Quỷ Ba Ba

Chương 38: Chương 38




CHƯƠNG 48 + 49

Edit – HaeHyuk8693

Không nên làm phụ tử – H

“Liệt! … Ngươi có thế để cho ta yêu ngươi không?”

Y đã nói ra rồi! Bản thân dù chưa thể tin được dũng khí của chính mình, nhưng còn sau đó…kết quả sẽ là gì đây? Là bi thương hay là vui sướng?

“Ngươi không gọi ta…là cha nữa?” Hắn mới vừa rồi không có nghe sai, không phải tình yêu đối với phụ thân! Mà đúng là tình yêu đối với tình nhân! Đối với tình nhân đó! Trời biết bây giờ hắn có biết bao nhiêu hưng phấn đâu? Nhưng lúc này, Hàn Liệt lại không thể tin được cái lỗ tai của mình, đại não trước đó còn không tự chủ bật thốt ra vấn đề hóc búa này trong đầu, vậy mà…

Nghe thấy lời đáp lại của đối phương, toàn bộ thế giới của Ngả Diệp nhất thời như long trời lở đất, trước mắt không biết làm sao đột nhiên ướt át, một viên nước mắt trong suốt không chịu thua kém chảy xuống, uất nghẹn nói: “Ta… Ô… Xin lỗi… Ta biết ngươi nhất định cho rằng ta rất ác tâm, ngươi buông ta ra! Để cho ta đi thôi… Ta không muốn làm con của ngươi… Ta là Ngả Diệp, ta không phải Hàn Đằng, xin ngươi thả ta đi đi…”

Ngả Diệp đột nhiên xoay người, cầu hắn thoát khỏi trói buộc, lệ trên khóe mắt thì càng chảy càng nhiều, Hàn Liệt thấy mà trái tim cực kỳ đau đớn, liền cúi xuống thương yêu hôn lên dòng lệ đang cuồn cuộn chảy ra nơi khóe mắt, đồng thời kích động nói: “Tiểu Diệp, ta yêu ngươi! Ta vốn không nghĩ chỉ là cha ngươi, mà còn là Hàn Liệt! Ngươi không phải Hàn Đằng, là Tiểu Diệp Nhi của ta! Hàn Liệt yêu Tiểu Diệp… Từ thật lâu thật lâu trước kia đã yêu ngươi rồi! Chỉ là Hàn Liệt quá ngu ngốc, phân không rõ cái gì là tình yêu phụ tử, cái gì mới là tình yêu giữa tình nhân, nên đã làm cho Tiểu Diệp chịu khổ… Đều là do ta không tốt!” (sến quá quá~~)

“Thật sao?” Ngả Diệp sửng sốt, thế giới của y nhất thời đình chỉ đợt đóng băng, đều là bởi vì lời nói của Hàn Liệt mà đã cứu được y rồi. Còn sau đó, ngay sau đó, càng làm cho y cảm động chính là giọt nước ẩm ướt trên gò má…là lệ quang trong suốt, không phải của y, mà là của Hàn Liệt…

“Thật sự! Đều là sự thật cả! Tiểu Diệp… Ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi!” Hắn không nghĩ tới Ngả Diệp sẽ vì câu nói trước đó của hắn mà bật khóc… Hắn không dám hồi tưởng lại những khi hắn gọi lên xưng hô ″Đằng Nhi″ này, trong lòng Tiểu Diệp đã đau đớn bao nhiêu.

Hảo! Chúng ta không làm phụ tử! Chuyện ngươi là Hàn Đằng vĩnh viễn sẽ trở thành bí mật!

Từ hôm nay trở đi, ngươi là Ngả Diệp! Là người yêu của ta!

Hàn Liệt hảo kích động, Ngả Diệp cũng thật là cảm động, cảm động tột đỉnh. Y dùng tay lau đi nước mắt của Hàn Liệt, quay người ôm lấy hắn, cái mũi thân thiết chạm vào mũi đối phương: “Liệt, ta cũng yêu ngươi…”

Trong lúc bầu không khí giữa hai người lên đến đỉnh điểm, đang chuẩn bị đến hồi lửa nóng triền miên, thì lại bị một người đột nhiên tiến vào quấy rầy…

“Tiểu Diệp! Ta mới vừa đi tra sách! Cái thứ mà chúng ta mới vừa gặp kia chính là…”

Lý Đức Tân ngay cả gõ cửa cũng không có, hơn nữa vì chạy vội đến lảo đảo, thở hỗn hển mà phá cánh cửa nhào thẳng vào, nên vừa mở cửa liền trông thấy ngay hình ảnh này…

Chính là cảnh tượng hai người trần như nhộng. Phía dưới chính là Ngả Diệp, mà người nam nhân đang nằm trên thân y thì lại là…

“Hả? Là… Là ngươi…Không nên! Không nên… Xin lỗi… Hàn Liệt… Ta xin lỗi ngươi…” Lý Đức Tân ôm đầu quỳ xuống.

Hàn Liệt bên này còn đang bận rút chăn mền ra che lên người Ngả, sau đó cũng mặc lại quần áo của mình, ngồi xếp bằng trên giường, trong khoảng thời gian này cũng không biết mở miệng như thế nào. Hắn đối Lý Đức Tân vốn là vừa hận lại cảm kích…

Cuối cùng người mở miệng trước tiên lại là Ngả Diệp, y ngồi dậy, dùng chăn che lại da thịt hoàn mỹ không chút tỳ vết của mình, cũng cố gắng quên đi cảm giác khó chịu do viên mứt quả đang chôn trong hậu huyệt gây ra, cùng với cánh tay đang vỗ về chơi đùa phân thân của y dưới lớp chăn của Hàn Liệt, đối Lý Đức Tân hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy Đức Tân? Ngươi mau đứng lên! Liệt sẽ không làm gì ngươi hết!”

Bây giờ chính y vì có chút nguyên nhân khó nói mà không có cách nào xuống giường được…

“Không! Ta xin lỗi Hàn Liệt! Xin lỗi ngươi! Ta…” Lý Đức Tân bắt đầu run rẩy, thẳng đến khi Hàn Liệt lên tiếng ngăn cản hắn.

“Không sao cả rồi, Lý Đức Tân, hết thảy cũng không sao cả rồi!” Thấy bộ dạng uất ức này của Lý Đức Tân, Hàn Liệt liền hướng hắn khoát khoát tay, lại nói: “Ngươi đi ra ngoài đi, cái gì cũng đừng nói!”

“Không! Ta muốn nói! Ngả Diệp, là ta giết cha ngươi! Ta giết cha ngươi…” Lý Đức Tân đã có chút điên dại, cái gì cũng không nghe mà gào thét: “Cha ngươi chính là hắn! Chính là Hàn Liệt! Ta giết Hàn Liệt… Tha thứ cho ta…” Tiếp theo, hắn chậm rãi hướng về phía Hàn Liệt, run lắc bờ vai của Hàn Liệt, hai mắt trừng to, nói: “Ta biết cái gì tới cuối cùng cũng sẽ tới… Ta biết ngươi là đến lấy mạng ta! Ngươi đem mạng của ta cướp đi đi…”

Không được! Hắn vẫn không có cách nào buông bỏ sự sợ hãi với Hàn Liệt, hay là nói hắn không có cách nào đối mặt với Hàn Liệt, càng hỏng bét chính là, bây giờ hắn ngay cả Ngả Diệp cũng không có tư cách đối mặt rồi… Thật sự là tự làm bậy không thể sống…

“Đức Tân… Ngươi lại gạt ta?” Y không thể tin được, y nhìn qua Hàn Liệt, lại nhìn qua Lý Đức Tân, trong đầu chen chúc thật nhiều hình ảnh vụn vặt, không biết đáp lại như thế nào.

Hàn Liệt chính là cha của y. haehyuk8693

Lý Đức Tân, Lý Đức Tân đối tốt với y như vậy lại chính là cừu nhân đã giết chết cha y.

Y cùng Hàn Liệt vốn là phụ tử… Như vậy bọn họ không thể làm tình nhân nữa rồi? Vậy thì lời thề vừa nãy lại tính là cái gì đây?

Lý Đức Tân đối xử với y tốt như thế, đều là bởi vì áy náy… Kỳ thật Lý Đức Tân cũng không phải thật sự tốt đến vậy…

Thấy Ngả Diệp cả người vừa cương cứng lại, Hàn Liệt đem bàn tay đang nắm lấy phân thân của y dời y, dùng bàn tay kia vỗ vỗ bả vai của Ngả Diệp: “Tiểu Diệp…? Ngươi không sao chứ?”, rồi lại nói: “Lý Đức Tân, ngươi đừng có như vậy nữa, ta nói ta sẽ không giết ngươi!”

“Tốt lắm! Các ngươi cũng đi ra ngoài, ta muốn một mình yên lặng một chút!” Ngả Diệp đột nhiên mở miệng, mà vừa mở miệng chính là muốn đuổi người.

Thấy thế, Hàn Liệt cùng Lý Đức Tân thoáng nhìn qua nhau, rồi nhẹ gật đầu, đi ra khỏi phòng…

Ra đến cửa, hai người đều đồng thời thở dài, lần nữa nhìn nhau một trận.

Một lúc lâu sau, Lý Đức Tân dẫn đầu mở miệng.

“Ngươi thật sự không có ý định lấy mạng của ta?”

“Lấy thì đã sao?” Hàn Liệt cười cười, lại nói: “Oan oan tương báo khi nào mới hết? Huống chi… Ngươi chiếu cố Đằng…” Hàn Liệt ngẫm lại không đúng, ngược lại nhanh chóng đổi giọng: “Tiểu Diệp nhiều năm như thế…Ta hẳn là cảm kích ngươi, huống hồ… Nếu ta giết ngươi, Tiểu Diệp hẳn là sẽ thương tâm.”

Vô luận có bao nhiêu oán hận, hắn đều biết Ngả Diệp sẽ không nỡ đi thương tổn một người.

“Vậy… Ngươi bây giờ có ý định gì? Cứ như vậy theo Tiểu Diệp cùng một chỗ cả đời sao?”

“Ta chính là hy vọng như vậy!” Hàn Liệt gật đầu, rất kiên định, nhưng trong lòng đã âm thầm nói tiếp một câu ″bất quá ông trời luôn không chìu ý người″.

“Ta rõ ràng rồi…”haehyuk8693

Hàn Liệt nhìn vào ánh mắt Lý Đức Tân, hắn rõ ràng thấy được, tâm tình được gọi là ″mất mát″ kia đang rõ ràng đọng lại trên gương mặt tiều tùy của Lý Đức Tân.

Tiếp theo, hai người nam nhân cứ như vậy lẳng lặng canh giữ ở cửa… Bọn họ không biết bên trong phòng, Ngả Diệp đang đối mặt với một đại nguy cơ.

H

“Đừng đừng…”

Bên trong phòng, Ngả Diệp đang toàn thân xích lõa, hai tay hai chân bị dải lụa màu thủy lam trói chặt, ngay cả miệng cũng bị thắt lưng tơ lụa che kín lại, ở trên giường quay cuồng giãy dụa.

Ngay khi y đem Hàn Liệt cùng Lý Đức Tân đuổi ra khỏi cánh cửa, thì vòng cổ trước mặt y lại đột nhiên sáng lên, tiếp theo đó là một quỷ hồn cả thân mình đều là màu thủy lam bay đến từ trong vòng cổ. Quỷ hồn cười tà nhìn y, vừa giơ lên một tay, bản thân y liền biến thành thảm trạng như vậy.

Đang lúc Ngả Diệp âm thầm thống hận chính mình vô dụng, thì hai bạn cá vàng trong thùng nước lại đột nhiên di động, hướng về phía cánh cửa đụng tới, muốn làm cho hai người ở bên ngoài chú ý đến.

Cửa mở…haehyuk8693

“Đáng hận! Ta vậy mà lại không phát hiện ra được!”

Hàn Liệt phun một ngụm, đang muốn giáo huấn cái con quỷ màu xang lam kia một trận thì lại phát hiện vẻ mặt kinh ngạc của con quỷ kia trong khi đang dần dần tiêu thất———– Nó rõ ràng đã dùng một ánh mắt rất hoảng sợ nhìn Lý Đức Tân, sau đó liền biến mất.

Hắn quay đầu nhìn Lý Đức Tân… Nguyên lai là bởi vì phù chú trên người hắn…

Mà Lý Đức Tân tựa hồ cũng đang kinh ngạc vì tấm phù chú tùy thân của mình lại có uy lực đến vậy, bất quá hắn rất nhanh đã hồi phục lại, đối Hàn Liệt nói: “Ta không quấy rầy các ngươi… Lý phủ còn có việc chờ ta về làm, ta đêm nay cần phải chạy suốt đêm trở về.”

“Đa tạ! Bảo trọng!”, Hàn Liệt luôn luôn có ân báo ân, có oán báo oán, mới vừa nãy nói sau cũng là Lý Đức Tân cứu Ngả Diệp một mạng, hắn cũng nên nói một tiếng cảm ơn.

Lý Đức Tân gật đầu, dùng ánh mắt mang theo quyến luyến nhìn Ngả Diệp một hồi lâu, ngay sau đó cũng không quay đầu lại tiêu sái rời đi.

“Tiểu Diệp…”

Lý Đức Tân vừa rời đi, Hàn Liệt vội vàng chạy đến trên giường, đem đống lụa quấn trên người Ngả Diệp gỡ xuống hết. Hắn cởi rất chậm rất chậm, dải lụa màu thủy lam phối xứng với da thịt trong trắng có hồng của Ngả Diệp, lại trổi lên một phen phong vị rất gợi cảm… Thậm chí phân thân của hắn đã bắt đầu cương lên rồi!

“…” Ngả Diệp đang được ai đó cởi bỏ đám lụa xanh, không khỏi giương mắt nhìn Hàn Liệt, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nên gọi hắn là〝cha″ hay nên gọi hắn là〝Liệt″… Cái miệng nhỏ vừa hé ra lại e ấp khép lại, trông quá ư đáng yêu.

“Tiểu Diệp, ngươi đang trách ta sao?” Thấy y mãi vẫn chưa nói lời nào, Hàn Liệt liền mở miệng hỏi trước.

Nghe vậy, Ngả Diệp lắc đầu, cầm lấy tay Hàn Liệt vội la lên: “Không! Ta… Ta chỉ là khổ sở, chúng ta vốn là phụ tử, cho nên không thể trở thành người yêu.”

“Nói bậy!” Hàn Liệt bật cười, vươn đôi bàn tay vừa dày vừa ấm áp của mình nâng lên hai gò má của y.

“Cho nên… Chúng ta có thể là người yêu? Là…” Ngả Diệp còn chưa nói xong, Hàn Liệt đã đoạt trước cười nói: “Tình nhân à…” Ngoài ra, hắn còn tươi cười bổ sung thêm một câu:

“Chính là loại có thể bái đường thành thân đó!”haehyuk8693

“Ừ!” Ngả Diệp gật đầu, thật cao hứng nhổm dậy ôm lấy thắt lưng của Hàn Liệt.

Mà lúc này, Hàn Liệt đang dùng đầu ngón tay chần chừ qua lại bên ngoài tiểu huyệt của Ngả Diệp: “Tiểu Diệp! Ngươi không ngoan à…”

“Hả?”

“Đường hồ lô đâu?” Nghe Hàn Liệt nhắc nhở, y á khẩu không trả lời được

“Hả… Cái kia… Cái kia…a a…” Ngả Diệp hoàn toàn không có cách nào phản ứng lại, vừa lúc trông thấy Hàn Liệt đang cúi đầu hút liếm hậu đình của mình, còn dùng đầu lưỡi từng chút từng chút với vào trong, liếm đến nỗi đường hồ lô…đã sớm lăn xuống giường rồi.

Ngả Diệp khó nhịn được giãy dụa thân thể, “Ư a… Liệt… Hảo ngứa à…Uh hừ…”

“Ha hả ~ ta còn chưa có tự mình ra trận đây này…” Hàn Liệt cười xấu xa, ngẩng đầu ở chóp mũi Ngả Diệp nhẹ nhàng điểm một cái, “Uh… Hẳn là đủ ẩm ướt rồi… Ngươi rất muốn rồi phải không?” Chất lỏng trong suốt không biết từ bao giờ đã chậm rãi tràn ra khỏi cúc huyệt của Ngả Diệp, Hàn Liệt cũng đã sớm không thể chờ đợi lâu hơn nữa mà đào ra tính khí cương cứng của mình, hữu lực đỉnh thẳng vào.

“Ha ha… Liệt… Ta… A…”

Đây là lần đầu tiên Hàn Liệt trực tiếp tiến vào như vậy, bàn tay nắm chặt lấy chăn đơn của Ngả Diệp cũng đã trở nên trắng bệch, nhưng mặt khác y lại chìm đắm vào cái cảm giác vừa đau đớn vừa thoải mái này. Ngả Diệp không khỏi mở miệng lần nữa, đưa ra một yêu cầu hết sức động lòng người: “Liệt… Thật thoải mái…Thoải mái… Uh a… Tái sâu hơn một chút…ha…”

“Không thể tham lam như vậy à!” Hàn Liệt nói xong câu này liền đem phân thân cực đại ướt át của mình rút ra, dùng tay lấy gối đầu thẳng tắp nằm xuống, rồi lại cất tiếng nói cực kỳ có từ tính của mình, ôn nhu nói: “Nếu muốn thì tự mình đến đi… Ngồi lên trên ta!”

Mái tóc đen dài tùy ý xỏa tung bên gối đầu, khuôn mặt tuấn dật, cơ thể với những đường nét rõ ràng không chút sẹo lồi, còn có cơ bụng với từng thớ thịt rắn chắc, cùng phân thân cực đại đang nghểnh cao, thân mình nam tính hoàn mỹ như vậy, Ngả Diệp thật sự không có cách nào kháng cự được, như người mất hồn cưỡi lên người hắn, đem phân thân của đối phương khảm sâu vào trong cơ thể của mình. (chảy máu mũi~~)

Cảm giác lúc này thật sự là quá sức tuyệt vời, không đợi Hàn Liệt nói gì, Ngả Diệp đã tự mình bắt đầu đong đưa thắt lưng, chậm rãi làm cho vật cực đại kia xâm nhập, xâm nhập, lại xâm nhập sâu hơn nữa…dù đã nhanh chạm đến vách ruột rồi, nhưng y vẫn cảm thấy không đủ! Không đủ!

“Liệt…tiến sâu vào nữa…ha ha… Liệt…”

Hàn Liệt cũng bắt đầu đáp lại y, vươn bàn tay phủ lên phần eo làm điểm tựa vững chắc cho đối phương, hai người cùng nhau luật động thật ăn ý.

“Ngô… Tiểu Diệp… Tiểu Diệp…Ngươi thật sự là cực phẩm…” Cảm giác mất hồn như vậy, hắn chỉ thấy mình rất nhanh sẽ bắn ra mất…

“Liệt… Ha ha… Uh hừ…”

Trong cơn sóng nhiệt lúc này, bất luận kẻ nào đều không thể so đo về độ kích thích với bọn họ được, động tác kịch liệt đến nổi làm cho ván giường không ngừng vang lên những tiếng kẽo kẹt. Cuối cùng vào một khắc…khi tình cảm mãnh liệt của cả hai đã không thể khắc chế, hai người đều đồng thời bắn ra.

“Tiểu Diệp…đồ vật của ta…đã vào trong thân thể ngươi rồi, thỏa mãn chứ?” Hàn Liệt vừa hỏi xong liền lấy tay dính chút dịch thể của Ngả Diệp bắn ở trên bụng, đưa vào miệng chậm rãi nhấm nháp.

Chỉ nghe sau khi Ngả Diệp ghé vào trên người hắn thở hỗn hển, thì lại tiếp tục nói: “Vù vù… Liệt… Có thể làm lại một lần nữa không?”

Nghe vậy, Hàn Liệt đầu tiên hơi sửng sốt chút, tiếp đó liền cười to: “Như ngươi mong muốn!” Vừa mới nói xong, hắn liền tiến vào trong cơ thể Ngả Diệp lần nữa…

“Ha ha…uh… Liệt!”haehyuk8693

“Tiểu Diệp, Tiểu Diệp…Uh…”

Tiếp theo đó lại là một hồi tình cảm mãnh liệt…

Bên ngoài, trên bầu trời cao có vài điểm nhỏ chợt lóe trong đêm đen, phảng phất như một lời chúc phúc tối chân thành dành cho đôi tình nhân đang chìm đắm trong hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.