CHƯƠNG 58 + CHƯƠNG 59
Edit – HaeHyuk8693
Ái nhân vô lực xoay chuyển trời đất
Lại là một người khổ sở vì tình… Ứng Duyệt nhìn Trương Trạch Khiêm buồn bã rời đi cùng Lam Thiên đã biến mất ở không trung, bên mép lại treo lên một nụ cười lạnh.
Sự tình hôm nay thật náo nhiệt, đi một người, lại tới thêm hai người nữa…
“Hàn Liệt! Lần này ngươi phải đi theo chúng ta về rồi!”
Lại là Hắc Tử Lược cùng Chung Qùy… haehyuk8693
“Ta không phải đã bảo ngươi cút đi sao?! Còn đến nơi này làm gì?” Ngả Diệp đã rống ra những lời này với Chung Qùy trước tiên, tiếp theo y liền che chắn ở trước người Hàn Liệt, vừa đối Hắc Tử Lược nói: “Tử Lược… Ngươi nếu như đem người yêu của ta mang đi, ta sẽ hận ngươi cả đời!”
“Vậy ngươi cứ hận ta đi!” Lúc này dù có nói điều gì, Hắc Tử Lược đều muốn mang Hàn Liệt đi.
“Hàn Liệt… Ngươi không có lựa chọn nào khác rồi! Ngả Diệp, ta đã sớm nói qua, làm tốt chuẩn bị mất đi Hàn Liệt của ngươi đi.” Trong lúc Chung Qùy nói chuyện, đã đem mặt nạ bên hông phủ lên…
Hàn Liệt không nói gì, hắn cũng biết lần này đại khái phải cùng Ngả Diệp chia lìa rồi. Ngay cả khi có thiên ngôn vạn ngữ, thì vào thời khắc này, ngay cả một chữ hắn cũng nói không nên lời, sao lại có thể thảm thương đến vậy chứ?
“Không được!” Ngả Diệp kích động ôm lấy Hàn Liệt, nhưng y lại phát hiện ra một chuyện cực kì đáng sợ…
Y cái gì cũng ôm không được..
Rõ ràng Hàn Liệt đang ở ngay trước mắt y, rõ ràng y cũng đã ôm lấy Hàn Liệt rồi!
Nhưng độ ấm vẫn luôn làm cho y an tâm nay đã nơi đâu?
Không có! haehyuk8693
Y hoàn toàn không cảm giác được gì hết!
“Liệt! Vì sao lại như vậy?” Tại sao lại sờ không được hắn? Tại sao thân thể của hắn lại trở nên ẩm ướt như vậy?
“Đừng khóc… Ta phải đi rồi, hảo hảo chiếu cố chính mình…” Hàn Liệt nói xong, liền yếu nhược giơ lên bàn tay ẩm ướt đã gần như biến mất, muốn lau đi những giọt nước mắt trên mặt Ngả Diệp, nhưng… Hắn sờ không được gì cả… Chuyện này đã tàn nhẫn nhắc nhở cho hắn biết, bọn họ bây giờ đã thật sự là người quỷ khác biệt…
“Không nên! Ta tuyệt không để cho bọn họ mang ngươi đi!” Bọn họ đã trải qua nhiều sóng gió như thế, thật vất vả mới chờ đến được giờ khắc Hàn Liệt có thân thể. Nhưng sau chỉ mới trong chớp mắt, Hàn Liệt đã không còn thân thể, còn sắp bị bắt đến địa phủ… Chẳng lẽ lão thiên gia lại không quen nhìn người ta hạnh phúc đến vậy sao?! Ngả Diệp nghẹn hỏng muốn hỏi ông trời, nhưng giờ đây y chỉ như một đứa trẻ đang chịu uất ức, ôm lấy bóng hình trong suốt của người nọ…
Hàn Liệt cười cười lắc đầu, sủng nịch vuốt ve mái tóc của y, rất muốn trong thời khắc cuối cùng, trước khi sinh mệnh của hắn sắp biến mất có thể hấp thụ hương thơm trên người y, lưu lại chút đồ vật… Sau đó mới thản nhiên nói: “Nếu không để bọn họ mang ta đi… Ta cũng không có cách nào ở lại nhân gian lâu hơn được…”
Ngữ khí của hắn nghe không ra một tia gợn sóng, đơn giản là vì hắn đã cố hết sức kiềm nén cảm xúc của mình. Hắn sợ chính mình không cách nào tiêu sái rời đi, hắn sợ chính mình quá mức kích động, nước mắt sẽ khống chế không được rơi xuống đầy mặt, nếu như vậy thì sẽ rất mất mặt.
“Sẽ không đâu!” Thanh âm của Ngả Diệp cũng trở nên phát run, cho dù sợ hãi Hàn Liệt cứ như vậy biến mất, nhưng y vẫn giả vờ kiên cường, nuốt lệ mà nói: “Nói cách khác… Chúng ta sẽ cùng chết!”
“Không!” Lần này, Hàn Liệt cùng Ứng Duyệt đều ăn ý nói ra câu này.
“Ngả Diệp… Dương thọ của ngươi còn chưa hết, xin đừng đi ngược lại thiên ý, cho dù là tự sát, ngươi vẫn sẽ chết không được.” Chung Qùy mang theo mặt nạ, bởi vậy tất nhiên mọi người đều không thể nhìn thấy biểu tình không nở tổn thương Ngả Diệp dưới lớp mặt nạ đó.
“Tiểu Diệp… Ngươi đây hà tất phải như vậy?” Mặc dù Hắc Tử Lược đã xem qua bao nhiêu tình cảnh sinh ly tử biệt, vậy mà vào giờ khắc này, trái tim của hắn lại không tự chủ được bắt đầu đau xót.
Hàn Liệt vừa lắc đầu, lại hướng Ứng Duyện dặn dò vài câu: “Ứng Duyệt công tử, xin người và Lý Đức Tân phải thay ta hảo hảo chiếu cố Tiểu Diệp… Ta đem y giao cho các ngươi…”
“Ngả Diệp không nỡ… Ngươi thật sự phải rời khỏi?” Ứng Duyệt không thể tin được… Chẳng lẽ Hàn Liệt thật sự rời đi Ngả Diệp sao?!
Nghe thấy Hàn Liệt tựa hồ thật sự muốn ném mình lại, Ngả Diệp cố gắng trừng lớn hai mắt, cố gắng không để cho một giọt nước mắt nào rơi ra: “Liệt! Chúng ta không thể tách ra!”
“Đứa nhỏ ngốc nghếch…” Hạ thân của Hàn Liệt đã không còn thấy được nữa… haehyuk8693
“Hãy sống vì ta…” Hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng chỉ kịp nói ra câu này.
Sau đó, thân thể của hắn đã hoàn toàn biết mất… haehyuk8693
Tự tử
Trên một bãi đất trống rộng lớn, chỉ còn lại có ba người.
Lý Đức Tân tỉnh dậy, tựa vào cây cổ thụ bên cạnh thở dốc. Ứng Duyệt còn chưa kịp vì chuyện Ngả Diệp cùng Hàn Liệt đã không có cách nào thành đôi mà rơi lệ.
Ngả Diệp đã như đã hóa thành một tảng đá, không nhúc nhích quỳ trên mặt đất, ánh mắt tan rã, trong miệng không ngừng gọi tên Hàn Liệt, một tiếng rồi lại một tiếng, trong lòng chỉ hy vọng có thể đem Hàn Liệt gọi về bên cạnh y.
“Ta muốn chết! Ta muốn gặp Hàn Liệt!” haehyuk8693
Ngả Diệp không chút dấu hiệu báo trước mà bất thình lình đứng lên, hướng về phía đại thụ mà Lý Đức Tân đang dựa vào, dùng hết sức lực xông tới.
Nhưng có thể dễ dàng đoán được, y đã kịp thời được Ứng Duyệt cùng Lý Đức Tân kéo lại trong tích tắc.
Ngay vào lúc hai ngươi bọn họ đều đang thở phào nhẹ nhõm vì đã thành công ngăn cản Ngả Diệp tự sát, thì đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua, một ″người″ lại từ phương hướng cơn gió thổi đến chậm rãi tiến vế phía bọn họ.
Thì ra là tên cầm đèn ***g tím.
Cũng chính là tên quỷ hồn… bất nam bất nữ lần nọ… Hắn không có cái bóng, chỉ có nửa người trên đen thùi, tóc dài màu lục. Lần này, số lượng đèn ***g tím trong tay hắn còn nhiều thêm một cái, chúng nó còn đang bay tới bay lui ở hai bên trái phải của y, làm cho khung cảnh càng trở nên yêu diễm.
“Ha hả… Ngả Diệp à Ngả Diệp… Đã đến lúc ngươi bồi mạng cho ta rồi…” Vẫn là giọng nói nghẹn ngào như cũ, bất quá lời uy hiếp này của hắn đã không còn là bùa đòi mạng đối với Ngả Diệp nữa, ngược lại còn trở thành một tấm phù thông linh cứu mạng người.
Ngả Diệp gật đầu đồng ý, y không sợ chết, ngược lại còn sợ không chết được, không chết được mà nói, y sẽ không thể theo Hàn Liệt ở cùng một chổ vói nhau rồi!
Cho nên, y muốn bồi mạng cho hắn! haehyuk8693
“Bây giờ là canh giờ nào rồi?” Hắn cười hỏi… Hắn muốn mạng ai, chưa từng có chuyện lấy không được, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi…
Ngả Diệp hướng hắn đi qua, không để ý đến sự ngăn cản của Ứng Duyệt và Lý Đức Tân, bình tĩnh đáp.
“Giờ Thìn…”
=== haehyuk8693
“Các ngươi…” Trương Trạch Khiêm nhìn Ứng Duyệt, lại nhìn qua Lý Đức Tân, rồi lại nhìn tới ″đồ vật″ bọn họ đặt trên xe, một cái vốn là thi thể còn chưa thối rữa của Ngả Diệp, còn một cái thì là bài vị của Hàn Liệt.
“Lần này không phải trừ quỷ…” Ứng Duyệt mở miệng trước tiên.
“Mà là gọi quỷ.” haehyuk8693
Hai người các ngươi không thể chết như vậy được! Ta tuyệt không thể để cho các ngươi rời khỏi ta cùng Đức Tân! Tuyệt không được!
Ứng Duyệt đã tuyên thệ như vậy nơi đáy lòng…