Người đến là một người nam mặc đồng phục phát thư màu xanh lục, ông ta cười cười lấy lòng đối với Klein:
“Là ngài Sherlock Moriarty sao?”
“Đúng.” Klein mơ hồ đoán được ý đồ đến của đối phương.
Người đến lúc này nâng tay phải lên, đưa đến một sự vật lớn bằng bàn tay được quấn vải đen xung quanh:
“Đồ của ngài, phiền toái ký nhận một chút.”
Klein cố ý biểu lộ ra nghi hoặc của bản thân:
“Bình thường không phải nên đưa cho tôi một tờ phiếu, để cho tôi tự mình đi bưu cục lĩnh sao?”
Hệ thống bưu chính vương quốc Ruen phục chế hoàn mỹ Intis, ngay cả khuyết điểm cũng sao chép không ít, phàm là bưu kiện không thể trực tiếp nhét vào hộp thư báo, mặc kệ là cái gì, bọn họ đều chỉ đưa “giấy lấy đồ”, để cho người nhận đồ tự mình đi lấy.
“. . . Ha ha, bởi vì có vẻ quý giá, cho nên phải tự mình đưa đến tận tay ngài.” Người phát thư nọ ngẩn ra một chút rồi nói.
Xem ra cậu không đủ chuyên nghiệp, không phải người phát thư chân chính. . . Klein cũng không hỏi nhiều, tiếp nhận cái hộp, lấy bút máy xoát xoát xoát ký nhận.
Đóng lại cửa lớn, trở lại phòng khách, anh không nóng lòng mở hộp, mà lấy ra đồng xu, như ảo thuật tung nó lên không trung.
Bốp!
Klein tiếp lấy đồng xu, cúi đầu nhìn là hình người hay là số.
Mặt số hướng lên, tỏ vẻ phủ định, không có nguy hiểm tiềm tàng. . . Klein khẽ gật đầu, thu hồi đồng xu, sờ sờ người giấy ở trong túi, thật cẩn thận gỡ hộp ra.
Sau khi từng tầng vải đen được mở ra, sự vật bên trong rõ ràng hiện ra ở trong mắt của anh, phân biệt là đồng hồ bỏ túi màu vàng nhạt, hoa văn thanh lịch, khăn tay nhiễm máu đỏ sậm, buộc cùng với bảy tám sợ tóc quăn màu nâu cùng một xấp ghi chép.
Vật phẩm tùy thân, tóc, máu thịt, ghi chép hằng ngày của Talim, toàn bộ đều đủ. . . Vương tử Edsack hiệu suất làm việc rất cao, lúc này còn chưa tới buổi tối. . . Klein nhìn mấy thứ đặt ở trên bàn trà, bỗng nhiên cảm thấy giờ này khắc này có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chăm chú vào mình.
Một gia tộc thiên sứ xa xưa, đã truyền thừa hơn hai ngàn năm, nội tình tuyệt đối vượt quá tưởng tượng, cuốn vào đấu đá vương thất thật sự là bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào đều có khả năng bị nghiền thành vụn phấn. . . Có lẽ mình hiện tại đã bị theo dõi. . . Mình phải biểu hiện đủ bình thường, đủ vô dụng, mới có thể cam đoan bản thân an toàn. . . Klein đã sớm nghĩ nên làm như thế nào, không chút hoang mang kiểm tra đồng hồ bỏ túi, khăn tay cùng tóc.
Trong quá trình này, linh tính trực giác của anh cũng không có cho cảnh báo gì, không ngăn cản anh tiến hành bói toán.
Sau khi hơi an tâm, Klein ngay ở trong phòng khách, rút ra giấy viết, cầm lấy bút máy, viết xuống câu bói toán:
“Nguyên nhân chân chính Talim Dumont chết.”
Anh biểu hiện thoải mái mà bằng phẳng, tựa như không cảm thấy lúc này bị theo dõi.
Cầm lấy tóc cùng khăn tay, Klein vừa đọc thầm câu bói toán, vừa tựa lưng ra sô pha, đôi mắt chuyển sâu tiến nhập minh tưởng.
Sau bảy lần, anh đi vào thế giới cảnh trong mơ, thấy đại sảnh câu lạc bộ Craig quen thuộc.
Lập tức, anh lại thấy Talim Dumont ôm chặt vị trí trái tim, vẻ mặt vặn vẹo rồi ngã xuống.
“Gợi ý như vậy cho thấy, Talim quả thật chết bởi đột nhiên phát bệnh trái. . .” Klein mở to mắt, nhỏ giọng tự nói một câu.
Anh nhíu mày, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, khó hiểu cùng suy tư.
Anh dùng câu bói toán khác nhau lặp lại thử vài lần, thu được kết quả giống nhau.
Anh đứng dậy thong thả bước đi, tới tới lui lui vài lần.
Anh nắm tay đánh vào đầu mình, tựa như đang phẫn nộ bản thân tiêu chuẩn không đủ, không có cách nào giúp bạn truy tra ra hung phạm.
Cuối cùng, anh nản lòng ngồi xuống, bất động thật lâu, giống như một pho tượng đá ở trong căn phòng tối tăm.
Nhắm chừng, không thể dùng lực quá manh. . . Nếu không có người theo dõi, mình vừa rồi chính là đang đấu trí so dũng với không khí. . . Klein lắc đầu tự giễu, đứng dậy đi hướng nhà bếp.
Sau bữa tối, anh tựa như phấn chấn tinh thần trở lại, cẩn thận ghi lại nội dung ở trên xấp ghi chép, cái này bao gồm ngày Talim tử vong cùng mấy ngày trước đó đã làm việc gì, gặp người nào.
Trong nhà, trang viên Red Rose, câu lạc bộ Craig, phủ đệ tử tước Conrad. . . Không có chỗ nào dị thường. . . Klein cầm lấy bút máy, vẽ nhiều vòng tròn, đánh dấu ra mục tiêu những nơi đến cùng hỏi thăm mấy ngày kế tiếp.
Làm xong tất cả cái này, anh thở thật dài, như không có tin tưởng gì thu thập vật phẩm, rửa mặt đi ngủ.
Nửa đêm trăng đỏ bị tầng mây che lấp, Klein đột nhiên mở to mắt, tỉnh lại.
Anh xoay người xuống giường, chậm rãi mở cửa, tiến vào nhà vệ sinh cách vách, dùng người giấy thế thân che dấu bản thể.
Đi nghịch bốn bước, anh đi vào phía trên sương mù xám, ngồi ở vị trí thuộc về “Kẻ Khờ“.
Ánh mắt anh đã trở nên thanh minh, không hề có suy sút, uể oải, bi quan vân vân.
Sau đó, Klein từ túi trong của áo ngủ lấy ra hình chiếu khăn tay nhiễm máu.
Thời điểm trước đó thu thập vật phẩm, đã mượn dùng năng lực phi phàm “Ma thuật sư”, mang tay khăn ẩn nấp rút ra, giấu ở trên người!
Hít vào một hơi, Klein thể hiện ra giấy bút, viết xuống câu bói toán không có khác gì lúc ban đầu:
“Nguyên nhân chân chính Talim Dumont chết.”
Sau khi thể xác và tinh thần bình tĩnh mà an hòa đọc thầm bảy lần, anh cầm tờ giấy cùng khăn tay, dựa ra sau, ở trong cung điện xa xưa yên tĩnh trống trải ngủ thiếp đi.
Trong thế giới xam xám, rời rạc, hư ảo, Klein thấy hình ảnh hoàn toàn khác với trước đó.
Hiện ra ở trong mắt anh là một con rối gỗ lớn bằng bàn tay như tùy tay điêu khắc thành, đầy đủ mắt, mũi cùng miệng.
Trên người rối gỗ này có vài giọt máu đỏ sậm, làm cho nó nhiễm lên một chút sắc thái yêu dị.
Một bàn tay đưa lại, làn da trắng nõn nhẵn nhụi bóng loáng, năm ngón tay thon dài, xương thịt đều đặn.
Làm cho người ta chú ý nhất là, phía trên ngón út của bàn tay này mang một cái nhẫn khảm ngọc bích, tạo hình rất khác biệt.
Bốp!
Ngón trỏ của bàn tay lượn lờ ngọn lửa đen hư ảo, điểm ở vị trí trái tim rối gỗ.
Trong im lặng, hình ảnh thoát phá, Klein tỉnh dậy từ trong cảnh trong mơ.
Anh ban đầu phán đoán không có sai, Talim quả thật chết bởi nguyền rủa!
Nhưng vấn đề ở chỗ, đã thu được hình ảnh nguyền rủa kia, vì sao không có thể hiện ra toàn cảnh? Không gian thần bí phía trên sương mù xám này là có thể bài trừ quấy nhiễu. . . Klein nhất thời có chút nghi hoặc.
Bình thường mà nói, được gợi ý quá trừu tượng, rất dễ dàng đọc lầm, là vấn đề của trình độ bói toán của anh có hạn, là vấn đề muốn bói toán chuyện có độ khó khăn quá cao, không quan hệ đến sương mù xám, có thể lý giải, nhưng vừa rồi rõ ràng đã thể hiện rõ ràng ra cảnh tượng trước sau chú sát, lại chỉ cực hạn ở bộ phận rất nhỏ, không có cung cấp gợi ý tương đối hữu hiệu, làm cho người ta khó hiểu.
Trước kia. . . có tình huống cùng loại hay không? Klein từ trong kinh nghiệm của bản thân đào bới ra nguyên nhân.
Đột nhiên, anh chợt ngồi thẳng, nhớ tới trải qua tương tự.
Ở Tingen, khi anh bói toán nguyên nhân chân chính sau lưng vài lần trùng hợp, có xuất hiện tình huống cùng loại!
Anh rõ ràng thấy ngôi nhà có ống khói đỏ, nhưng không cách nào chạm đến Ince Zangwill cùng vật phong ấn “0—08” ở trong căn nhà!
Cái này, là thứ gì đó ở tầng vật phong ấn cấp “0” hoặc lực lượng gì đó đối kháng với sương mù xám? Klein chợt nheo mắt lại.
Không, không nhất định, còn có không ít khả năng, lại xác nhận một chút! Anh cố gắng bình phục tâm tình.
Về phần xác nhận như thế nào, không làm khó được anh có kinh nghiệm phong phú, phương pháp rất đơn giản, đó chính là lại làm một lần bói toán tương tự.
Nếu thu được hình ảnh gợi ý không thay đổi, vậy cho thấy sự việc không quá đáng sợ, nếu bói toán không thành công, thuyết minh mục tiêu hoặc thứ bên cạnh mục tiêu có thể ở một mức độ nào đó đối kháng với sương mù xám, tựa như “0—08” vậy!
Hít một hơi thật sâu, Klein vẻ mặt bình thản lặp lại câu bói toán trước đó.
“Nguyên nhân chân chính Talim Dumont chết.”
. . .
Anh dựa vào ghế dựa, thấp giọng tụng niệm, đôi mắt dần dần chuyển sâu.
Trong cảnh trong mơ, anh chứng kiến là một mảng sương mù xám mông lung, thoát phá, không còn rối gỗ cùng ngón tay nữa.
Xoát!
Klein ngồi thẳng lưng, vẻ mặt cực kỳ chăm chú.
Talim đến cùng đã liên lụy đến sự việc gì? Anh nhíu mày tự nói một câu.
Kế tiếp nên làm thế nào, anh không nghi vấn nữa, đó chính là lãn công tiêu cực, qua loa cho xong chuyện, trước qua mắt vương tử Edsack một hồi, rồi nói anh quả thật không điều tra ra chân tướng.
Hô, thế giới này thực đáng sợ, không nghĩ tới sẽ tiếp xúc đến thứ gì đó cực kỳ khủng bố. . . Klein thầm than một câu, không dám dừng lại, nhanh quay trở về nhà vệ sinh ở hiện thực.
. . .
Chín giờ sáng thứ ba, nghĩa trang Crown.
Klein mặc sơmi đen, ghi lê đen cùng áo khoác len màu đen, cầm hoa tươi tiêu phí 12 saule mua, đứng ở rìa đám người, vẻ mặt trầm ngưng nhìn quan tài Talim Dumont được nâng lại, nhận an hồn, chôn vào trong lòng đất từng chút một.
Trong quá trình này, mẹ của Talim mắt sưng đỏ, vài lần muốn mở miệng, lại khóc không thành tiếng, cha của ông ta tóc hoa râm, vẻ mặt tiều tụy, chỉ đứng đã có chút cảm giác run rẩy.
Cảnh tượng ánh vào con ngươi, Klein hơi ngửa đầu, nhắm hai mắt lại.
Chờ người tham gia lễ tang lần lượt rời khỏi, anh mới đi qua, cúi người, mang hoa tươi thuần trắng trong tay đặt ở trên đống hoa.
Thực xin lỗi. . . Anh yên lặng nói một câu ở trong lòng.
Đứng thẳng người, lui sang một bên, khi chuẩn bị rời khỏi, Klein phát hiện phóng viên Mike cùng bác sĩ ngoại khoa Alan cũng lại đây.
“Thật sự là làm cho người ta tiếc nuối, tôi hoàn toàn không ngờ Talim thế mà, thế mà sẽ, ài. . .” Mike vẻ mặt đau đớn, không thể nói hết lời.
Alan vẫn nhất quán lạnh lùng tháo mắt kính xuống, xoa xoa khóe mắt, thấp giọng thở dài nói:
“Anh ta là một người nhiệt tình, không nên có kết cục như vậy.”
“Đúng vậy, anh ta vốn có hi vọng thoát khỏi thanh danh xấu mà ông của anh ta lưu lại.” Klein phụ họa một câu.
Đúng lúc này, anh thấy một bóng người mặc váy đen rất dày, mang mạng che mặt đi tới phía trước phần mộ Talim, trong tay cũng cầm một bó hoa màu trắng.
Klein không để ý cho lắm dời đi tầm mắt, chỉ còn dư quang nhìn sang bên này.
Cô gái kia cúi người đặt hoa, lộ ra bàn tay trái mang bao tay ren màu đen.
Vị trí ngón út của tay trái cô ta, một viên bảo thạch màu lam mở hồ hiện ra.
Klein da đầu chợt phát tê.
Cả người anh đều đang phát tê.