Lumian theo bản năng nhìn quanh một vòng, nhìn thấy cái bàn, giá sách, tủ quần áo và giường ngủ quen thuộc.
Đây là phòng ngủ của hắn, nhưng bị màn sương mù màu xám nhàn nhạt bao phủ.
Giấc mơ tỉnh táo? Ta mơ giấc mơ tỉnh táo? Đồng tử của Lumian lập tức trợn to.
Giấc mơ tỉnh táo có ý nghĩa rằng mặc dù đang nằm mơ, nhưng bản thân vẫn duy trì năng lực suy xét và trí nhớ khi còn tỉnh táo, đây là một trạng thái tương đối hiếm thấy, người trải qua huấn luyện đặc thù có khả năng có tỷ lệ rất cao làm ra.
Trước đó, Aurora vì giải đáp bí mật của màn sương mù màu xám trong cảnh trong mơ của Lumian, giúp hắn xóa bỏ hoàn toàn tai họa ngầm này, từng nhiều lần dùng các biện pháp khác nhau sáng tạo ra giấc mơ tỉnh táo, nhưng đều không thể thành công.
Mà bây giờ đây, Lumian lại không hiểu ra làm sao đã khôi phục tỉnh táo ở trong giấc mộng.
Sau khiếp sợ kinh ngạc ngắn ngủi, Lumian tìm lại được luồng suy nghĩ, trong lòng nghĩ đến một khả năng:
- Là lá bài Tarot đại biểu cho bảy quyền trượng kia tạo ra sao?
- Người phụ nữ kia đã nói, lá bài này có tác dụng hỗ trợ ta giải đáp bí mật của cảnh trong mơ…
- Do đó, tác dụng của nó chính là để cho ta tiến vào trạng thái giấc mơ tỉnh táo, có thể chân chính thăm dò khu vực bị màn sương mù màu xám này bao phủ sao?
- Ừm… so sánh với ấn tượng trước đó của ta thì màn sương mù màu xám hiện giờ giống như đã phai nhạt đi thật nhiều, thật nhiều….
Trong lúc suy nghĩ thay đổi nhanh chóng, Lumian nghiêng người sang, bước nhanh đi đến bên cạnh ghế dựa đang đặt lệch, hai tay chống lên trên cái bàn được kê ở bên cạnh vách tường, thò đầu ngó ra ngoài cửa sổ.
Đập vào trong mi mắt của hắn không phải là cảnh tượng hắn quen thuộc.
Giấc mơ này không hề phục chế thôn Cordu trong cuộc sống của hắn.
Dưới màn sương mù màu xám nhạt lại mỏng manh kia, thứ khiến cho người ta chú ý đến nhất là một ngọn núi cao ngất, nó thuần túy được tạo thành từ tảng đá màu nâu đỏ và bùn đất màu nâu đỏ, vươn dài lên bầu trời hai đến ba mươi mét.
Các công trình bao bọc từng vòng xung quanh ngọn núi này, chúng nó hoặc sụp đổ dưới đất, hoặc bị cháy đến tối đen, khiến cho người ta không thể nhận ra được dáng vẻ khi còn toàn vẹn của chúng nữa.
Từ chỗ Lumian nhìn sang, chúng nó giống như những ngôi mộ bị phá hoại, lấy hình thức vòng tròn không được coi là chỉnh tề lắm nằm xếp hàng ở đó.
Cả khu vực này, mặt đất gồ ghề, phần lớn đá vụn, nhưng không có một ngọn cỏ dại.
Mặt khác, lớp sương mù trên trời cao chuyển sang dày đặc và có màu trắng, Lumian không thể nào xác nhận được có mặt trời hay không, chỉ biết nơi này âm u lạ thường, giống như màn đêm chỉ có ánh sao chiếu sáng.
Nghiêm túc quan sát một phen, hắn thấp giọng tự nói:
- Như này là toàn bộ cảnh tượng của giấc mơ sao?
Giấc mơ đã quấy nhiễu hắn thật nhiều năm, trạng thái chân thật lại như vậy sao?
Sau khi thất thần ngắn ngủi, Lumian suy xét đến một vấn đề càng thêm hiện thực hơn:
- Cái gọi là bí mật của cảnh trong mơ được cất giấu ở nơi đâu?
- Trên ngọn núi kia sao, hay là ở trong một công trình bị phá hư nào đó?
Lumian không vội vàng rời khỏi phòng ngủ, tiến vào khu vực kia để thăm dò cảnh trong mơ, hắn vẫn lưu lại tại chỗ, quan sát mỗi một nơi có thể nhìn thấy.
Đột nhiên, hắn cảm thấy trong cụm công trình vòng xung quanh ngọn núi kia có bóng dáng chợt lóe lên.
Nhưng bởi vì căn nhà chỗ mình đang đứng chỉ có hai tầng, độ cao không đủ, cộng thêm màn sương mù tuy rằng nhạt, nhưng tồn tại cảm giác không thể xem nhẹ, Lumian lại tạm thời không thể chắc chắn được có phải mình đã xuất hiện ảo giác không.
Sau một lúc, hắn thong thả thở hắt ra, thầm nói với mình:
- Không nên gấp gáp, phải có nhẫn nại, không nên gấp gáp, phải có nhẫn nại.
- Thoạt nhìn, cảnh trong mơ này thật sự không hề thiếu bí mật, nó giống như hoàn toàn không thuộc về ta, mù quáng thăm dò thật sự có khả năng gặp phải nguy hiểm…
- Ừm, sáng mai phải đi tìm người phụ nữ kia, nhìn xem có thể hỏi thăm tình huống rõ ràng không, sau đó lại quyết định xem nên làm như thế nào…
Giữa những suy nghĩ, Lumian thu hồi tầm mắt, chuẩn bị thoát khỏi giấc mơ này, yên tâm ngủ tiếp.
Nhưng mà hắn bị rơi vào trạng thái tỉnh táo lại tạm thời không biết nên làm như thế nào mới có thể để cho mình chân chính tỉnh lại.
Sau khi liên tục ra hiệu ngầm nhưng thất bại, hắn nằm dài trên giường, nỗ lực để cho lối suy nghĩ của mình trở nên hỗn độn, mô phỏng trạng thái khi ngủ trước kia.
Trong bất tri bất giác không biết đã qua bao lâu, Lumian đột nhiên ngồi dậy, thấy được ánh mặt trời màu vàng nhạt đang xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng.
- Cuối cùng tỉnh…
- Quả nhiên, ngủ ở trong giấc mơ kia sẽ khôi phục lại trạng thái mơ màng, sau đó có thể thoát khỏi…
Lumian nhẹ nhàng thở ra, không tiếng động tự nói vậy.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cốc cốc.
- Aurora?
Lumian căng thẳng trong lòng, lo lắng xuất hiện phát triển nào đó không được tốt.
- Là ta.
Giọng nói của Aurora truyền vào trong phòng.
Lumian xoay người xuống giường, bước nhanh đi đến gần cánh cửa, nắm lấy nắm cửa, kéo ra đằng sau.
Người ở ngoài cửa đúng là Aurora, nàng mặc váy ngủ bằng lụa màu trắng, mái tóc dài màu vàng mềm mại buông lơi ở sau người.
- Sao rồi?
Nàng giống như rất xác định Lumian mới vừa tỉnh lại.
Lumian không hề giấu giếm, nói ra từ đầu đến cuối cảnh tượng mình gặp được cho Aurora.
Aurora gật đầu giống như đang tự hỏi:
- Tác dụng của lá bài kia là khiến cho ngươi mơ giấc mơ tỉnh táo…
Nàng lập tức hỏi:
- Tiếp theo ngươi định làm như thế nào?
Lumian ừm một tiếng:
- Đợi lát nữa tùy tiện ăn gì đó, ta sẽ lập tức đi tìm người phụ nữ kia, nhìn xem có thể biết thêm nhiều tin tức hơn không, để biết rõ dụng ý chân thật của nàng.
- Có thể.
Aurora không phản đối.
Nàng lại nói tiếp:
- Ta cũng sẽ viết thư tìm người hỏi cảnh trong mơ ngươi vừa miêu tả, nhìn xem sự vật như vậy rốt cuộc đại biểu cho cái gì.
Nói đến đây, nàng liếc nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên khẩn trương của Lumian, tươi cười nở rộ nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ điều chỉnh lại nhất định, cũng sẽ không thể một lần tung ra toàn bộ được, đạo lý tiến hành theo chất lượng là do ta dạy cho ngươi.
- Ừm, khi trao đổi với quý cô kia, đừng quá cứng nhắc, cố gắng giữ thân mật, như vậy không tỏ vẻ chúng ta đang sợ nàng, chính là nhiều thêm một người bạn mạnh hơn nhiều thêm một kẻ thù.
- Không thành vấn đề.
Lumian trịnh trọng đáp ứng.
…
Quán rượu lâu năm ở thôn Cordu.
Lumian vừa đến gần quầy bar đã nói với Morris Bene ông chủ quán rượu kiêm bartender:
- Người phụ nữ xứ khác kia đang ở trong căn phòng kia ở trên tầng sao?
Bản thân quán rượu lâu năm cũng là khách sạn duy nhất ở trong thôn, trên tầng hai có sáu phòng có thể cung cấp nghỉ lại.
Morris Bene không béo lắm, cũng không khôi ngô, tóc đen mắt màu lam giống như phần lớn thôn dân, đặc điểm lớn nhất là cái mũi luôn đỏ, cái này là do thường xuyên uống rượu mang đến.
Hắn là tộc nhân của cha xứ Guillaume Bene, nhưng quan hệ không hề gần gũi, thuộc dạng anh em họ bà con xa.
- Ngươi hỏi chuyện này làm cái gì?
Morris Bene thật hiếu kỳ hỏi lại:
- Người phụ nữ đến từ thành phố lớn kia sẽ để ý đến ngươi một anh nông dân quê mùa sao?
Hắn mang biểu cảm tìm tòi nghiên cứu rõ ràng trên mặt, có hứng thú nồng nhiệt với quan hệ không bình thường giữa nam nữ.
- Bản thân ngươi cũng không phải là dân quê sao, đi chân trần chê người không mang giày?
Lumian cười nhạt, sau đó tùy tiện bịa ra một lý do:
- Tối hôm qua người phụ nữ kia đã làm mất đồ, sáng nay ta tìm được, nên đến đưa cho nàng.