Quỷ Bảo

Chương 86: Chương 86: Tập Nghĩa Thính Huyết Chiến




Chiến trận xác chết nằm ngổn ngang, mùi máu xông lên nồng nặc, tanh hôi rất khó chịu!

Trong trận, một thiếu nữ đầu tóc rối ben, cả mình đẫm đầy máu tươi, lem luốc trông rất ghê sợ, nàng chính là Ngô Tiểu My, đang giao tranh quyết liệt với hai lão già, trước ngực áo có thiêu Nhật Nguyệt Tinh Thìn Đồ Án. Hai người này là hai Thiên Tề Sứ Giả.

Chung quanh trận, gần một trăm bộ hạ của Thiên Tề Giáo bao lại thành một bức tường người dày kín, mặt tên nào cũng đầy vẻ hung ác ...

Trông Ngô Tiểu My đã đuối sức lắm rồi, nhưng vì căm thù nên nàng vẫn còn gắng gượng chiến đấu.

Một tiếng quát vang lên ... Ngô Tiểu My bị hai sứ giả Thiên Tề Giáo đánh lui xa năm bước, thân hình lảo đảo muốn té, miệng phun máu tươi có vòi ...

Một Thiên Tề Sứ Giả cười hềnh hệch nói:

- Công duyên quả mãn!

Rồi hắn từ từ bước tới phía Ngô Tiểu My.

Ngô Tiểu My cất song chưởng lên, nhưng lại bỏ xụi xuống, nội lực của nàng đã hết rồi!

Khi còn cách đối phương ba bước, gã Thiên Tề Sứ Giả dừng lại, cười nham hiểm nói:

- Hiền nữ! Để ta tận tay đưa cháu đi an giấc ngàn thu!

Đôi mắt đỏ ngầu Ngô Tiểu My thét lớn:

- Trình Uy Viễn, mày là thằng súc sinh, dẫu có chết đi, biến thành ma quỉ ta cũng không tha mày!

Trình Uy Viễn cười gian trá, từ từ giở tay lên, sắp đánh ra ...

Nhưng ngay lúc ấy, mấy luồng chỉ vàng xé gió bắn tới Trình Uy Viễn ...

Bộ hạ của Thiên Tề Giáo kêu lên:

- Lãnh Diện Nhân!

Trình Uy Viễn kinh hãi, lui nhanh mấy bước, tránh thoát những luồng chỉ vàng bắn tới.

Trong trận lại xuất hiện thêm một thiếu niên anh tuấn, nhưng nét mặt lạnh lùng, đượm đầy sát khí, chính là Hoàng Thượng Chí chưởng môn nhân của Thiên Nam Ảo Ma Cung.

Nhờ vào sự căm thù tột độ, Ngô Tiểu My đã gắng sức chống đỡ, bây giờ vị hôn phu Hoàng Thượng Chí, cũng là người nàng yêu nhất đời đã đến cho nên phần bị xúc động phần thì sức đã kiệt nàng ngã bịch xuống đất.

Mặt bắn ra hung quang, Hoàng Thượng Chí nghiến răng quát lớn:

- Trình Uy Viễn, ta phải đánh nát thây mày!

Trình Uy Viễn cười nham nhở, lớn tiếng nói:

- Lãnh Diện Nhân! Với ngươi thì chưa xứng đáng.

Hoàng Thượng Chí hừ một tiếng song chưởng tung mạnh, khí thế vô cùng ác liệt, chưởng phong cuồn cuộn ép đến đối phương.

Trình Uy Viễn đánh ra một chưởng, còn vị Thiên Tề Sứ Giả kia cũng đồng lúc đột kích phía sau Hoàng Thượng Chí.

Bùng!

Tiếp theo một tiếng hự, Trình Uy Viễn bị chưởng lực của Hoàng Thượng Chí đẩy lui xa tám bước mặt mày nhợt nhạt ...

Hoàng Thượng Chí cũng bị Thiên Tề Sứ Giả đánh trúng một chưởng sau lưng, thân chàng lắc lư một cái, lách ngang qua một bước. Đồng thời gã Thiên Tề Sứ Giả đánh trúng chàng cũng bị tiềm lực Khư Mê Thần Công của chàng chấn lui ra ba bước.

Trong một chiêu, Hoàng Thượng Chí ép lui hai cao thủ, khiến tất cả những bộ hạ của Thiên Tề Sứ Giả đứng quanh đó đều run sợ.

Hoàng Thượng Chí thét lên một tiếng như hổ gầm đánh tiếp ra ba tuyệt chiêu của Ma Ma Chưởng Pháp.

Một tiếng hự vang lên, Trình Uy Viễn đã bị phun máu miệng, thân hình lảo đảo muốn ngã.

Thiên Tề Sứ Giả thứ hai lại nhảy đến đột kích phía sau Hoàng Thượng Chí. Gã vận sức đánh ập vào lưng chàng ba chưởng cực mạnh.

Hoàng Thượng Chí liền dùng Phù Quang Di Ảnh xoay lẹ người nửa vòng, vừa tránh khỏi thế công như vũ bão, rồi tiến sát đối phương dùng Đông Kim Chỉ bắn ra vun vút, tiếng rít như xé lụa.

Sau một tiếng kêu thét đau đớn, vai của gã sứ giả đó đã bị Đông Kim Chỉ đánh xuyên thủng, máu tuông xối xả chớp mắt đã ướt đẫm nửa thân mình. Gã lảo đảo thối lui, mặt mày xanh mét.

Hoàng Thượng Chí bây giờ mới thấy rõ, sứ giả đó chính là Tư Mã Hồng được chàng tha chết ở Bạch Thủy Nan trong miếu Võ Hầu khi hắn truyền Thiên Tề Lịnh.

Chàng gằn giọng nói:

- Tư Mã Hồng! Hôm nay ta cho ngươi về chầu diêm chúa.

Tư Mã Hồng rùng mình kinh hãi lui vội ra sau hai bước ...

Ngay lúc Thượng Chí đứng gườm gườm Tư Mã Hồng không chú ý đến Ngô Tiểu My nằm xỉu trên mặt đất phía sau chàng, thì một lão già áo đen của Thiên Tề Giáo từ từ tiến đến bên Ngô Tiểu My, vung tay lên, nhắm ngay đầu nàng giáng mạnh xuống một đấm.

- Muốn chết!

Sau tiếng thét lanh lảnh ấy, một tiếng bốp khô khan vang lên, xương đầu của lão già áo đen bị nát vụn, óc trắng phụt ra tung tóe, hòa lẫn với máu tươi đỏ ối. Cả thân mình lão như cây thịt đổ nhào xuống đất. Trong sân lại xuất hiện thêm một thiếu phụ mặc áo màu hồng đẹp tuyệt trần.

Hoàng Thượng Chí vội quay người lại, bất giác giật mình. Chàng cơ hồ quên mất Ngô Tiểu My đang bị trọng thương. Nếu không có Mộ Dung Đại kịp thời ra tay cứu giúp thì chàng sẽ ôm hận suốt đời!

Ngô Tiểu My tỉnh lại, gắng gượng đứng lên ...

Mộ Dung Đại đưa tay đỡ nàng, nói:

- My muội! Em tạm rời khỏi nơi này. Cần thiết nhất là phải chữa thương đã, còn mọi việc nơi đây ...

Ngô Tiểu My lắc đầu, nói qua hơi thở mệt nhọc:

- Không! Tôi ... phải ... báo thù! Giết ...

Nàng vừa giao đấu qua một thời gian nên chân lực đã kiệt, lại thêm bị nội thương quá nặng nên nàng mới nói đến tiếng "giết" thì miệng lại trào ra một ngụm máu tươi.

Thấy nàng như vậy, Hoàng Thượng Chí quá đau xót, nói với Mộ Dung Đại:

- Xin tỷ tỷ chiếu cố cho nàng!

Rồi chàng đột nhiên quay lại, mắt nhìn Tư Mã Hồng gần muốn tóe lửa.

Sắc mặt tái ngắt như gà mắc nước, Tư Mã Hồng kinh hãi lùi lại thêm hai bước nữa ...

Hoàng Thượng Chí quát lớn:

- Nộp mạng đây!

Ngay lúc ấy một tiếng hét lớn đưa đến:

- Lãnh Diện Nhân! Ngươi đừng phách lối quá!

Hoàng Thượng Chí lùi lại một bước.

Một lão già cao lớn, đáp nhẹ nhàng xuống giữa trận, đôi mắt bắn ra những tia sáng xanh dờn như mắt mèo, chính là Côn Thế Ma Vương vị hộ pháp của Thiên Tề Giáo.

Công lực của Côn Thế Ma Vương rất khiếp người. Lão có lệ là chỉ ra tay một chiêu mà thôi, nhưng chỉ một chiêu ấy mà biết bao nhiêu cao thủ võ lâm đã tán mạng dưới tay lão, chưa một ai giao đấu với lão mà còn sống sót ...

Hoàng Thượng Chí đang định lên tiếng thì một bóng đỏ lướt tới. Mộ Dung Đại đã đứng trước mặt lão, chỉ còn cách một trượng ...

Côn Thế Ma Vương hừ một tiếng nặng, như chỉ nói:

- Ngươi lui ra!

Mộ Dung Đại lạnh lùng hỏi:

- Tại sao?

Côn Thế Ma Vương trợn mắt nói:

- Không phải việc của ngươi! Mau lui ra!

- Ai nói không phải việc của ta?

- Hôm nay nếu ngươi dám ra tay thì lão phu sẽ không bỏ qua được!

Mộ Dung Đại cười nhạt, nói:

- Nếu ta chết đi thì ai lấp xác ngươi? Không phải ngươi đã nói là lúc ngươi chết rồi được chôn bên mộ tiên sư của ta sao?

Sắc mặt Côn Thế Ma Vương hỗn loạn, khóc không ra khóc cười cũng chẳng ra cười.

Quả ông có nói với Mộ Dung Đại, khi ông chết rồi muốn được cùng người yêu duy nhất là Đoạt Hồn Tiên Cô, chôn chung một chỗ, ấy là điều thỏa mãn cuối cùng của ông!

Ngay lúc ấy, một tiếng thét vang lên, Tư Mã Hồng đã bị Hoàng Thượng Chí tống một chưởng chết ngay tại chỗ.

Côn Thế Ma Vương tức giận hừ một tiếng rồi nhảy đến Hoàng Thượng Chí, xuất thế tấn công.

Trình Uy Viễn điều dưỡng một lúc đã phục nguyên lại được sức lực. Ông ta lừa khi Côn thế Ma Vương phát chưởng đánh Hoàng Thượng Chí, nhảy lẹ đến bên Ngô Tiểu My, vung chưởng đánh vào mình nàng ...

Mộ Dung Đại thấy thế, thất kinh la lớn:

- Trình Uy Viễn mày dám ...

Như bóng với hình Mộ Dung Đại nhảy vút theo vung chưởng đánh tạc ngang vào mình Trình Uy Viễn ...

Nhưng vẫn chậm mất nửa bước ...

Một tiếng ré vang lên, Ngô Tiểu My bị đánh văng mấy thước ...

Đồng thời, Trình Uy Viễn cũng bị chưởng lực của Mộ Dung Đại cuống chệnh choạng ra xa ...

Bên kia, Hoàng Thượng Chí và Côn Thế Ma Vương đã giao đấu với nhau qua ba chiêu, công lực của đôi bên lại bằng nhau.

Côn Thế Ma Vương kinh hãi! Đây là lần đầu tiên ông gặp phải kình địch. Trên bước giang hồ, người có thể đỡ được lão một chiêu thật đã hiếm có rồi, huống hồ đương cự với lão.

Mộ Dung Đại không đánh thêm Trình Uy Viễn nữa, vội lướt mình tới đỡ Ngô Tiểu My, sờ thử kinh mạch và mặt nàng biến đổi ...

Hoàng Thượng Chí liếc nhìn, thấy Ngô Tiểu My ngất liệm trong tay Mộ Dung Đại, lòng chàng thấy như cả ngàn mũi kim nhọn đâm vào. Chẳng lẽ Ngô Tiểu My đã ...

Chàng không có can đảm nghĩ đến, vụt quay người lại, nét mặt đằng đằng sát khí, quát lên như sấm nổ:

- Côn Thế Ma Vương! Coi đây!

Tiếp theo tiếng hét, chàng đã sử dụng Khư Mê Thần Công với mười thành công lực đánh mạnh ra. Một luồng khí trắng mờ mờ như sa mù cuồn cuộn trùm đến Côn Thế Ma Vương.

Côn Thế Ma Vương kinh hãi kêu lên:

- Khư Mê Thần Công!

Song chưởng xuất toàn lực đánh mạnh ra ...

Bùng!

Một tiếng nổ như sấm sét, rền rĩ không gian khiến tất cả bộ hạ Thiên Tề Giáo đứng quanh đó đều nhắm mắt thối lui ra ...

Hoàng Thượng Chí bị chấn lui lại một bước, trong khi đó Côn Thế Ma Vương lui lại hai bước dài.

Hoàng Thượng Chí hét lên một tiếng, vung tiếp chưởng thứ hai.

Côn Thế Ma Vương không kịp ra tay vội lách mình tránh sang trái tám thước ...

Hoàng Thượng Chí hừ một tiếng, cất giọng lạnh như thép nguội nói:

- Hôm nay ngươi chết chắc rồi!

Câu nói vừa dứt, chưởng thứ ba của chàng đã tung mạnh ra như vũ bão.

Hung tánh nỗi lên, Côn Thế Ma Vương gầm lên như hổ dữ:

- Coi lão phu chết hay là mày chết!

Với tất cả sức bình sinh lão đánh ra hai tay một lượt, tiếng gió ào ào, chưởng lực tưởng chừng như xô non xẻ núi ...

Bùng!

Tiếng nổ ầm ĩ như hỏa diệm sơn, cát đá tung bay rào rào, đôi bên đều lui lại ba bước, sắc mặt của Hoàng Thượng Chí trắng nhợt, còn Côn Thế Ma Vương hai bên mép đã rỉ máu tươi. Đây thật là một trận đấu kinh người hiếm có trong võ lâm!

Hoàng Thượng Chí quay lại, thấy Ngô Tiểu My vẫn mê man, mặt mày nhợt nhạt, chẳng biết chết hay sống. Chàng lại tức giận hơn, thét lên một tiếng như voi rống, dùng Khư Mê Thần Công với mười hai thành lực, sắc mặt của chàng ửng hồng lại, đứng gườm gườm đối phương ...

Côn Thế Ma Vương đã biết mình không phải là đối thủ của Hoàng Thượng Chí, nhưng đâu để lộ vẻ sợ sệt, ông cũng vận tập tất cả nội gia công lực vào đôi chưởng, đứng im lặng đợi ...

Mọi người đang chờ xem kết quả. Thế chưởng sắp đánh đó sẽ quyết định sư thắng bại đôi bên. Chẳng những nó quyết định sanh mạng giữa hai đối thủ mà còn liên hệ mật thiết đến sự tồn vong của hai phe ...

Tất cả im lặng! Một sự im lặng nặng nề.

Đằng kia Mộ Dung Đại vẫn ôm Ngô Tiểu My đang bất tỉnh ...

Đôi mắt cú vọ nhìn vào Ngô Tiểu My, Trình Uy Viễn biết Côn Thế Ma Vương không phải là đối thủ của Lãnh Diện Nhân. Nếu bây giờ gã không nắm lấy cư hội này thủ thắng thì sẽ không bao giờ có cớ hội nữa. Gã muốn ra tay thanh toán Ngô Tiểu My, nhưng Phong Hận Mộ Dung Đại võ công không phải tầm thường khiến gã phải do dự ...

Sự việc không thể chần chờ được nữa, Trình Uy Viễn phất tay la lớn:

- Bổn giáo đệ tử nghe lệnh! Toàn lực đánh ra, chỉ tấn mà không được lui.

Dứt lời, Trình Uy Viễn liền phất chưởng đánh mạnh vào Mộ Dung Đại, tiếp đó nhiều bóng người phi thân ào ào đến một lượt.

Mộ Dung Đại thất kinh, tay trái kẹp chặt Ngô Tiểu My, tay mặt đánh ra một nắm Đoạt Hồn Trâm.

Những tiếng kêu ré vang lên, trên mười mấy cao thủ của Thiên Tề Giáo chết ngay tại trận. Nhưng cũng không thể ngăn lại được thế công như cuồng phong của đối phương, vô số chưởng phong cuốn tới Mộ Dung Đại ...

Nàng vì bận Ngô Tiểu My nên chỉ đánh được có một tay, uy lực bị giảm bớt, lại thêm cái công lực thâm hậu của Thiên Tề Sứ Giả Trình Uy Viễn nữa, khiến nàng tay chân bối rối.

Tuy thế, Mộ Dung Đại cũng hét lên một tiếng đánh liên tiếp ra ba chưởng, ép lui đối phương, rồi nhanh nhẹn lấy ra một nắm Đoạt Hồn Trâm thứ hai.

Mộ Dung Đại vung tay một cái thì đã có thêm mười mấy thây người ngã gục, thế công của đối phương ngừng lại ...

Mộ Dung Đại quát lên lanh lảnh, cả thân hình nàng phi vút tới bên Trình Uy Viễn.

Trình Uy Viễn kinh hãi nhảy lui ra ngoài hai trượng.

Mộ Dung Đại công hụt, liền thuận đà nhảy vút lên nóc nhà Tập Nghĩ Thính, mấy bóng người cũng nhảy theo lên.

Nhưng chúng mới nhảy nửa chừng đã rơi bình bịch xuống đất, chết không kịp kêu một tiếng.

Trình Uy Viễn rống lên:

- Án thanh tử chiêu hồn!

Trong chớp mắt ám khí như mưa bấc từ dưới đất bắn khắp mình Mộ Dung Đại.

Đoạt Hồn Trâm của Phong Hận tuy là một loại ám khí bá đạo giang hồ, nhưng vì trâm nhỏ mà phóng xa quá thì không có hiệu lực.

Trong khi đó bộ hạ của Thiên Tề Giáo đều là những cao thủ được lựa chọn, thuật pháp ném ám khí không phải tầm thường ...

Những sự kiện đó không thoát khỏi đôi mắt đỏ ngầu của Hoàng Thượng Chí.

Chẳng khác thêm dầu vào lửa, chàng gầm lên một tiếng như voi rống ...

Mười hai thành lực Khư Mê Thần Công theo song chưởng tung mạnh ra, một luồng khí trắng đục như sương mù, ào ào cuốn sang ...

Côn Thế Ma Vương liền đẩy mạnh song chưởng cản lại. Chưởng lực phát ra vù vù.

- Bùng!

Hai luồng chưởng lực chạm nhau, tiếng nổ như trời long đất lỡ, khiến tất cả các bộ hạ Thiên Tề Giáo giật mình dừng tay lại.

Hoàng Thượng Chí lắc lư, lui lại năm bước. Côn Thế Ma Vương thối lui một trượng ngã ngồi trên đất, máu miệng phun ra có vòi ...

Trận chiến trở lại im lặng! Tử thần đang đè nặng trên đầu bọn bộ hạ Thiên Tề Giáo ...

Hoàng Thượng Chí từ từ đi tới mấy bước, năm ngón tay chỉ ngay Côn Thế Ma Vương. Nhịp tim đập của mọi người như theo từng bước chân của chàng. Chàng chỉ cần vận sức thì Đông Kim Chỉ sẽ xuyên thủng ngực đối phương.

Hoàng Thượng Chí cất tiếng rờn rợn như quỉ sứ gọi hồn:

- Côn Thế Ma Vương, ngươi còn muốn di ngôn gì nữa không?

Côn Thế Ma Vương trợn đôi mắt lên, rồi nhắm lại, nói:

- Mày xuống tay đi!

Hoàng Thượng Chí dừng lại, hạ tay xuống, rồi trầm giọng nói:

- Côn Thế Ma Vương, vì muốn đáp lại thịnh tình mà trước kia ngươi ra tay giúp ta, nên hôm nay ta tha cho ngươi đó. Hãy đi đi!

Côn Thế Ma Vương mở mắt, từ từ nói:

- Lãnh Diện Nhân! Lần trước ta cứu mày là vì mày đã giúp cho Âm Sát Mạc Tú Anh, môn đệ của ta, chứ ta không có ý cứu ngươi!

Đúng là câu nói của người võ dũng, ông ta tỏ ra cũng còn chút hùng khí ...

Hoàng Thượng Chí khoát tay nói:

- Thôi! Từ nay trở đi giữa chúng ta không còn gì ân oán! Hy vọng lần sau đừng gặp nhau nữa!

- Lãnh Diện Nhân, mày sẽ hối hận, lão phu không quên món nợ máu hôm nay đâu!

- Hừ! Bổn nhân chưa biết hối hận bao giờ cả!

Côn Thế Ma Vương đứng lên, nhìn qua trận thế rồi nhảy vút đi mất dạng.

Côn Thế Ma Vương bỏ đi, khiến tất cả những cao thủ của Thiên Tề Giáo như rắn không đầu, ai nấy đều nhìn nhau lo sợ. Nếu không phải vì giáo quy nghiêm khắc ác độc thì chúng sẽ co giò chạy rồi!

Trình Uy Viễn thấy tình thế không hay, vội thét lên một tiếng:

- Lui!

Rồi liền tung mình lên trước bỏ chạy ra ngoài ...

Tất cả giáo chúng cũng đùng đùng chạy theo như nước vỡ bờ. Chúng tranh nhau chạy như đàn cừu non gặp hổ dữ.

- Đứng lại!

Một tiếng hét đinh tai tiếp theo một tiếng hự! Vang lên, Trình Uy Viễn bị chặn lại về chỗ cũ.

Rồi, gió cuốn, đất bay, tiếng chưởng phong ào ào vút ra, tiếng kêu la thảm thiết, những bóng người bỏ chạy đều bị bắn lui lại trông rất hỗn loạn ...

Tất cả những cao thủ của Thiên Tề Giáo đều bị đánh tơi bời. Trên mặt đất có thêm hơn hai mươi tử thi.

Mặt Hoàng Thượng Chí hiện đằng đằng sát khí, mắt không ngớt bắn ra những tia sáng khiếp người ...

Quang cảnh trong trận lại im lặng! Không khí chết chóc đè nặng trên hơi thở hấp hối của mọi người.

Mộ Dung Đại nhảy xuống đứng bên Hoàng Thượng Chí.

Chàng nhìn Ngô Tiểu My trên tay nàng, lo lắng hỏi:

- Nàng sao rồi?

Sắc mặt tỏ ra thất vọng, Mộ Dung Đại nói:

- Thương thế rất trầm trọng!

Thượng Chí nghiến răng, quắc mắt nhìn chòng chọc vào Trình Uy Viễn.

Trình Uy Viễn kinh hãi, trong óc chỉ có một ý niệm là "thoát" nên vội lui vào đám đông của nhóm bộ hạ ...

- Trình Uy Viễn, mày có cánh cũng không thoát khỏi!

Hoàng Thượng Chí vừa hét vừa tiến gần đến cách đối phương một trượng. Trình Uy Viễn không còn tự chủ được, đứng khựng lại, mặt đầy vẻ sợ hãi.

Tất cả, giáo chúng của Thiên Tề Giáo mặt đều tái ngắt.

- Nộp mạng đây!

Hoàng Thượng Chí đánh vút tới ngực Trình Uy Viễn một chưởng, khí thế dũng mãnh vô cùng.

Trình Uy Viễn đâu dám chống đỡ vội lách mình tránh sang bên. Hai bộ hạ đứng ngay luồng chưởng lực đó thét lên một tiếng ngã xuống chết tươi.

Trình Uy Viễn thừa cơ nhảy vút lên nóc Tập Nghĩa Thính.

Gã đã nhanh, nhưng Hoàng Thượng Chí lại lẹ hơn, chẳng ai kịp thấy chàng dùng thân pháp gì mà đã đón đầu Trình Uy Viễn tống tới song chưởng.

Trình Uy Viễn như chạm phải khối sắt, thân hình bị đánh bật trở lại rớt bịch trong trận, máu miệng chảy ra đầm đìa.

Ngay lúc đó, Ngô Tiểu My mở mắt ra, vừa thấy Trình Uy Viễn nằm trên đất. Một sức vô hình thúc đẩy, khiến tinh thần nàng tỉnh lại, nàng vùng vằng, rung giọng nói:

- Bỏ tôi xuống!

Thấy Ngô Tiểu My tỉnh lại, Mộ Dung Đại mừng rỡ vội làm theo lời nàng.

Lúc đó Hoàng Thượng Chí cũng đã đứng trước Trình Uy Viễn giở chưởng lên quát:

- Trình Uy Viễn, ta phải đập mày nát ra như tương!

- Khoan!

Mộ Dung Đại đột nhiên đưa tay ra gàn lại ...

Hoàng Thượng Chí kinh ngạc, hỏi:

- Tại sao thế?

Mộ Dung Đại chỉ Ngô Tiểu My nói:

- Đệ xem nàng!

Thượng Chí quay qua một bên đứng nhìn. Tim chàng đập mạnh khi thấy sắc mặt trắng xanh của Ngô Tiểu My. Trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ nguyện độc, tay nàng lăm lăm thanh trường kiếm ...

Mộ Dung Đại nói:

- Kỳ trước trong miếu, trên đường về Thiên Nam, chị không giết nó vì để dành cái mạng nó cho Ngô Tiểu My. Đệ đệ có biết thân phận của nó không?

Hoàng Thượng Chí lắc đầu ngập ngừng:

- Điều này tôi không rõ lắm.

Mộ Dung Đại nhìn Ngô Tiểu My, nói với Thượng Chí:

- Đệ đệ tránh qua một bên đi! Lát nữa hãy nói chuyện sau!

Chàng không biết chuyện gì, nhưng cũng gật đầu tránh ra ba bước.

Những cao thủ của Thiên Tề Giáo đều đứng nhìn sững.

Chúng muốn thoát chạy nhưng không dám thì còn nghĩ gì đến chuyện cứu mạng Trình Uy Viễn! ...

Ngô Tiểu My chệnh choạng tiến tới mấy bước, trợn mắt nói:

- Trình Uy Viễn, mày ... không bằng ... súc vật! Này ...

Trình Uy Viễn lại gắng gượng đứng lên, thân hình lắc lư, đôi mắt không còn linh động, đủ biết hắn bị thương nặng đến mức nào rồi ...

Ngô Tiểu My đưa kiếm lên, đâm vào tim Trình Uy Viễn.

Bịch!

Tiếp theo một tiếng ré, Ngô Tiểu My miệng phun máu tua tủa, nàng ngã bật ra sau.

Hoàng Thượng Chí á lên một tiếng kinh hãi ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.