Đánh xong một bộ, Lumia không chỉ không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại tinh thần sáng láng.
Hắn lập tức đánh giá trạng thái của bản thân:
- Không thể kém hơn Aurora…
- Cho dù sức mạnh, tốc độ, phản ứng hay là năng lực khống chế đối với thân thể đều đạt được tăng cường thật lớn, có chút mùi vị không phải người…
- Vừa có mạnh mẽ của gấu, lại có nhẹ nhàng của mèo, hơi giống như thể tổng hợp của hai bên…
- Không có ma dược, khả năng cả đời này của ta đều không thể đạt được đến trình độ này…
Còn chưa xem xét kỹ, Lumian đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi.
Hắn không nhịn được căng thẳng trong lòng, theo bản năng hít mũi.
Một giây sau, hắn phát hiện mình lại có thể phân biệt ra được nguồn gốc mùi máu tươi ở nơi đâu.
Nó đến từ chính thân thể của hắn!
Lumian cúi thấp đầu xuống, thấy trên mu bàn tay có màu đỏ, giống như đổ chút máu.
Hắn đến trước gương toàn thân, phát hiện trên mặt cũng đều là vết máu.
Lumian giơ tay lau mặt, lau một phần vết máu, lại không thấy một chút vết thương nào.
Suy nghĩ một lúc, hắn có suy đoán nhất định:
- Mới vừa rồi ăn ma dược khiến cho mao mạch như Aurora nói bị phá vỡ toàn bộ? Chờ hấp thu ma dược xong, miệng vết thương đã nhanh chóng khép laij?
Chỉ có ảnh hưởng đến từ nhân tố siêu phàm mới có thể giải thích được tình huống trước mắt.
Đã không bị thương, vậy Lumian không chú ý đến chuyện này nữa, đặt trọng điểm lên trên khứu giác giống như có biến hóa rõ ràng.
Theo hắn tập trung tinh thần, hương vị tràn ngập trong không khí lập tức được phân giải, lấy hình thức chủng loại khác nhau chui vào trong cái mũi của hắn.
- Mùi máu tươi, mùi rượu lưu lại, mùi hoa, mùi bụi bặm...
Lumian một hơi phân biệt ra, kể cả loại tương đối nhỏ bé kia đều không buông tha.
Cùng lúc đó, hắn nhìn thấy các dấu chân bình thường không thấy ở trên mặt đất, nhìn thấy tro bụi phân bố ở các nơi trong phòng ngủ, nghe được tiếng trái tim mình nhảy lên, nghe được tiếng gió nhẹ thổi qua ở bên ngoài nhà…
- Biến hóa thứ hai là năng lực cảm quan tăng lên thẳng tắp, nắm chắc đối với dấu vết vượt trên tiêu chuẩn của nhân loại bình thường… Khó trách con quái vật kia am hiểu lần theo dấu vết như vậy...
Lumian tương đối vui mừng với cái này.
Hơn nữa càng quan trọng là tăng lên này không hề ảnh hưởng gì đến sinh hoạt ngày thường của hắn, cần hắn phải tập trung tinh thần mới có thể hiện ra, bình thường chỉ lấy trạng thái phiên bản yếu kém hóa để tồn tại.
Trải qua lần lượt thí nghiệm và tự mình đánh giá, Lumian lại tìm được hai điểm thay đổi khác do ma dược thợ săn mang đến:
- Biến đổi thứ ba là dưới tiền đề quan sát cẩn thận hoàn cảnh, có thể chuẩn xác, trực quan tìm được một yếu điểm nào đó, ví dụ như làm thế nào để càng thoải mái hơn đổ sập một bức tường xuống, như vậy có thể khiến cho ta càng nhanh chóng lập cạm bẫy hơn… Điều này cũng có thể tác dụng trên thân nhân loại, dã thú và quái vật, khiến cho ta có thể càng hữu hiệu hoàn thành săn giết…
- Biến hóa thứ tư là trong đầu nhiều thêm một chút tri thức về một phần thực vật, động vật hoang dại, như vậy có thể giúp ta sinh tồn ở dã ngoại rất tốt, sau khi bị thương có thể nhanh chóng tìm được thuốc cầm máu đạt tiêu chuẩn, khi cần thiết càng dễ dàng chế tạo ra thuốc độc bôi lên trên vũ khí…
Bước đầu xác nhận đến đây, Lumian không nhịn được sinh ra một chút cảm giác vớ vẩn:
- Ta lại có khả năng đánh gục con quái vật có súng săn kia?
- Ta của hiện giờ còn mạnh hơn ta trước kia rất nhiều cực kỳ nhiều, nhưng mà nó không hề yếu hơn ta hiện giờ bao nhiêu…
Nghiêm túc hồi tưởng lại một phen, hắn tổng kết ra hai điểm quan trọng
- Năng lực quan trọng, tư duy cũng quan trọng!
- Lợi dụng tốt hoàn cảnh có thể có hiệu quả tăng cường thực lực của bản thân lên!
Ngẫm nghĩ, Lumian lại bổ sung thêm một câu trong lòng:
- Còn có, bất cứ lúc nào đều không thể khinh thường sơ ý, mất đi nhẫn nại…
Hắn đi đến bên cửa sổ, lại một lần nữa nhìn về phía đống đổ nát của cảnh trong mơ.
Cảm giác áp bách, cảm giác sợ hãi, cảm giác nguy hiểm khó có thể diễn tả được bằng lời lập tức xông lên trong lòng hắn, đây là cảm giác trước kia chưa bao giờ xuất hiện hoặc không hề mãnh liệt đến như vậy.
- Chậc, biến hóa thứ năm là trực giác nào đó tăng lên...
Lumian nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn đi vào phòng vệ sinh dùng nước trong tắm sạch thân thể, thay một bộ quần áo khác, mang theo chỗ tiền của này, một lần nữa nằm trên giường.
Hắn muốn nhanh chóng trở lại trong hiện thực, nhìn xem năng lực thợ săn đạt được có mang được ra ngoài không, nếu như có, có phải xuất hiện suy giảm gì không.
…
Thôn Cordu lúc nửa đêm vô cùng yên tĩnh, tầng mây trên trời cao che khuất vầng trăng màu đỏ và chòm sao, khiến cho bóng tối sâu thẳm trở thành người thống trị của khu vực này.
Lumian nhìn xem cảnh đêm như vậy, tâm tình cực kỳ thoải mái.
Trong hiện thực, hắn cũng trở thành người phi phàm, so sánh với cảnh trong mơ, năng lực không hề yếu hơn chút nào!
Dưới trực giác dẫn đường, Lumian cởi nút áo, nhìn xuống trước ngực.
Ký hiệu màu đen giống như xiềng xích bụi gai kia đang chậm rãi biến nhạt.
- Nó cũng đã xuất hiện ở trong hiện thực...
Lumian không hiểu sao hơi bất an.
Ký hiệu màu xanh đen vốn nên đè ở trên xiềng xích bụi gai kia giống như còn chỉ tồn tại ở trong giấc mơ.
Đột nhiên, như có linh cảm, Lumian ngẩng đầu lên.
Trên cây du cách đó không xa, con cú mèo trong truyền thuyết về phù thủy kia đang lẳng lặng nhìn hắn.