Quỷ Ba Ba

Chương 42: Chương 42




CHƯƠNG 54 + 55 + 56

Edit – HaeHyuk8693

Khách không mời

Ngay lúc Hàn Liệt còn đang cùng Ngả Diệp thỏa mãn lẫn nhau, Ứng Duyệt cùng Vương Doãn Kiệt đã nhanh chân chạy đến Lý phủ trước khi Lý Đức Tân trở về. Lúc này, Vương Doãn Kiệt đang bám vào trên người Ứng Duyệt, nên cho dù người đàn ông cao to đang đứng ở trước cửa có đạo hạnh cao thâm cùng kinh nghiệm tróc quỷ phong phú, hắn ta cũng không có cách nào phát giác ra được.

Chỉ nhìn thấy nam tử cao lớn kia đang cầm trong tay một trường kiếm màu đỏ có hoa văn hình rồng, một thân đạo bào bạch sắc đang theo gió phiêu dật, vừa nhìn là thấy ngay một bộ dạng tiên phong đạo cốt.

“Tại hạ Trương Trạch Khiêm, ngài chính là Ứng Duyệt công tử?” Nam tử mặc dù cao lớn, bất quá bước đi vẫn rất thư thái nhẹ nhàng. Còn người nhìn qua cũng tương đối hiểu biết lễ tiết, lời ăn tiếng nói không tầm thường, vừa thấy người trước mặt liền hướng Ứng Duyệt đánh tiếng chào hỏi.

“Không sai. Đạo trưởng bên này, xin mời!” haehyuk8693

Lúc đi trên đường, Trương Trạch Khiêm không ngừng quan sát hoàn cảnh chung quanh phủ, kỳ thật khi hắn tới bên ngoài phủ, hắn liền cảm giác được âm khí bên trong rất nặng, nhất là nơi bồn cây Ngả Diệp… Đôi mắt sắc như chim ưng của hắn chuẩn xác dừng lại nơi bồn cây mà Ngả Diệp vừa ở hồi lâu, bất quá âm khí nơi này cũng không phải loại sẽ hại người, cho nên hắn cũng không đem nó để trong lòng.

Trừ bồn cây Ngả Diệp ra, mỗi dạng đồ vật ở nơi này đều làm cho hắn cảm thấy cổ quái. Lầu các, lược đỏ, tủ quần áo, con cá trong áo, mảnh vải màu xanh lam đang nằm trên giường… Khi nhìn thấy mảnh vải xanh lam kia, hắn lại cảm thấy giống như đã từng thấy ở nơi nào, nhưng hắn nghĩ mãi cũng không ra.

“Đạo trưởng? Chẳng lẽ phủ đệ này thật sự không sạch sẽ?”

Lúc Ứng Duyệt đang hỏi vấn đề này, ánh mắt sợ hãi hoàn toàn viết lên trên mặt y. Vương Doãn Kiệt nhìn thấy mà cười lạnh trong lòng…

Người này rất biết giả bộ! Tốt lắm!

“Có… Hơn nữa còn nhiều đến không thể đếm hết!” Vẻ mặt của Trương Trạch Khiêm trở nên ngưng trọng, lại nói: “Báo cho Lý thiếu gia, tốt nhất nên chuyển nhà.”

“Không có cách nào diệt trừ được sao?” haehyuk8693

“Haii! Bất quá… Cần một chút thời gian.”

“Vậy thì được! Đạo trưởng ngài cứ việc yên tâm làm phép, có cái gì cần ta hỗ trợ thì ngài cứ nói ra!”

Trương Trạch Khiêm cúi đầu đánh giá Ứng Duyệt… Dù chỉ là một thiếu niên, nhưng ngôn hành cử chỉ của y lại thành thục như một nam nhân trưởng thành.

Hắn đánh giá trong chốc lát, mới nói: “Tốt lắm! Ta phải lên trấn trên chuẩn bị vài thứ, qua vài ngày trở về, không cần làm phiền các ngươi!”

“Tốt.”

Trương Trạch Khiêm mới vừa đi ra, Vương Doãn Kiệt liền dẫn theo Ứng Duyệt ra khỏi thành…

“Tiện nhân! Ngươi khi nào thì mời hắn tới?”

“Ha hả… Ta không nghĩ tới đạo hạnh của ngươi đã tới tình trạng này rồi… Tên Trương Trạch Khiêm kia vậy mà lại không có cách nào cảm nhận được âm khí của ngươi.” Ứng Duyệt lúc này mới có chút hối hận, sớm biết vậy y đã không vì nhất thời ghen tỵ mà để cho Vương Doãn Kiệt phụ thân rồi. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng có một ngày y sẽ xong đời. Mặc dù biết mọi chuyện như thế, bất quá Ứng Duyệt vẫn miễn cưỡng giả bộ như bản thân rất chửng chạc, lấy ánh mắt thật bình tĩnh nhìn đối phương…

Ứng Duyệt y đã suy nghĩ gì thế này? haehyuk8693

Nhưng không có đường lui nữa rồi! Để bảo vệ Lý Đức Tân, một khi phải đối mặt với khoảnh khắc kia, y nhất định sẽ cùng Vương Doãn Kiệt đồng quy vu tẫn…

Quỷ báo ân

Hàn Liệt ôm Ngả Diệp bởi vì miệt mài quá độ mà đang mơ màng buồn ngủ để vào ao ước bên cạnh, bắt đầu công đoạn tẩy rữa sạch sẽ, theo sau lại giúp y lau khô thân thể, mặc quần áo vào, rồi lại ôm y đến dưới tàng cây hóng gió.

Hàn Liệt đưa tay xoa xoa cái trán ấm áp của Ngả Diệp, rồi lại nhìn đến cái bồn cây mà Ngả Diệp vừa nãy đã nằm lên, kéo kéo khóe miệng nói: “Này.. Ngươi rốt cuộc đến khi nào mới thả chúng ta ra ngoài đây? Nếu có chuyện gì thì nhằm vào một mình ta là đủ rồi, đừng thương tổn người yêu của ta, nếu không ta sẽ liều mình với ngươi… Ách… Tuy nói ta đã sớm mất mạng…” Nói đến điểm này, Hàn Liệt lại khẽ nhún vai… Ngữ khí thật là bất đắc dĩ.

Vừa dứt lời, đột nhiên lại có một đạo ánh sáng màu bạc xuất hiện ngay trước mắt, thấy thế, Hàn Liệt nhất thời hiểu rõ, cẩn cẩn dực dực ôm lấy thân thể mảnh khảnh của Ngả Diệp, hướng về phía ánh sáng phát ra đi đến…

Cuối cùng hắn lại chạm mặt một thân ảnh màu lam.

Đó cũng chính là quỷ treo cổ mà bọn họ đã gặp mặt dưới tàng cây lúc trước!

Mà khi nhìn vào thân ảnh xanh lam kia, càng thần kỳ hơn, thứ đang lơ lửng bên tay áo của quỷ áo lam lại chính là hai bạn cá vàng mà Hàn Liệt đã mò được ngày hôm đó…

Lại nhìn xem khuôn mặt của quỷ thắt cổ, ánh mắt của hắn vẫn trống rỗng như cũ, bất quá mái tóc của hắn đã mọc ra không ít, dài ngang ngửa với mái tóc của Hàn Liệt. Chỉ có một điều duy nhất không giống là, mái tóc của hắn lại có màu xanh nhạt giống như màu lam của biển rộng, rất xinh đẹp.

“Di? Ngươi không phải là…” Hàn Liệt còn chưa hồi thần, Ngả Diệp trong lòng hắn đã dành trước mở miệng nói: “Liệt, hắn vừa mới nói với ta… Mới vừa nãy, trong phủ có một đạo sĩ đi vào, hắn sợ ngươi gặp nguy hiểm mới đem chúng ta vây vào nơi này, đợi đến khi đạo sĩ kia rời đi, hắn mới phóng chúng ta đi ra.”

Qủy trẻo cổ gật gật đầu, sau đó tung người bay đi.

Hồi lâu, Hàn Liệt nhúc nhích khóe miệng nói: “Tuy nói hắn có điểm xen vào việc của người khác, bất quá ta cũng phải cảm tạ hắn. “

Nghe vậy, Ngả Diệp liền nhếch miệng “Liệt! Ngươi sao có thể nói như vậy? Hắn đối với chúng ta tốt như thế, ngươi đáng lý phải thật tình cảm tạ hắn!”

Hàn Liệt vung lên khóe miệng, gật đầu thuật lại: “Đúng là phải như thế… Ngươi nói cái gì cũng đúng hết…”

Trông thấy Hàn Liệt phản ứng như vậy, Ngả Diệp có điểm tức giận, “Liệt! Ta rất chăm chú!”

“Hảo… Ta không lộn xộn nữa!” Hàn Liệt ngoài miệng thì trấn an y, nhưng cái tay thì lại không an phận sờ sờ cái mông cong cong của Ngả Diệp…

Ngay vào lúc bọn hắn còn đang liếc mắt đưa tình, Lý Đức Tân thân ở ngoài thành đã phát hiện một chuyện…

Hắn đã tận mắt thấy được điều đó! haehyuk8693

Lý Đức Tân đã tận mắt thấy cái thứ kia…Cái “người nam nhân” kia…bay ra từ trong thân thể của Ứng Duyệt, sau đó còn tát vào mặt Ứng Duyệt một cái, nhưng hắn lại không cách nào xông lên trợ giúp Ứng Duyệt…

Vương Doãn Kiệt không có chú ý đến hắn, nhưng mà Ứng Duyệt thì lại có!

Ánh mắt của Ứng Duyệt lúc này thật sự có thể làm cho người khác cảm thấy vô cùng đáng sợ, tựa như đang nói ———- Lý Đức Tân, ngươi nếu có dũng khí lại đây tiếp tay làm việc xấu, ta sẽ hận ngươi cả đời!

Hắn không thể đi giúp Ứng Duyệt, hắn sợ Ứng Duyệt thật sự hận hắn.

Bây giờ điều hắn có thể làm chính là hồi phủ, hơn nữa còn phải tích cực tìm phương pháp trợ giúp Ứng Duyệt! Bất quá… Hắn không lưu ý đến trên gương mặt tuấn tú cương quyết của Vương Doãn Kiệt ở xa xa… đã mang theo một nụ cười khiêu khích như có như không từ lúc nào…

Qủy vướng chân

Toàn thân trên dưới của Ngả Diệp lúc này đều đang rất mệt mỏi, nhìn thấy bộ dáng bất tỉnh nhân sự vô cùng đáng yêu này của y, Hàn Liệt suy nghĩ một chút, sau đó liền quyết định ôm y trở về phòng, để cho y hảo hảo nghỉ ngơi cả ngày. Phòng ngủ của y tại Lý phủ nằm ở tầng thứ tư, cho nên Hàn Liệt phải leo đến bốn tầng lầu…

Do lo lắng cho tình trạng thân thể của Ngả Diệp, tâm cảnh giới lúc bình thường của Hàn Liệt lúc này đã hoàn toàn biến mất. Bởi vì còn đang ôm theo Ngả Diệp nên hắn không có cách nào trực tiếp xuyên tường, cho nên hắn liền nhanh chóng dùng phương thức chạy bộ lên lầu.

Một tầng. haehyuk8693

Hai tầng

Ba tầng.

Rất dễ dàng chạy đến tầng thứ tư, ngay lúc còn thừa lại ba bậc cầu thang, chân trước của Hàn Liệt vừa bước ra, thì chân sau lại bị một thứ nào đó không biết danh tính ngáng đường, tiếp theo cả thắt lưng của hắn đều bị bắt lấy, thứ kia chẳng chút nương tay tàn nhẫn kéo hắn xuống dưới.

Nhất thời không thể phản kháng, Hàn Liệt cứ như vậy mất đi thăng bằng, lăn xuống cầu thang…

Cho dù chính mình bị cầu thang đụng đau, nhưng Hàn Liệt vẫn là một lòng âm thầm che chở cho bảo bối trong lòng. Cánh tay của hắn vẫn chưa hề buông ra, một tay bảo vệ phần ót của Ngả Diệp, một tay gắt gao nắm giữ thắt lưng y, cứ như vậy tiếp xúc thân mật với sàn nhà.

“A…” Ngả Diệp được bảo vệ rất kín kẽ, qua trong chốc lát mới giương mở đôi mắt. Thấy chính mình vẫn an an ổn ổn nằm ở trong lòng Hàn Liệt, nhưng y cảm giác được tình huống chung quanh có vẻ không đúng! Mà hai người bọn họ còn đang nằm trên mặt đất này…”Liệt?! Ngươi đã xảy ra chuyện gì?”

Ngả Diệp vội vã đứng lên, đem Hàn Liệt nằm thẳng trên mặt đất nâng dậy, chỉ thấy Hàn Liệt cười đến rất thoải mái…

Căn cứ vào tình cảnh của bọn họ bây giờ, nhất định là mới từ cầu thang té xuống đây…

Liệt… Hắn sẽ không bị té đến hỏng đầu rồi chứ?! haehyuk8693

Trong nháy mắt ý niệm đáng sợ này vừa nãy ra trong đầu đã làm Ngả Diệp cảm thấy hít thở không thông, y lại càng dùng sức lay động hắn, “Liệt! Ngươi mau đáp lại ta một câu!”

Nghe vậy, Hàn Liệt vừa cười, vừa hưng phấn bắt lấy hai tay của Ngả Diệp, nói: “Ha ha… Tiểu Diệp! Ngươi biết chuyện này là đại biểu cho điều gì không!?”

“Người cũng chảy máu rồi mà còn cao hứng đến vậy? Ngươi nhất định là điên rồi… Đều là tại ta…” Phần gáy của Hàn Liệt chảy máu rồi, đầu óc của Hàn Liệt quả nhiên là bị đụng đến hỏng rồi, cũng đều là vì bảo vệ y… Đều là lỗi của y hết!

“Không phải cái này! Tiểu Diệp…” Hàn Liệt sờ sờ phần gáy của mình, ngón tay dính đầy máu tươi cứ như vậy hiện ra ở trước mắt Ngả Diệp, “Ngươi nhìn! Ta chảy máu rồi! Ta đã biết đau đớn rồi!”

Bất quá, Ngả Diệp không có cách nào hiểu rõ ý nghĩ điên cuồng này của hắn, y vội cúi xuống lật thân thể của hắn qua, thẳng thừng hỏi: “Còn có chổ nào đau nữa?! Để ta xoa cho ngươi…” Chợt, y đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, quỳ xuống thân thể, vỗ về hai gò má của Hàn Liệt, “Ngươi… Ngươi…đau đớn?!”

Hàn Liệt gật đầu, trên khuôn mặt anh tuấn tràn trề ý cười vô hạng.

Máu của hắn còn có màu đỏ nữa…

“Liệt… Ngươi chảy máu rồi! Cho nên… Ngươi đã là người, có đúng hay không?!”

“Vốn cũng không phải… nói chung làm một lần là biết liền ngay!” haehyuk8693

“Hả?!” Còn ngụy biện cái gì? Bọn họ không phải đã sớm làm qua rất nhiều lần rồi sao…

Đang lúc Hàn Liệt muốn ôm Ngả Diệp, Ngả Diệp lại đột nhiên cảm giác được cái gì đó, tiếp theo sắc mặt liền xoát một cái biến trắng, cuống quít nói: “Liệt! Ta cảm giác được khí tức của Vương Doãn Kiệt!”

“Hắn lại muốn hại người rồi, chúng ta đi ngăn cản mau!”

Hừ! Hắn lần này không thể buông tha tên Vương Doãn Kiệt kia nữa! Nhất là lần này tên kia lại phạm vào một tội lớn ngất trời—— hại hắn mất đi cơ hội ″hảo hảo″ ôm Ngả Diệp.

“Ừ.” haehyuk8693

Hai người ồn ào vài tiếng liền không còn bóng dáng nữa, điều này đã khiến cho quỷ hồn đang đứng ở trên lầu sửng sốt sửng sốt —— quỷ hồn kia có một đôi chân cực kì dài.

Xem ra trò đùa của mình lại thất bại rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.