Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 53: Chương 53: Túc địch




**1**.

Đông Phương Kì chỉ thẳng mặt ta mắng lớn: “Trời đánh ngươi đi Đường Khánh! Ta đã nói đến như vậy rồi ngươi vẫn cứ nghi ngờ ta!”

Được lắm, cuối cùng cũng lòi mặt chuột.

Ta hất mặt khinh thường: “Nếu ngươi bớt văn vẻ đi một chút, không chừng ta đã mắc mưu ngươi rồi!”

Đông Phương Kì tự nhiên “à” lớn một tiếng: “Nói như vậy là ngươi vẫn cho rằng ta bỏ thuốc ngươi phải không? Được lắm!!”

Hắn cầm ly rượu của ta lên, kề bên miệng: “Ta uống thử cho ngươi xem!!”

Ta nắm lấy tay hắn, quát lớn: “Đợi đã!!!”

**2**.

Ta nghi ngờ giả thuyết hắn bỏ độc vào rượu là sai, mọi chuyện không thể nào đơn giản như vậy được!

Đông Phương Kì không thể nào dùng chiêu thức rẻ mạt này để hạ dược ta!

Nghĩ kĩ mà xem, trước lúc bái đường, hắn đã bắt ta phải *nắm tay* dẫn hắn đi vào.

Đây chắc chắn không phải tình tiết thừa!

Thế nhưng ta đã cho người kiểm tra kĩ lưỡng, nhưng không tìm ra độc vật gì.

Ngoài trừ khi...

Ngoài trừ khi...

Ta bắt đầu nghĩ tới giả thuyết thứ hai!

Độc vật chính là cái làn da trắng trẻo đó!!

Người của ma giáo có thủ thuật giấu độc bên dưới lớp da, chỉ cần tiếp xúc da thịt, độc liền chậm rãi thấm vào da của đối phương mà đi vào cơ thể! Tuy rằng hơi tốn thời gian, nhưng cực kì công hiệu! Cũng vô cùng tà đạo!

Ta hiển nhiên đã từng nghĩ tới trường hợp này nhưng lại bỏ qua. Bởi nếu Đông Phương Kì dùng cách đó, bản thân hắn cũng sẽ trúng thuốc.

Ngoại trừ khi...

Ngoài trừ khi...

Nãy giờ hắn dùng cái giọng điệu văn vẻ yểu điệu đó nói chuyện với ta không phải là để vuốt ve lấy lòng, mà là cố tình khiến ta sinh nghi để rồi hắn có cớ mà uống ly rượu của ta!

Bởi vì thứ trong rượu không phải độc dược của ta, mà là giải dược của hắn!!!

Đông Phương Kì nghe thấy giả thuyết thứ hai này, liền bày ra cặp mắt cá chết, bè bè giọng nói: “Đường Khánh, ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Nếu ngươi nghĩ cả hai đều trúng độc và giải dược nằm trong ly rượu này, vậy thì ngươi uống đi!”

Ta nói ta sợ gì, uống thì uống!

Thế nhưng khoảnh khắc rượu chạm lên môi. Ta liền dừng lại động tác.

Khoan! Vẫn có một cái gì đó không đúng!

**4**.

Đông Phương Kì khoanh tay càu nhàu: “Mẹ ngươi! Rốt cuộc là ngươi muốn gì?!”

Ta nói giả thuyết thứ hai vừa rồi có chút sai sót.

Nếu đúng là hắn giấu tà dược dưới da để ra tay với ta, sau đó lại giấu thuốc giải trong người chờ thời cơ thích hợp để uống. Vậy thì nãy giờ hắn đợi trong phòng tân hôn...hắn uống luôn cho rồi, tâm kế làm chi cho mệt!

Ta nói mưu kế của hắn chắc chắn thâm độc hơn thế!

Hắn than thở nhìn ta: “Hoặc cũng có thể là ta không có mưu kế gì cả.”

Cái đó có chó mới tin!

Ta chống hông nhìn hắn, nói to giả thuyết thứ ba của ta cho hắn nghe!

Đông Phương Kì đưa tay che mắt, não nề thở ra.

**5**.

Thứ trong rượu thực chất không phải giải dược gì cả, nó chung quy vẫn là tà dược Đông Phương Kì chuẩn bị cho ta.

Nhưng hắn là người thông minh, hắn biết ta sẽ để phòng. Bởi vậy, để dẫn dụ ta uống rượu, hắn nhất định phải có chiêu!

Nói chuyện từ tốn nhỏ nhẹ là để ta nghi ngờ hắn bỏ độc.

Bắt ta nắm tay không phải để hạ độc, mà là kế nghi binh, khiến ta tin rằng mình đã bị trúng độc.

Kế tiếp, hắn giả vờ vơ lấy ly rượu uống, mặt ngoài là để chứng minh trong sạch, nhưng thật ra là dụ ta tin rằng trong rượu là giải dược.

Cuối cùng hắn sẽ nói thách, để ta cầm ly rượu có tà dược đó lên mà uống.

Mà ban nãy đúng là xém tí nữa ta đã uống rượu, còn một chút nữa thôi là đã trúng kế.

Nói tóm lại trong ly rượu này, chắc chắn có độc.

Ta đẩy ly rượu sang cho Đông Phương Kì, bảo hắn có gan thì uống ta xem thử!

Đông Phương Kì khạt giọng, khinh thường nói: “Riết rồi ngươi cứ xem ta là thủ đoạn đa đoan, lòng dạ đàn bà! Ta uống! Ngươi chống mắt lên mà xem!”

Nói rồi liền nâng ly lên kê ngay miệng!

Ta lập tức ngăn hắn lại.

Đông Phương Kì bực mình quát: “Ngươi muốn gì nữa đây!!!”

**6**.

Ta lại nói, vốn dĩ ta rất chắc chắn với giả thuyết thứ ba vừa nãy rồi.

Nhưng thái độ dứt khoát của Đông Phương Kì khiến ta chần chừ.

Hắn ngồi ngửa ra sau, thở một hơi dài thật dài, giọng điệu giống như sắp chết mà nói: “Thôi...có gì...ngươi nói luôn đi, ta nghe...”

Ta lại dứt khoát nói ra giả thuyết thứ tư!!

**7**.

Trên đời này có một loại tà dược rất kì lạ, gọi là Mê Hồn Dược.

Dùng nhiều thì có tác dụng như thuốc mê, khiến người ta ngủ sâu cả ngày.

Thế nhưng nếu dùng một ít thì lại có tác dụng như xuân dược. Khiến cơ thể dục hỏa dâng trào, da thịt ngứa ngáy.

Loại dược này sử dụng khá đơn giản, chỉ là hơi mất thời gian để ngấm, nhưng để giải thì vô cùng khó.

Giải dược nhất quyết phải được ngâm trong rượu ít nhất ba canh giờ thì mới phát huy tác dụng.

Ta dám cá loại dược Đông Phương Kì muốn dùng trên người ta chính là Mê Hồn Dược.

Hắn trước tiên là giấu Mê Hồn Dược trong người. Ngay trước lúc rời khỏi kiệu hoa thì giấu vào trong da, rồi dụ ta nắm lấy tay hắn. Đặc tính Mê Hồn Dược vốn dĩ là phát huy hơi chậm, nay lại bị hạ theo cách đó nên cần thời gian để ngấm. Suy ra dược tính cần ít nhất nửa ngày để bộc lộ.

Sau khi bái đường, tân nương phải vào phòng chờ, trong khi đó tân lang thì phải ở ngoài tiếp khách.

Đông Phương Kì không thể mang theo rượu bên mình, từ đầu đến cuối cũng sẽ không ai đưa rượu cho hắn. May mắn trong phòng tân hôn chắc chắn phải có sẵn hai ly rượu giao bôi. Hắn liền bỏ thuốc giải vào đó, chờ cho đến khi ta vào tân phòng, thuốc giải liền dùng được.

Thế nhưng hắn biết trước ta sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn, thế nên hắn mới đưa ta ly rượu có thuốc giải, lại giả vờ nói chuyện mềm mỏng dễ nghe để ta sinh nghi. Lúc này ta sẽ không uống ly rượu đó. Hắn sẽ mượn cớ đó mà giả vờ uống lần thứ nhất.

Hắn đoán trước ta sẽ nghi ngờ giả thuyết thứ nhất, chuyển sang giả thuyết thứ hai, tức là nghi ngờ hắn hạ độc từ trước đó, bỏ giải dược vào trong rượu.

Thế là hắn liền đẩy rượu sang cho ta dùng.

Hắn cũng đoán trước ta sẽ không lập tức dùng mà sẽ chuyển sang giả thuyết thứ ba. Tức là trong rượu không phải giải dược, mà đích thực là tà dược!

Lúc này hắn sẽ giành lấy ly rượu và thành công uống được giải dược của hắn!

Vốn dĩ nếu như ta không biết trên đời này có một thứ gọi là Mê Hôn Dược, thì ta sẽ tiếp tục tin vào giả thuyết thứ ba, kế hoạch của Đông Phương Kì liền thành công. Nhưng rất may ta lại biết đến sự tồn tại của Mê Hồn Dược nên mới kịp thời quay đầu, nghĩ tới giả thuyết thư tư!

Bởi vậy nên chung quy lại, hiện tại cả ta và Đông Phương Kì đều đã trúng Mê Hồn Dược. Từ lúc bái đường đến giờ đã tròn nửa ngày, dược hiệu có thể phát huy bất cứ lúc nào!

Mà giải dược chính là nằm trong ly rượu trước mắt!!

Nghe hết giả thuyết thứ tư, Đông Phương Kỳ liền ôm trán thở ra một hơi não nề, hắn cầm ly rượu kia đẩy sang cho ta, mệt mỏi nói:

“Nếu như vậy thì ngươi uống đi!”

**8**.

Ta thấy thái độ của hắn bình thản như vậy, nuốt một ngụm nước bọt, có chút chần chừ.

Đông Phương Kì chống cằm hừ một tiếng mỉa mai nói: “Thế nào? Không phải ngươi nói trong này là thuốc giải sao? Sao lại không muốn uống rồi? Hay là ngươi muốn ngồi đó nghĩ tiếp giả thuyết thứ năm?”

Ta cũng hừ một tiếng, ta nói không thể nào có giả thuyết thứ năm. Đông Phương Kì làm gì thông minh đến thế! Nếu thật sự có giả thuyết thứ năm, ta có bại dưới tay hắn cũng tâm phục khẩu phục!

Thế là ta dứt khoát uống ly rượu đó!

**9**.

*Khoảng một khắc sau*.

Ta ngồi nhìn Đông Phương Kì.

Đông Phương Kì nhìn ta.

Ta hỏi hắn, Mê Hồn Dược vẫn còn trong người hắn, hắn lại không uống được thuốc giải, tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa tay chân bủn rủn, nóng rang cả người.

Hắn chống cằm, ngán ngẩm đáp: “Bởi vì ta không có bị trúng Mê Hồn Dược”

Ta hỏi hắn như vậy là rượu này...không phải thuốc giải?

Hắn lúc này thật sự phát cáu, dùng hết sức bình sinh hét vào mặt ta: “TÊN BỔ NÃO NHÀ NGƯỜI!! Trong đó hiển nhiên là không có thuốc giải!!! Bởi vì ta đâu có giấu dược vào da để mà hạ thủ với ngươi!!! Mẹ nó! Tốt xấu gì cũng bái thiên địa rồi!!! Ngươi tại sao lại không chịu tin tưởng ta!! Là ai, là ai cấm không cho ngươi tin tưởng ta!!!”

Vừa nói hốc mắt của Đông Phương Kì liền hơi phiếm hồng.

Hắn đúng là giận thật rồi...

Ta tự nhiên cảm thấy có chút tội lỗi, muốn đứng dậy an ủi hắn.

Hắn thế nhưng lại giở chứng trẻ con, gạt chân ta, khiến ta ngã ngửa ra đất.

**10**.

Thôi thì coi như ta xứng đáng. Vốn dĩ bây giờ là đêm tân hôn, ta không vui vẻ với hắn thì thôi, hà cớ gì lại nghi ngờ hắn như vậy. Hơn nữa không phải nghi ngờ một lần mà là tới bốn lần!

Ta liền chống tay đứng dậy, muốn hướng hắn xin lỗi.

Thế nhưng...tay chân tự nhiên mềm nhũn...không cử động nổi.

Cùng lúc này tự nhiên ta lại nghe thấy tiếng cười khúc khích.

“Đường lang à...~~”

Đông Phương Kì lấy tay vuốt lệ, vừa cúi người bế ta lên vừa cười tà mị nói:

“Trong rượu kia thật ra là Mê Hồn Dược, không phải giải dược. Ngươi vốn là nên nghĩ đến giả thuyết thứ năm nha~~”

__________________

**Lời** **tác giả**: Não của mọi người còn ở đó không, hay mất rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.