Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn

Chương 34: Chương 34: Kẻ hiềm nghi (2)




Aurora quan sát đệ đệ:

- Sau khi đọc tiểu thuyết của ta, định bắt chước nội dung ở trên đó, cắt chữ ở trên sách báo, ghép thành bức thư bắt cóc, giỡn một trò đùa dai lớn ở trong thôn, mà trước đó phải thử xem có thể lừa gạt được ta hay không? Ngươi đang thử nghiệm năng lực trinh thám của tỷ tỷ là ta đây sao?

Thật sự không giống cách làm của Aurora… Tầm mắt của Lumian luôn rơi lên trên mặt Aurora, không bỏ qua bất cứ một thay đổi vẻ mặt rất nhỏ nào, nhưng tỷ tỷ biểu hiện ra không hề có vấn đề gì.

- Không phải ta.

Lumian nhíu mày:

- Sẽ là ai làm chứ?

Aurora nở nụ cười:

- Ngươi cứ chơi trò trinh thám trước đi, ta còn phải đuổi kịp bản thảo.

- Nếu như ngày mai vẫn chưa rõ ràng, ta giúp ngươi khôi phục chân tướng.

Dùng thủ đoạn siêu phàm sao? Lumian ừm một tiếng, không quấy rầy tỷ tỷ sáng tác nữa.

Hắn cầm quyển sách nhỏ màu xanh lam kia, trực tiếp quay về căn phòng không thắp đèn của mình, ngồi lên ghế dựa ở sau bàn học.

- Sẽ là ai chứ?

Ánh trăng màu đỏ trên trời cao chiếu xuống, Lumian lại một lần nữa lẩm bẩm.

Hắn thử làm trinh thám:

- Nhà chúng ta chỉ có hai người, Aurora còn là phù thủy có năng lực siêu phàm, sẽ không để mặc cho người khác quấy rối trong nhà…

- Nếu như thật sự không phải là nàng, dựa theo cách nói của nàng, loại trừ tất cả khả năng không có, cái còn thừa lại chính là chân tướng cho dù khiến cho người ta khó có thể tin nổi.

- Do đó, dưới tình huống hai chọn một, chuyện này thật sự là do ta làm ra?

Lập tức, Lumian vừa thấy vớ vẩn lại thấy nực cười.

Hóa ra tội phạm là bản thân ta sao?

Vì sao ta không biết rõ chứ?

Hắn không nhịn được nghiêng người đi, soi vào tấm gương toàn thân ở trên cánh tủ quần áo.

Trong ánh trăng đỏ ửng, Lumian ở trong gương mặt áo sơ mi bằng vải lanh, quần dài màu nâu, ngũ quan tuấn tú không hề tươi cười, vẻ mặt nặng nề lạ thường.

Hắn thật sự tin tưởng mình không làm chuyện cắt chữ trong quyển sách nhỏ màu xanh lam.

Vì thế hắn thậm chí còn nhớ lại chuyện mình đã trải qua trong gần một tháng nay.

Tuy rằng thật nhiều chi tiết đã mơ hồ, nhưng trên cơ bản làm việc gì, hắn vẫn thật chắc chắn.

Tắm trong ánh trăng màu đỏ rót vào từ bên ngoài cửa sổ, Lumian không tiếng động lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ ta làm ra trong lúc không tỉnh táo?

- Cùng lúc với mơ giấc mơ kia, ta ở trong hiện thực lại bị mộng du?

- Không, không có khả năng, Aurora đã nói sẽ nhìn vào ta, nếu như ta thật sự mộng du đi cắt chữ trong quyển sách nhỏ màu xanh lam, mới vừa rồi nàng sẽ lập tức chỉ ra, hơn nữa, thư gửi đi chắc chắn vào ban ngày, nhưng thời điểm đó ta thật tỉnh táo.

Lumian loại trừ xong bản thân, lại suy xét đến khả năng khác:

- Có lẽ là những người khác đến đây?

Tuy rằng bình thường nhà bọn họ không có vị khách nào, nhưng không có ý nghĩa hoàn toàn không có.

Đầu tiên, sẽ có hàng xóm xung quanh nhà tương đối nghèo đến mượn bếp lò, lò nướng làm thịt hun khói hoặc làm bánh mỳ;

Tiếp theo, các bạn của Lumian cũng sẽ đến trong nhà hắn, đi thư phòng tìm kiếm vài tiểu thuyết dùng từ đơn giản để xem, hoặc nghe hắn kể chuyện;

Cuối cùng, vài vị phu nhân như Nalaiza, phu nhân Puares thỉnh thoảng sẽ đến cửa làm khách, nói chuyện phiếm với Aurora, trong số các nàng, phu nhân Puares đến đây nhiều lần nhất, hơn nữa có thể cho Aurora mượn ngựa con, khiến Aurora có thể tự do chạy trong rừng, quan hệ giữa hai người xem như không tệ.

Dù sao ở nơi nông thôn giống như thôn Cordu này, cũng chỉ tác giả như Aurora mới đáng giá để phu nhân Puares qua lại.

Nhưng mà ngoài mặt phu nhân Puares thật thân thiết, nàng sẽ thường xuyên ngồi phơi nắng nói chuyện phiếm cùng với mấy bà cụ như Naroka, thậm chí còn bắt con rận cho các nàng, thanh danh ở trong thôn tương đối tốt.

Tuy rằng phu nhân Puares và Aurora miễn cưỡng xem như là bạn bè, nhưng Lumian không hề thích nàng, bởi vì nàng sẽ thường xuyên giới thiệu cho Aurora một vìa người thân nào đó của mình, khuyên Aurora kết hôn sớm, sinh con sớm.

Nếu như những người thân này của phu nhân Puares là người tốt thì thôi, nhưng mỗi lần Lumian đi Darliege hỏi thăm đều có thể phát hiện mục tiêu hoặc tính cách không đứng đắn, hoặc không có năng lực gì, đều sắp luân lạc đến tầng lớp nghèo khó, không có một kẻ nào tốt.

Một lần có thể còn là trùng hợp, nhưng mỗi lần đều như thế khiến cho Lumian ghi hận phu nhân Puares.

- Đến đây hun thịt, làm bánh mỳ nướng chắc chắn không có khả năng, mỗi lần đều có người nhìn xem, sẽ không để cho bọn họ đi lên tầng hai… Mấy người Raymond và Ava cũng không có khả năng, toàn bộ quá trình ta đều theo cùng… mấy vị phu nhân như phu nhân Puares, Nalaiza lại có cơ hội nhất định, mỗi lần tới, Aurora đều sẽ để các nàng ở trong thư phòng đọc sách, bản thân đi chuẩn bị điểm tâm…

- Nếu như phu nhân Puares thật sự là nữ phù thủy, vậy nàng xin chính phủ giúp đỡ còn cần phải giấu giếm thân phận là có thể hiểu được, hơn nữa, nàng còn rất cẩn thận sử dụng quyển sách nhỏ màu xanh lam của nhà người ta, miễn cho bị điều tra đến mình…

- Khi nàng yêu đương vụng trộm với cha xứ đã phát hiện ra điều gì, cần phải lấy phương thức như vậy để bảo vệ mình nhỉ?

Lumian càng nghĩ càng hưng phấn, có cảm giác sắp khóa chặt một kẻ tình nghi.

Hắn ngược lại không định đi chất vấn phu nhân Puares, cũng không định hiện giờ đi nhìn xem hành động của đối phương, mà chuẩn bị tìm Raymond hoặc Guillaume nhỏ nhà Berry, mượn dùng quyển sách nhỏ màu xanh lam nhà bọn họ để đối chiếu, nhìn xem là chữ nào bị cắt ra, có thể ghép thành câu gì.

Làm như vậy, Lumian có khả năng rất lớn biết được nội dung cụ thể của bức thư xin giúp đỡ kia.

Hắn lon ton đi xuống tầng dưới, xuyên qua phòng bếp, mở cửa chính ra.

Bóng tối nhuộm màu đỏ ửng ở bên ngoài khiến cho hắn lập tức trở nên bình tĩnh.

- Ặc, tỷ tỷ đã nói, trước khi biết rõ tình huống về con cú mèo kia, sau khi trời tối không nên ra cửa...

Lumian lẩm bẩm một câu, lùi về sau hai bước, đóng cửa chính lại.

Dù sao chuyện mượn quyển sách nhỏ màu xanh lam không cần phải sốt ruột, ngày mai làm càng tự nhiên.

Hoạt động thân thể, Lumian đi lên cầu thang.

Ting reng reng, ting reng reng.

Chuông cửa bị người kéo vang, âm thanh quanh quẩn vang vọng.

- Ai vậy?

Lumian quay người lại, vừa đi về phía cửa chính vừa nghi ngờ hỏi.

Ngoài cửa vang lên một giọng nữ dịu dàng hơi thu hút:

- Là ta, Puares de Roquefort.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.