Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 64: Chương 64: Dị biến (2)




Trong cả nhà thờ, người duy nhất không có việc gì là Luimian.

Thật ra hắn cũng có chịu ảnh hưởng, đầu đau đớn lạ thường, nhưng so với âm thanh thần bí khiến cho hắn tiến thẳng vào trạng thái gần chết kia, khí tức hiện giờ này còn kém hơi xa.

Mặt khác, hắn cảm thấy ngực hơi nóng rực, hoài nghi là ký hiệu xiềng xích bụi gai màu đen kia lại hiện ra, có lẽ còn thêm cả ký hiệu màu xanh đen trông giống như ánh mắt và sâu.

Lumian không quan tâm đến kiểm tra trạng thái thân thể, không quan tâm đến việc lý giải vì sao bản thân lại đột nhiên chiếm ưu thế, tiếp tục chạy về phía cha xứ Guillaume Bene.

Chỉ cần xuất hiện cơ hội, thì không thể bỏ qua!

Theo khoảng cách càng ngày càng gần, hắn nhìn thấy rõ ràng dấu vết màu đen giống như con dấu này:

Chúng nó giống như được tạo thành từ văn tự độc đáo kết hợp với ký hiệu kỳ dị.

Trong ánh mắt nhanh chóng quét qua, Lumian phát hiện ra thứ gì đó quen thuộc.

Trên ngực trái của cha xứ Guillaume Bene, ký hiệu màu đen giống như bụi gai chui ra từ bên trong, vòng ra đằng sau!

Cái đó giống hệt với cái trước ngực Lumian, nhưng mà nhạt hơn không ít.

- Hắn cũng có?

Lumian chấn động trong lòng.

- Đây là nguyên nhân trong thôn xuất hiện khác thường?

- Vì sao ta sẽ có, có từ khi nào?

- …

Hết ý nghĩ này đến ý nghĩ khác nhanh chóng hiện lên trong đầu Lumian, nhưng không gây ảnh hưởng đến động tác của hắn.

Hắn chạy vội tới trước mặt Guillaume Bene, cánh tay phải duỗi ra, vòng quanh đầu kẻ địch.

Ngay sau đó, hắn không hề dừng lại, dùng sức vặn ra sau lưng cha xứ.

Răng rắc một tiếng, đầu của Guillaume Bene xoay chuyển một phương hướng, đối diện với xương sống của bản thân.

Phù… Lumian nhìn thấy thế, lặng yên nhẹ nhàng thở ra. Phiền toái lớn nhất đã được giải quyết, mình phải nhanh chóng về nhà, cùng với tỷ tỷ bỏ trốn đi, chuyện còn thừa lại giao cho ba người xứ khác kia xử lý!

Đúng vào lúc này, Guillaume Bene vốn đã chết lại mở mắt ra.

Con ngươi của hắn toàn là màu đỏ như máu.

Ong!

Đầu của Lumian giống như bị người dùng rìu bổ ra thành hai nửa, đau đớn kịch liệt khiến cho hắn không thể phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Tất cả những gì nhìn thấy trước mắt hắn lập tức phá thành mảnh nhỏ, biến thành vô cùng đen đậm.

Hắn mất đi tri giác.



Đau!

Rất đau!

Lumian đột nhiên ngồi bật dậy, mở to mắt, vò đầu.

Hắn lập tức nhìn thấy bàn gỗ bên cửa sổ, ghế dựa đang để lệch cùng với tủ quần áo và giá sách nhỏ chia ra đặt hai bên cạnh.

Tất cả hắn đều thật quen thuộc.

Đây là phòng ngủ của hắn.

- Ta được tỷ tỷ cứu về sao? Ta đã hôn mê bao lâu? Tình huống của nhà thờ như thế nào?

Lumian không nghĩ nhiều nữa, nhớ lại những chuyện đã xảy ra, lập tức xoay người xuống giường, ôm đầu, xông ra ngoài.

Rất nhanh, hắn tìm được Aurora đang ở trong phòng bếp tầng một.

Aurora mặc váy dài màu lam gọn nhẹ, đang nghiêm túc chuẩn bị bữa tối.

- Aurora! Tỷ tỷ, nhanh lên!

Lumian cao giọng kêu:

- Cha xứ còn có thật nhiều người trong thôn đều bị điên, bọn họ giết Ava vào cuối lễ mừng!

Hắn không xác định được tỷ tỷ có biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không, dù sao có rất nhiều phương thức cứu giúp, không có nghĩa là nhất định phải đến hiện trường, do đó, dứt khoát nói ra trọng điểm, miễn cho kéo dài thời gian.

Aurora xoay người, vẻ mặt nghi ngờ hỏi ngược lại:

- Lễ mừng?

- Lễ mừng của Mùa Chay?

- Đúng.

Lumian dùng sức gật đầu.

Aurora nở nụ cười:

- Câu chuyện vừa rồi soạn ra thật sự không tệ, hai câu ngắn ngủi đã đồng thời phác họa ra sự kiện quỷ dị, khiến cho người ta không tự chủ được sợ hãi.

- Nhưng lần sau sáng tác câu chuyện cảm phiền nghiên cứu một chút, Mùa Chay còn mấy ngày nữa.

- ...

Lumian thoáng cái ngớ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.