Nhìn bức thư xin giúp đỡ được trả về nguyên trạng, Lumian rơi vào trong trầm mặc lâu dài.
Tuy rằng không chắc chắn đại biểu cho chính là nội dung của bức thư, nhưng dù sao chỉ cần không quá để ý ngữ pháp, những câu từ này còn có thể tạo ra câu khác, ví dụ như “Người xung quanh cần phải nhanh chóng nhận được giúp đỡ, bọn ta càng ngày càng kỳ quái” vân vân, nhưng vẫn khiến cho hắn cảm thấy trầm trọng khó diễn tả được bằng lời, giống như có thứ gì đó đè lên trong lòng.
Đổi lại là trước kia, có thể hắn sẽ cho rằng người viết thư đang đùa dai, nhưng mà thôn Cordu vào giờ phút này, chuyện khác thường thật sự càng ngày càng nhiều, lại còn vẫn chỉ là một phần nhỏ được hắn phát hiện ra.
- Không thể coi như không nhìn thấy gì, cũng không thể coi như không xảy ra chuyện gì…
- Tỷ tỷ từng nói, một người có tâm trí bình thường phải biết tránh né nguy hiểm, không thể khi phát hiện bức tường sắp sập còn đứng ở ngay dưới nó…
Lumian phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng có quyết đoán: Phải nhanh chóng rời khỏi thôn Cordu, cùng với tỷ tỷ!
Về phần khác thường của nơi đây, tự nhiên có người phía chính phủ đến xử lý, thôn dân của nơi đây cũng nhất định do bọn họ đến bảo vệ, bản thân Lumian không hề có nghĩa vụ nhận lấy trách nhiệm này, cũng thiếu năng lực tương ứng.
- Mặt khác còn cần phải nhanh chóng thăm dò đống đổ nát của cảnh trong mơ, tranh thủ nhận được sức mạnh siêu phàm trong khoảng thời gian ngắn, để ứng phó với ngoài ý muốn có khả năng xảy ra trong quá trình rời khỏi nơi đây...
Dòng suy nghĩ của Lumian lập tức tỉnh táo, trong lòng tràn đầy cảm giác cấp bách.
Việc hắn sợ nhất là mình và tỷ tỷ còn chưa kịp rời khỏi thôn Cordu, chuyện khác thường đã bùng nổ, nếu như vậy, tối thiểu hắn phải làm được là không thể liên lụy tỷ tỷ, nhưng tiền đề tương ứng là hắn cần phải trở nên mạnh mẽ hơn hiện giờ không ít.
Nghĩ đến đây, Lumian đặt quyển sách nhỏ màu xanh lam của nhà mình tại chỗ, cầm trang giấy có viết vài chữ mới vừa rồi, bước nhanh đi xuống cầu thang.
Hắn cố ý đi vòng qua bếp lò, nhét tờ giấy kia vào trong lửa.
Ra cửa, Lumian đi thẳng đến quán rượu lâu năm.
Cánh cửa quán rượu lâu năm đóng chặt, ông chủ kiêm bartender Morris Bene chắc đã đi tham gia lễ tang của Naroka.
Nhưng mà, là một quán rượu kiêm nhà trọ, ban ngày không có khả năng tất cả cánh cửa đều đóng lại, không cho các vị khách ở đó cơ hội ra vào được.
Lumian đi vòng trên đường nhỏ, đẩy cửa sau của quản rượu ra.
Đi đến đầu cầu thang, hắn liếc nhìn sảnh chính, không thấy một bóng dáng nào.
Cộp cộp cộp, Lumian đi lên tầng hai, dừng ở bên ngoài căn phòng của cô gái thần bí kia.
Thấy trên tay nắm cửa không treo thẻ bài “Đang nghỉ ngơi, xin đừng quấy rầy”, Lumian hít sâu một hơi lại chậm rãi thở ra, sau đó cong ngón tay, nhẹ nhàng gõ cửa gỗ.
Cốc, cốc, cốc…
Hắn liên tục gõ ba cái, nhưng bên trong không hề truyền ra bất cứ động tĩnh gì.
Cốc, cốc, cốc… Lumian tăng mạnh lực gõ cửa, nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Hắn lại gõ thêm vài cái, bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
- Không ở đây?
Lumian nhíu mày lại:
- Đi xem lễ tang của Naroka?
Hắn không lãng phí thời gian nữa, xuống tầng hai, rời khỏi quán rượu, đi thẳng đến nghĩa trang ở bên cạnh nhà thờ kia.
Trên đường, hắn đi ngang qua nhà của Naroka.
Lúc này, toàn bộ đám người ở ngoài cửa từ biệt thi thể đã tản ra, đi đến nghĩa trang chờ đợi.
Lumian liếc nhìn từ xa, vừa vặn thấy đệ đệ cha xứ Ponce Bene đi từ trong nhà ra.
- Này...
Hắn kinh ngạc, theo bản năng tới sát tòa nhà bên cạnh, núp ra đằng sau.
Khi tổ chức lễ tang, không phải không thể đi vào trong nhà để tránh ảnh hưởng chòm sao, mang may mắn đi sao?
Ponce Bene đứng ở trước cửa nhà Naroka, đang thấp giọng nói vài câu với người đàn ông trung niên tên là Arnault Andre, là con út của bà cụ.
Đợi sau khi Ponce Bene rời đi, Arnault khóa cửa lại, đi tới nghĩa trang.
- Cái chết của Naroka quả nhiên hơi cổ quái...
Lumian nhíu mày, không tiếng động tự nói.
Hiện giờ hắn cảm thấy cái chết của Naroka chưa hẳn là do con cú mèo kia tạo thành, khả năng lớn hơn nữa là có thể liên quan đến cổ quái của đám người lén lút cha xứ kia.
Có lẽ con cú mèo kia chỉ làm theo sứ mệnh của bản thân, đến thôn Cordu mang linh hồn của người chết đi, sau đó dọc theo đường đi dừng lại quan sát Lumian.
Đương nhiên, Lumian còn có suy đoán càng kinh sợ hơn: Đoán chừng nhóm người cha xứ kia còn có tồn tại liên hệ nào đó với con cú mèo!
Cổ quái của bọn họ, chuyện bọn họ đang lén lút làm, ngọn nguồn ban đầu có lẽ chính là thứ phù thủy trước kia lưu lại.
- Trước khi rời khỏi thôn Cordu, có lẽ tìm cơ hội nói suy đoán này của ta cho mấy người Ryan, Leah, hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng điều tra rõ chân tướng, nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Lumian thu hồi ánh mắt, vừa như có đăm chiêu nói thầm trong lòng, vừa đi về phía nhà thờ Mặt Trời Vĩnh Hằng.
Trong toàn bộ lễ tang, Lumian nhìn như trầm mặc, nghiêm túc, nhưng trên thực tế lại đang không ngừng quan sát mỗi một thôn dân, hy vọng tìm được chỗ nào đó khác thường từ trên vẻ mặt của bọn họ.
Thật đáng tiếc, hắn không hề có thu hoạch gì.
Nhưng mà cũng bởi vì vậy mà hắn sinh ra ảo giác nhất định: Một nhóm người trong thôn có khả năng đang đeo mặt nạ nào đó…
Mà cô gái thần bí đã cho hắn lá bài tarot vẫn chưa hề xuất hiện ở nghĩa trang.
…
Khi gần đến chạng vạng, trong tòa nhà hai tầng có tầng hầm.
- Bài thi ngươi đã viết đâu?
Aurora đi đến trước mặt liếc nhìn tên đệ đệ, thuận miệng hỏi:
- Đưa cho ta nhìn xem.
Lumian tỏ ra nghiêm túc nói:
- Ta có một chuyện muốn nói cho ngươi biết.
Ánh mắt Aurora quét qua gương mặt của hắn:
- Một con động vật hoang dã nào đó trong thôn đã ngậm mất bài thi của ngươi đi?
- Không phải.
Lumian trầm giọng nói:
- Ta nghe được một chút chuyện từ chỗ vài người xứ khác kia.