Cô gái kia đang ăn bánh sừng bò, một lát sau mới nói với Lumian:
- Biết rõ.
Nàng quả nhiên biết rõ… Lumian vui vẻ trong lòng, cân nhắc câu từ nói:
- Ta có thể trả một cái giá nhất định mời ngài hỗ trợ giải quyết vấn đề của Cordu không?
Hắn lại đổi sang xưng hô kính trọng.
Theo ý hắn, cô gái thần bí này tuyệt đối mạnh mẽ hơn ba người Leah, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều, nếu như nàng bằng lòng cung cấp trợ giúp, như vậy vấn đề của thôn Cordu không còn là vấn đề, mình và tỷ tỷ cũng không cần mạo hiểm bỏ trốn đi, vấn đề duy nhất là mình chưa chắc đã trả được cái giá tương ứng.
Về phần đối phương có đồng ý hay không, Lumian hoàn toàn không nắm chắc, thậm chí có thể nói đang cầm thái độ bi quan, hắn chỉ cảm thấy ở trước mặt tình thế cần phải thử một lần, cho dù bị từ chối cũng chỉ tổn thất chút thể diện, hắn lại không quan tâm đến nó.
Cô gái kia nghiêng đầu nhìn Lumian, giọng điệu bình thản nói:
- Ta thật sự có thể giải quyết được vấn đề ở nơi đây, nhưng cái giá tương ứng là tất cả đều bị hủy diệt, bao gồm cả ngươi.
- Muốn đạt được một kết quả tốt hơn, chỉ có thể dựa vào bản thân các ngươi.
Vấn đề nghiêm trọng đến như vậy? Đồng tử của Lumian lập tức trợn to, muốn nhìn thấy rõ từng biểu cảm rất nhỏ của đối phương, nhìn xem có phải nàng đang nói đùa hay không.
Cô gái này từ chối cung cấp giúp đỡ, hắn không hề ngoài ý muốn, cũng không mất mát, điều hắn khiếp sợ là vấn đề của thôn Cordu ở trong miệng đối phương còn nghiêm trọng hơn mình dự tính rất nhiều lần, thậm chí có khả năng khiến cho toàn bộ thôn xóm bị hủy diệt!
Nếu như nàng có thể giải quyết, vậy vì sao ngược lại cả thôn đều chết, còn bọn ta những người thường và người phi phàm có lực lượng không đủ lớn mạnh này lại có thể tranh thủ được kết quả tốt hơn? Lumian vừa nghi ngờ lại sợ hãi.
Hắn quyết định đợi đến ngày kia còn không nhận được điện trả lời của “Tuần báo tiểu thuyết” gửi thì sẽ thúc giục tỷ tỷ lập tức rời khỏi thôn Cordu, cho dù phải mạo hiểm nguy hiểm thật lớn cũng không thể trì hoãn được nữa!
- Rốt cuộc là vấn đề gì?
Từ trước đến giờ Lumian đều không hề để ý đến thể diện, tiếp tục hỏi tới cùng.
Cô gái kia cười khẽ:
- Ta nói ra và ngươi điều tra ra, kết quả cũng sẽ hoàn toàn không giống nhau.
Lumian theo bản năng nghiến răng, hắn thật sự không ưa gì hành vi nói chuyện chỉ nói một phần, luôn không chịu nói rõ ràng này.
Không biết vì sao, hắn thấy loại cảm xúc kỳ quái kia ở trong mắt đối phương lại càng rõ ràng hơn chút.
- Được rồi.
Lumian suy nghĩ, hỏi ngược lại:
- Ngươi có biết phu nhân Puares không? Nàng cũng là phù thủy, ơ, người phi phàm sao?
- Tính.
Cô gái kia bưng tách cà phê lên, nhấp một ngụm.
Thật sự đúng à… Lumian tiến thêm một bước hỏi:
- Là con đường nào, thuộc danh sách nào?
Một giây sau, hắn thấy vẻ mặt của cô gái kia nghiêm túc một chút:
- Không phải con đường bình thường.
- Cái gì gọi là không phải con đường bình thường?
Lumian hỏi tới.
Cô gái kia khẽ cười:
- Về sau ngươi sẽ biết.
Hiện giờ ta muốn biết rõ… Lumian nỗ lực khống chế vẻ mặt mình.
Hắn vốn đứng lên định rời đi, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, vấn đề thật mấu chốt:
- Quý cô, những nguyên liệu phụ này đưa vào trong giấc mơ như thế nào?
Lấy trạng thái đống đổ nát của cảnh trong mơ, mình tối đa chỉ lục ra được rượu quả nho đỏ và húng quế là loại hương liệu mới các gia đình giàu có đều sẽ chuẩn bị, nhưng hoa dẻ đỏ và lá cây bạch dương lại cần thu thập ở trong hiện thực.
Tuy hai thứ đều không khó tìm, Lumian thậm chí đã nghĩ ra đi đâu mượn, nhưng lấy được đều vô dụng, vốn không thể đưa nó vào trong giấc mơ được.
Cô gái kia mỉm cười nói:
- Ta lại cung cấp miễn phí một trợ giúp nho nhỏ vậy.
- Mấy loại nguyên liệu ngươi tìm được ở trong hiện thực, trước khi đi ngủ đặt chúng ở trên bàn trong phòng ngủ của mình, ta giúp ngươi đưa vào trong giấc mơ.
Nàng có thể đưa mấy thứ kia vào trong giấc mơ của ta? Đầu tiên Lumian kinh hãi, sau đó mới vì vấn đề khó khăn được giải quyết nên nhẹ nhàng thở ra.
Hắn không ngờ cảnh trong mơ mình cho rằng vô cùng đặc thù còn có người thứ hai có thể tiến vào.
Nghĩ đến đặc thù của bản thân khi tiến vào đống đổ nát của cảnh trong mơ thật sự có khả năng là những ký hiệu kỳ dị vốn ở ngực này, hắn lại hoài nghi cô gái trước mắt và những ký hiệu này hoặc âm thanh quỷ dị, khủng bố kia tồn tại liên hệ nhất định.
Rời khỏi quán rượu lâu năm, Lumian định lập tức đi tìm kiếm hoa dẻ đỏ và lá cây bạch dương.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Ryan, Leah và Valentine đang đi ra từ con đường nhỏ ở cửa sau quán rượu, vẫn mặc quần áo như mọi khi, trang điểm như mọi khi.
Một suy nghĩ lóe lên, Lumian cười nghênh đón:
- Buổi sáng tốt lành, các cải bắp của ta.
Leah nghiêng đầu đi, cười nói trong âm thanh leng keng:
- Ngươi cũng rất sớm.
Lúc này Lumian giả bộ lén lút, nhìn trái nhìn phải vài lần sau đó mới hạ thấp giọng nói:
- Ngày hôm qua ta phát hiện ra điểm khác thường.
Ryan tỏ vẻ nghiêm nghị, chia ra liếc nhìn Valentine, Leah sau đó hỏi:
- Là cái gì?
Lumian hơi sợ hãi nói:
- Ta hoài nghi cái chết của Naroka không bình thường, chính là người ngày hôm qua các ngươi đã quan sát lễ tang.
Ryan tỏ vẻ khích lệ nói tiếp.
Lumian thở hắt ra nói:
- Có phải ta đã nói với các ngươi về phong tục lễ tang của vùng Darliege không? Về sau, khi tất cả mọi người đi đến nghĩa trang, Ponce Bene vào nhà Naroka, mà chủ nhân không phản đối.
- Như vậy chẳng phải phá hư ảnh hưởng chòm sao của nhà bọn họ, mang đi vận may tương ứng sao?
- Khẳng định có vấn đề!
- Ponce Bene là đệ đệ của cha xứ?
Ryan ngẫm nghĩ vài giây, hỏi ngược lại.
Lumian trịnh trọng gật đầu.
Nghĩ đến khác thường của nhóm người cha xứ kia, nghĩ đến mình và tỷ tỷ sắp rời khỏi thôn Cordu, không cần lo lắng đến khả năng bị diệt khẩu và trả thù về sau, hắn nói thẳng:
- Cha xứ không phải là người tốt!
- Vì sao lại nói như vậy?
Leah cười tủm tỉm hỏi.
Nàng không hề ngoài ý muốn khi thấy Lumian chỉ trích cha xứ như vậy.
Lumian không hề khách khí, nói lại một lần chuyện trước đó một thôn dân nào đi đi Darliege mật báo sau đó mất tích, trọng điểm đặt trên những tố cáo đối với cha xứ này.
Cuối cùng hắn nói:
- Ta thật sự hoài nghi hắn không phải là giáo sĩ của giáo hội.