**1**.
Kể từ khi tôi nhớ lại một phần ký ức trước đây, khoảng cách trong lòng tôi tự nhiên được xóa bỏ.
Tôi bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn khi ở cạnh người đàn ông kia.
À không, phải gọi là chồng tôi mới phải.
Tôi bắt đầu cố gắng để làm một đối tác hôn nhân bình thường nhất có thể.
Lúc ăn uống tôi sẽ không ngồi đó nhìn nữa mà sẽ ăn một chút, sau đó thì kín đáo đi vào nhà vệ sinh ói ra.
Lúc cùng anh ấy đi xem phim, lúc cần cười tôi sẽ ha ha cười, lúc cần khóc tôi sẽ hu hu khóc.
Làn da nhợt nhạt chết chóc, mỗi ngày tôi đều thoa kem nền lên, bộ dạng tôi bây giờ không khác gì một người còn sống bình thường.
Đến đêm, mỗi lúc anh ta đòi hỏi, tôi cũng sẽ phối hợp đáp ứng. Riêng cái này tôi không cần phải cố gắng quá nhiều. Cảm giác đau đớn kia vô cùng chân thật.
Đối với một zombie như tôi mà nói, cuộc sống này ắt hẳn là hạnh phúc đi.
**2**.
Chồng tôi đi công tác cả tuần liền.
Tôi ở nhà một mình không có việc gì làm.
Một hôm nọ, người hầu dọn dẹp thư phòng của chồng tôi quên tắt đèn.
Tôi vào trong tắt thì phát hiện một căn hầm bí mật bên trong thư phòng của anh ấy.
Tôi theo bản năng mà đi xuống, bên dưới là một gian phòng ngủ rộng rãi sáng sủa tươm tất.
Chắc là nơi nghỉ ngơi của anh ấy lúc làm việc, tôi đoán thế.
Cơ mà căn phòng này hơi quen...không biết là đã thấy ở đâu rồi?
**3**.
Lúc tôi trở lại thư phòng có một thứ tự nhiên đập vào mắt tôi.
Một kiện văn bản trông...rất quen.
*Dự Án Xác Sống*.
Là tổng hợp quá trình nghiên một dự án sinh học.
Mà người đứng tên dự án này...
...là tôi.
**4**.
Tôi chờ chồng mình trở về.
Hỏi cho kĩ càng.
Tôi biết trước đây tôi là tiến sĩ chuyên ngành công nghệ sinh học gì đó.
Nhưng tôi cứ nghĩ việc tôi làm chỉ xoay quanh các vấn đề biến đổi gene hoặc chế tạo vaccine này nọ thôi.
Tại sao tôi lại có một bản dự án nghiên cứu về đề tài xác sống?
Chẳng lẽ....
Tôi hoang mang. Trong đầu rối bời.
Đã lâu rồi tôi không bị kích động đến vậy.
Tôi vừa giữ tay anh ta vừa gặn hỏi.
Có phải anh ta giấu tôi điều gì không?
**5**.
Chồng tôi vô cùng bình tĩnh thản nhiên.
Anh ta dìu tôi ngồi xuống ghế rồi mới điềm đạm nói.
Anh ta không hề có ý định giấu tôi. Chỉ là từ khi tôi biến thành zombie, phải tốn rất nhiều công sức mới hòa nhập lại với cuộc sống khi xưa. Trong thời gian đó, anh ta không muốn làm phiền tôi với những chuyện trong quá khứ.
Nhưng tình trạng của tôi bây giờ đã ổn định.
Kể cho tôi nghe cũng được.
**6**.
Tôi trước đây là tiến sĩ chuyên ngành công nghệ sinh học, làm việc cho chính phủ.
Nghiên cứu của tôi tập trung vào khía cạnh y khoa.
Tôi muốn tìm cách hồi sinh người chết.
Bước đầu tiên trong nghiên cứu này là phải tìm cách bảo toàn xác chết, dù không ăn uống hít thở thì các tế bào trên cơ thể vẫn có cách để tiếp tục duy trì.
Chồng tôi xác nhận hiềm nghi trong lòng tôi.
Tôi chính là người nghiên cứu cách tạo ra xác sống.
Virus zombie... cũng là tác phẩm của tôi.
**7**.
Trong lòng tôi có chút rối, không biết phải cảm thấy thế nào về sự thật này.
Chồng tôi lại nói. Thế nhưng virus này được tạo ra chỉ để làm bước đệm cho dự án hồi sinh người chết.
Từ xác chết thành xác sống, từ xác sống trở lại làm người sống, quy trình chính là như vậy.
Ngoài mục đích đó ra thì virus zombie không còn sứ mệnh nào khác. Nó không được tạo ra để hại người hay nhằm mưu đồ độc địa ghê gớm gì cả.
Thế nhưng bộ phận chịu trách nhiệm lưu trữ và bảo quản virus thất trách, để virus zombie lọt vào ống thông khí mới tạo nên đại dịch như hiện tại.
Sự tình vốn dĩ không phải lỗi của tôi. Bản thân virus zombie cũng không phải virus xấu. Nó chỉ ký sinh vào xác chết thôi. Chưa có ai trực tiếp vì nó mà chết cả.
Anh ta bảo tôi đừng tự trách.
**8**.
Tôi nghĩ kĩ rồi, dù sao virus zombie tôi chế tạo ra cũng không gây hại cho ai.
Hơn nữa, bây giờ tôi là zombie, mấy cái nghiên cứu khoa học gì đó không có phần tôi nữa.
Thôi thì cứ bình đạm mà sống như này thôi.
**9**.
Tôi và chồng lại tiếp tục sống những ngày tháng bình dị hạnh phúc.
Hôm vừa rồi anh ta đặt vé máy bay muốn cùng tôi đi du lịch xa một chuyến.
Tôi không có ý kiến gì, gật đầu nghe theo.
**10**.
Dạo gần đây ký ức của tôi bắt đầu trở lại.
Mặc dù chỉ là vài hình ảnh nhỏ lẻ không có mấy nội dung, nhưng đây cũng là dấu hiệu tốt.
Cứ tiếp tục thế này, không chừng tôi còn có thể quay lại làm tiến sĩ của tôi.
**11**.
Hôm nay tôi chợt nhớ ra tại sao căn phòng ngủ bên dưới thư phòng chồng tôi lại quen thuộc như vậy.
“*Ngài Sở...nơi đây là*?”
“*Em nhìn mà không biết sao, là nơi tôi chuẩn bị cho đêm đầu tiên của chúng ta*.”
Lúc đó anh ta đã nói như vậy.