôi thú cưng cũng khó.
Chỉ cần sơ suất làm sai gì đó.
Sẽ bị người khác nhận xét đánh giá ngay!
Lỡ mà bị hàng xóm báo lên với cục bảo vệ động vật.
Không chừng còn bị phạt tiền nữa đó!!
Giống như người bạn của tôi vậy, hôm nọ hắn đi công tác, bất cẩn nhốt con mèo hắn nuôi trong phòng tắm. Con mèo kêu la ỉnh ỏi thảm thiết mấy ngày. Sau đó lập tức có người gọi báo cho cục.
Hắn không chỉ bị phạt một đống tiền mà còn phải trải qua mấy cuộc điều tra, người ta chứng minh được hắn không cố ý bạo hành động vật, hắn và con mèo của hắn mới được trả về cuộc sống bình thường.
Bởi vậy nên tôi chăm bé ma cà rồng của tôi rất kĩ.
**3**.
Ăn, ma cà rồng hiển nhiên là hút máu động vật mà ăn rồi.
Tiện là ma cà rồng mỗi tuần chỉ cần ăn một lần.
Khó là cái chỗ lấy máu.
Tôi từng đi mua máu động vật bán sẵn ở chợ.
Ban đầu bé ma cà rồng nhà tôi dễ ăn lắm.
Nhưng về sau, khi bé vào giai đoạn thiếu niên tôi phát hiện răng năng của bé chậm phát triển.
Nguyên nhân là do tôi chỉ cho bé uống máu trực tiếp.
Ma cà rồng có tập tính dùng răng năng để hút máu, tập tính này nếu không có điều kiện phát huy thì răng năng khó phát triển hoàn thiện.
Tôi cảm thấy tội lỗi, định kiếm thứ gì đó cho bé hút máu.
Nhưng ở cái thành phố yêu thương động vật này, đâu dễ mà tìm con chó, con mèo, con chuột hoang nào.
Thế là cứ mỗi tháng một lần, tôi cho bé hút máu ở cổ tay tôi.
Bé ma cà rồng từ đó chê luôn máu mua ở chợ.
Thế là chuyển từ một tháng một lần sang nửa tháng một lần, sau đó lại chuyển thành một tuần một lần.
May mà bé ma cà rồng còn nhỏ, mỗi làn chỉ hút một tí máu, không thì ai mà chịu được.
**4**.
Ngủ, ma cà rồng thích ngủ ở những nơi tăm tối.
Lại thích treo ngược mình giữa không trung mà ngủ.
Hoặc là ngủ trong quan tài.
Trong phim họ nói vậy đó.
Còn bé ma cà rồng của tôi thì thích ngủ bên cạnh tôi thôi.
**5**.
Thú cưng cần được đều đặn ra ngoài đi dạo vận động xương khớp.
Thời gian đầu ra ngoài, mọi người đi ngang qua nhìn thấy bé ma cà rồng của tôi, hai mắt liền sáng lên chạy lại véo má bé.
Hỏi bé là con tôi sao.
Tôi nói tôi là sinh viên, làm sao có con được.
Đây là ma cà rồng tôi nuôi.
Một thời gian kế tiếp, đám người qua đường lại chạy đến cho bé kẹo ăn, vẫn nhân thời cơ nhéo má bé.
Hỏi đây là em trai tôi sao.
Tôi nói không phải, đây rõ ràng là ma cà rồng tôi nuôi.
Một thời gian sau, mọi người không tự nhiên xúm lại nhéo má bé nữa.
Nhưng mỗi lần đi ngang qua chúng tôi, đều quay đầu ngoái nhìn, rồi đỏ mặt thủ thỉ với nhau gì đó.
Lại nói bé ma cà rồng của tôi càng lớn càng tham ăn. Đang ở giữa đường mà nó cứ cầm lấy cổ tay tôi, hít ngửi liếm láp lung tung.
Tôi nghiêm giọng mắng nó: “Hư lắm! Ở ngoài đường không được ăn! Muốn gì về nhà rồi ăn!!”
Mấy cô gái ngồi gần đó không hiểu tại sao lại nhìn tôi với ánh mắt hào hứng như vậy.
**6**.
Có nhiều người nuôi chó. Lúc ban đầu mua về con chó con nhỏ xíu, một năm sau liền biến thành con hà bá đội lốt chó.
Tôi hiện tại hiểu được cảm giác của mấy người đó.
Bé ma cà rồng tôi nuôi, lúc bé, cặp cánh dơi của bé chỉ dài cỡ hai đốt tay thôi, toàn thân bé nằm gọn trong lòng bàn tay tôi được.
Vậy mà bây giờ đã lớn đến mức đi qua cửa còn phải cúi người chui qua, tôi phải bắt bé giấu cánh đi để đỡ tốn diện tích, lại phải chuyển sang căn hộ khác có trần nhà cao hơn.
Chưa kể tôi chỉ đứng tới lồng ngực bé, mỗi lần cho ăn đều phải nhướng người lên vô cùng bất tiện.
**7**.
Các loài động vật khi còn nhỏ đều rất yếu đuối.
Ma cà rồng cũng không ngoại lệ.
Lúc bé ma cà rồng nhà tôi còn là một bé dơi nhỏ tí xíu như con chuột, nằm run lẩy bẩy trên mặt đường ướt mưa, được tôi nhặt về, tôi cứ nghĩ bé không sống nỗi.
Tôi ngồi bên cạnh cây đèn ủ ấm mà cứ cầu nguyện mà thôi.
Không ngờ giờ đã lớn thành một con hà bá đẹp trai đội lốt ma cà rồng rồi.
**8**.
Hôm nay người của cục bảo vệ động vật tới gõ cửa nhà tôi.
Anh ta nói, có người phát hiện tôi mua đồ cắt móng cho thú nuôi.
Nhưng theo dữ liệu ghi lại, tôi chưa đi đăng ký nuôi thú.
Tôi nghe xong, trong bụng liền chảy ròng ròng hai dòng mồ hôi lạnh.
Ở thành phố yêu thương động vật này, con nít thì chỉ cần đẻ ra rồi nuôi thôi, còn nếu muốn nuôi thú cưng thì phải đi học lấy chứng nhận, sau đó cầm chứng nhận đi thi lấy bằng, sau đó cầm tấm bằng đi thử việc trong các cửa hàng thú nuôi hoặc bệnh viện thú y. Sau đó thì mới được mua thú nuôi, đem đi đăng ký. Đăng ký xong, sáu tháng đầu còn phải chịu sự giám sát của người có thẩm quyền. Sau khi được người có thẩm quyền gật đầu rồi thì mới chính thức thành chủ nhân thú người ta.
Tôi thề là mấy bước bằng cấp thử việc tôi đều kinh qua hết rồi.
Nhưng khi tôi cầm tấm bằng lên cục mời người về giám sát tôi nuôi thú cưng, họ lại không chịu cử người xuống cho tôi.
Nên tôi lơ luôn.
Đâu ngờ.
Người kia nghe vậy thì nói bên họ làm việc thỉnh thoảng cũng có sai sót, nhưng tôi cũng không nên lơ luôn như thế!
Tôi là dân thường, bị người của cục la thì tôi cúi đầu nghe.
Anh ta nói để anh ta kiểm tra tình hình thú cưng của tôi, rồi xem xét trường hợp của tôi sau.
Thế là tôi dẫn anh ta đi gặp bé ma cà rồng tôi nuôi.
Anh ta nhìn bé đang chơi video games trong phòng thì lông mày giật giật.
Lớn giọng quát.
Hỏi tôi đùa với anh ta đấy à!!
**9**.
Tôi đâu có đùa, tôi nói đây là thú nuôi tôi nuôi, là một bé ma cà rồng được tôi nhặt về.
Tôi mang cái đồ cắt móng ra, rồi lại đưa bàn tay to lớn của bé ma cà rồng cho anh ta xem.
Tôi nói tôi còn đang cắt móng dở dang cho bé nó nè.
Sau đó tôi lấy dây xích, vòng cổ, có ghi tên bé nó ra cho anh ta nhìn.
Rồi còn cho anh ta xem cái cây gậy tôi mua cho bé gặm, để bé mài răng nanh.
Tôi bảo bé gặm cho anh xem đi.
Cái người kia không hiểu sao lại quát lớn, nói trên đời này làm gì có ma cà rồng!!
Tôi nói có mà, đang đứng bên cạnh tôi nè, tối nào cũng đè trên người tôi mà ngủ.
Anh ta tự nhiên mắng tôi và bé ma cà rồng là hai kẻ biến thái.
Sau đó tức giận rời đi.
**10**.
Bé ma cà rồng tôi nuôi đã vào cái độ tuổi cần giải quyết chuyện sinh lý.
Những ai nuôi mèo, vào cái thời điểm này, sẽ bị tiếng chúng nó oai oải kêu làm cho không ngủ được.
Còn những ai nuôi chó, sẽ bị cục cưng nhà mình ngày ngày ôm chân nhảy nhảy nhảy.
Đây là nỗi khổ chung của những người nuôi thú cưng.
Tôi cũng không ngoại lệ.
Chỉ là thú nuôi của tôi hơi lớn, nên thay vì ôm chân tôi nhảy nhảy, nó liền cầm tay tôi bắt tôi sờ sờ.
Ngày hôm sau tôi lập tức dẫn nó đến bệnh viện thú y.
Nhờ người ta triệt sản.
Ai ngờ bác sĩ vừa nhìn thấy ma cà rồng của tôi liền la toáng lên.
Bảo bọn tôi đây là khoa thú y.
Nói tôi muốn dẫn bạn trai mình đi thắt ống dẫn tinh thì qua chỗ khác.
Tôi nói thắt gì mà thắt, tôi dẫn bé nó tới đây là để cắt luôn hai bên cho gọn gàng sạch sẽ mà.
Mắc mớ gì thắt?
Thế là bọn tôi bị đuổi khỏi bệnh viện thú y.
**11**.
Tôi phải chịu nỗi khổ bị bám lấy, bắt sờ sờ cả tháng trời.
Nhưng qua rồi thì thôi đi.
**12**.
Bé ma cà rồng nhà tôi càng lúc càng háu ăn.
Cổ tay không đủ máu cho nó nữa rồi, nên tôi đành cho nó hút ở cổ.
**13**.
Gần đây tôi bắt đầu hay thấy choáng váng chóng mặt.
Cũng đúng, quy chuẩn một người mỗi tháng chỉ đi hiến máu một lần, còn tôi mỗi tuần đều hiến, hỏi làm sao...
**14**.
Mấy ngày nay cơ thể tôi suy yếu.
Mọi người đều bảo tôi đừng làm việc quá sức
Tôi có làm việc quá sức đâu.
Tôi chỉ là không muốn bé ma cà rồng nhà tôi chịu đói mà thôi.
**15**.
Hôm nay tôi đi từ trường về nhà.
Đang ở trong thang máy.
Thì tự nhiên ngất xỉu.
**16**.
Lúc tôi tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau.
Bé ma cà rồng, như mọi khi, đang nằm trên người tôi ngủ.
Tôi ngồi dậy, không hiểu sao toàn thân đều sảng khoái dễ chịu khác thường.
Còn bé ma cà rồng đang nằm bị tôi đánh thức, ngẩng đầu dậy, nhe hai cái răng năng ngáp dài một cái, trông khá uể oái.
Cưng dễ sợ.
Cơ mà...quần áo tôi đâu rồi?
**17**.
Tôi lên giường tắt đèn đi ngủ.
Bé ma cà rồng cũng ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.
**18**.
Nửa đêm, một cái vòng tròn ma pháp hiện ra giữa không trung.
Một đôi cánh dơi giang rộng bên ngoài cửa sổ.
Hắn cung kính cúi người trước sinh vật trên giường, lại nhỏ giọng khuyên bảo.
“Bệ hạ...ký ức của y...sợ là...”
Sinh vật trên giường dùng đôi mắt màu đỏ tươi sắc lẻm, nhìn ra ngoài.
“Cút!”
Kẻ đang bay ngoài cửa sổ liền tự giác biến mất.