Ngài tổng giám mục không cam chịu với những gì đã xảy ra, nhưng cuối cùng, sau khi Domenico đe dọa bắt cóc một hồng y giáo chủ để hoàn thành công việc, ông ấy mủi lòng và đồng ý điều khiển nghi lễ của đất nước. Nó như những gì Công tước đã hứa, nơi nhà thờ lớn ở San Domenico, hai tháng sau đó. Nửa Italia đến để chòng chọc nhìn, và Công tước xứ Savoy, người tôi chưa bao giờ gặp trước kia, ngoan ngoãn đối xử với tôi như con gái ông.
Cơn hạn hán đã kết thúc vài tuần trước, và một cơn mưa như trút nước dường như đã gột rửa những con đường của Fidena khỏi rác rưởi, và cơn sốt hừng hực bị mùa hè bừng cháy bỏ lại phía sau. Những cư dân đã kênh vai lên, bắt đầu tái xây dựng, và những vết sẹo tệ nhất trong trận chiến của thành phố đã được giấu đi.
Những người trong triều đình ngụ lại Fidena vào thời gian còn lại của năm, và chính tại đó tôi chờ qua mùa đông và đang đợi ngày đơm hoa nở nhụy vào mùa xuân cho đứa bé giờ đã trở nên nặng nề trong bụng tôi, đang đấu tranh để được sinh ra trong căn phòng tối tăm, ngột ngạt này. Đây là phòng nữ Công tước, và truyền thống yêu cầu rằng trẻ sơ sinh phải được sinh ra tại đây, như Domenico trước kia, và như cha anh trước kia nữa. Nhưng nơi đây nóng quá, và tôi không thể thở được dưới sức ép của những người đang quan sát trong e sợ rằng tôi sẽ tráo đứa con của Công tước...
Tôi có thể cảm giác đứa bé cựa mình, và những cơn đau đang bắt đầu đền nhanh hơn. Không còn thời gian để nghĩ về những hồi ức. Đứa trẻ là tất cả vấn đề quan trọng. Tôi phải trao cho Domenico đứa con này của anh. Nếu người phụ nữ đó không thôi la hét, tôi có thể tập trung... Nó đang đến... Một tạo vật nhỏ bé như thế lại có thể gây ra nhiều đau đớn đến vậy.
Mặt trời giờ đã lặn, nhưng họ vẫn đang giữ đứa bé trong ánh sáng của ngọn nến để tôi có thể thấy cậu nhóc, đầy sức sống và đang gào thét, với mái tóc đen như tóc tôi. Họ đang đốt súng từ những bức tường châu mai để ăn mừng, và những âm thanh đang vang vọng lại từ khu vịnh. Tôi đã nói với họ tìm Đức ngài Công tước đến để anh thấy con trai mình, và cũng để anh biết rằng tôi an toàn, vẫn còn sống; anh đã đe dọa treo cổ người bác sĩ nếu ông ấy để tôi chết, người đàn ông đáng thương. Vòng tay ôm quanh người tôi, nâng tôi dậy khỏi những chiếc gối, và mái đầu rạng ngời vùi vào cổ tôi. Trong một hay hai phút, khi tôi đã làm anh dịu đi, tôi sẽ để anh nhìn lên và trông thấy con trai của hai chúng tôi.