Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 459: Chương 459: Bỏ qua




Tuy mĩnh vẫn có bốc đồng thử khẩn cầu tới “Kẻ Khờ”, hy vọng có thể mượn cái này thoát khỏi ám chỉ tâm lý mà Utravsky thần phụ trồng vào, nhưng mình cũng rất rõ ràng, tụng niệm tôn danh kẻ lai lịch không rõ tương đương nguy hiểm, cũng không phải toàn bộ tồn tại bí ẩn đều sẽ cho mồi trước, chậm rãi dẫn đường, ở loại chuyện này, bọn họ thường thường giống cá mập trong hải dương, nghe thấy mùi máu tươi, sẽ điên cuồng tranh cướp. . .

Kết quả hiện tại. . . ngài Nibes, không, thuỷ tổ đến cùng muốn làm cái gì?

Emlyn White hơi cảm giác có chút vớ vẩn mở miệng nói:

“Cái này sẽ cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ nguy hiểm.”

Trong quan tài làm từ sắt đen, giọng nói già nua của Nibes Audra đáp lại:

“Đúng vậy, dưới tình huống bình thường là như thế.

“Nhưng cũng không phải toàn bộ tồn tại bí ẩn đều tràn ngập ác ý, ở trong bọn họ, cũng có loại hình tuân thủ quy tắc, yêu thích giao dịch, ví dụ như, bảy đạo tịnh quang linh giới.

“Nếu thuỷ tổ cho gợi ý như vậy, vậy nói lên 'Kẻ Khờ' khả năng mang đến nguy hiểm có thể sẽ không quá nghiêm trọng, thậm chí là không có.

“Mà trong quá trình này, tôi thủy chung sẽ ở bên cạnh bảo vệ cậu.

“Cậu không muốn thoát khỏi ám chỉ tâm lý sao? Cậu đã trở thành tín đồ Đại Địa Mẫu Thần, ruồng bỏ Ánh Trăng sao?”

“Không, tôi không có!” Emlyn dồn dập phủ định.

Cậu ta im lặng một lát, cắn chặt răng nói:

“Tôi hy vọng có thể có thời gian vài ngày để suy xét.”

“Tốt, không thành vấn đề, tôi tin tưởng cậu sẽ làm ra lựa chọn phù hợp với thân phận cao quý của Huyết tộc.” Nibes trong quan tài giọng nói chuyển nhẹ nhàng, mỉm cười trấn an.

Sau khi đưa Emlyn White trở lại lầu hai, Casimir Audra một lần nữa tiến vào đại sảnh âm trầm tăm tối trong lòng đất, tràn đầy khó hiểu cùng nghi hoặc hỏi:

“Tổ phụ, trong gợi ý mà thuỷ tổ cho sao lại sẽ có Emlyn White? Cậu ta chỉ là một Huyết tộc nhỏ yếu vừa trưởng thành không bao lâu.”

Thanh âm Nibes xuyên thấu quan tài sắt đen trầm trọng truyền ra, có vài phần tiếng vọng âm âm:

“Không, trong gợi ý thuỷ tổ cho chưa từng có Emlyn White.

“Người chỉ thể hiện cảnh tượng tận thế buông xuống, thể hiện ăn mòn đến từ trăng đỏ, cùng đề cập tới tôn danh đối ứng của vị 'Kẻ Khờ' kia.

“Ở trong quá trình này, không có Huyết tộc nào xuất hiện, cái gọi là người mấu chốt, chỉ là nội dung mà ta nghĩ ra để thuyết phục Emlyn White.

“Bất quá, có thể mạo hiểm vì tương lai Huyết tộc, bản thân cũng xưng được với mấu chốt.”

Casimir đầu tiên là giật mình, chợt có nghi vấn mới:

“Ngài vì sao lại chọn Emlyn White? Cậu ta có chỗ nào đặc biệt?”

Nibes Audra bỗng nhiên cười một tiếng rồi nói:

“Hắn không phải vẫn muốn khẩn cầu với 'Kẻ Khờ' sao? Không phải thấy chúng ta không đủ coi trọng đối với vấn đề của hắn, không muốn là địch cùng Giám mục Utravsky, muốn tìm kiếm trợ giúp khác sao?

“Ta lần này là thỏa mãn tâm nguyện của hắn.”

Casimir ngẩn ra ở nơi đó, hồi lâu nói không ra lời.

Emlyn White đứng ở lan can lầu hai, nhìn xuống nhóm đồng tộc không biết mệt mỏi, tâm tình thấp thỏm uống ngụm “rượu ngon” .

Ít nhất cho tới hôm nay, không nghe nói qua đã có ai bởi vì cầu nguyện “Kẻ Khờ” mà gặp phải chuyện gì bi thảm. . . Có lẽ giống như ngài Nibes nói, “Kẻ Khờ” cũng giống như bảy đạo tịnh quang linh giới, là tồn tại bí ẩn giữ chừng mực, nhiệt tâm. . . Đợi một chút, bảy đạo tịnh quang linh giới là cái gì vậy? Sao mình cho tới giờ chưa nghe nói qua, tựa như là trận doanh thiện lương? Không biết có thể giúp mình hay không. . . Tóm lại, “Kẻ Khờ” không nhất định là nguy hiểm, lại có ngài Nibes thủ hộ cho mình. . . Có lẽ mình thật có thể thừa cơ hội này thoát khỏi ám chỉ tâm lý. . . Emlyn có chút sợ hãi lại có chút chờ mong tự trấn an chính mình.

. . .

Buổi sáng thứ hai, khu JoWod, số 15 phố Minsk.

Klein ngồi xổm trước bồn cầu, cầm bàn chải, tập trung tẩy rửa dơ bẩn bên trong.

Dựa theo kế hoạch dự định, sau thứ bảy cùng Chủ Nhật hoàn thành toàn bộ “thăm viếng”, anh quyết định nghĩ ngơi hồi phục một ngày, chờ ngày mai lại đi báo cáo kết quả cuối cùng với vương tử Edsack, mang nhiệm vụ bàn giao ra, nhưng trong thời gian vốn nên thả lỏng, anh phát hiện phòng ốc đã hỗn độn dơ bẩn đến có chút quá phận.

Nhìn thấy tình huống như vậy, Klein mới nhớ tới một chuyện, vệ sinh nhà mình là thông qua nữ hầu lâm thời thuê từ chủ nhà cách vách đến hoàn thành, mỗi tuần hai lần.

Mà theo một nhà Summer đến vịnh Disi thành phố Seville nghỉ phép, nhóm nữ hầu một đi theo hầu hạ, một nhận được thưởng cuối năm, quay trở về quê nhà, số 15 phố Minsk mà anh đang ở đã một đoạn thời gian rất dài không có người dọn dẹp.

Klein nguyên vốn định nhịn hai ngày, dù sao mình cũng sắp “rời khỏi” Backlund, nhưng lúc này rảnh rỗi, anh lại không dám tranh thủ đi câu lạc bộ Craig giải trí, sợ chọc giận vương tử Edsack, chỉ có thể ở trong nhà, vì thế nhìn thế nào cũng không vừa mắt, nên thay quần áo cũ, bắt đầu làm tổng vệ sinh trước năm mới.

Lau bồn cầu, rửa bồn tắm, lau cửa sổ, lau nhà, chùi dụng cụ, giặt quần áo. . . Klein từ 8 giờ bận rộn đến 11 giờ, mới miễn cưỡng hoàn thành dọn dẹp trong dự định.

Đương nhiên, anh cũng chỉ làm vừa phải, không quá cẩn thận.

Đôi khi, thuê nhà quá lớn, cũng không phải là chuyện gì tốt. . . Klein rửa tay, dùng khăn mặt lau mặt.

Đi ra khỏi phòng tắm, nhìn phòng khách cùng nhà ăn đã sạch sẽ, nhìn ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây chiếu ở trên cửa sổ thủy tinh trong suốt, hiện ra những vệt sáng màu vàng, anh không hiểu có chút cảm giác thành tựu, chỉ cảm thấy tâm tình bởi vậy mà trở nên vui vẻ.

Giữa trưa tưởng thưởng bản thân, đi ra ngoài tìm nhà hàng tốt chút. . . Klein quay về lầu hai, đổi mới quần áo.

Ngay tại thời điểm anh lật xem báo chí, chờ đợi thời gian bữa trưa tiến đến, chuông cửa đột nhiên đinh đinh đang đang rung động.

“Đã sắp năm mới, còn có người đến ủy thác nhiệm vụ?” Klein vừa đứng dậy đi ra cửa, vừa hạ quyết tâm cự tuyệt đối phương.

Tuy tiền mặt trên người anh chỉ còn lại có 34 bảng, nhưng vì thoát khỏi vương thất đấu đá, nhanh chóng đi phía nam “nghỉ phép”, không thể lại tiếp nhiệm vụ.

Ra ngoài dự kiến của anh là, người đến cũng không phải ai xa lạ, mà là lão quản gia của vương tử Edsack.

Lão quản gia mặc vộ vest đuôi dài được cắt khéo kéo, không kiêu cũng không nịnh cúi chào nói:

“Thám tử Moriarty, vương tử điện hạ ở trên xe ngựa đầu phố chờ anh, hy vọng hiểu biết tiến độ điều tra.”

Nóng vội như vậy? Cũng tốt, đỡ phải ngày mai lại chạy trang viên Red Rose. . . Klein trong đầu nhanh chóng xây dựng lại lí do thoái thác tối hôm qua đã nghĩ, trầm ổn đáp lại:

“Tốt.”

Anh đang muốn lấy xuống cái mũ ở trên giá, bụng đột nhiên đau nhói, là loại đau đớn muốn vô nhà vệ sinh.

Nhịn nhịn, sau khi phát hiện nhịn không được, anh đành có lỗi nói với lão quản gia:

“Cực kỳ xấu hổ, tôi phải đi nhà vệ sinh trước đã, bụng không quá thoải mái.”

Lão quản gia không có vẻ mặt gì dị thường:

“Đây là tự do của anh.”

Sau khi thoải mái giải quyết những thứ tồn lưu trong bụng, Klein rửa tay, trở lại cửa nhà.

Lúc này, anh phát hiện lão quản gia đã không ở đó, chờ đợi bên ngoài là thị nữ vị tóc nâu quăn tự nhiên kia.

“Vương tử điện hạ bảo tôi nói với ngài một tiếng, ông ấy còn có chuyện, không thể chờ lâu, mời ngài ngày mai đi trang viên Red Rose.” Thị nữ nọ cúi chào nói.

Còn chưa đến 10 phút, mình đã rất nhanh rồi. . . Bình thường mang theo báo, mình còn có thể ngồi một hồi nữa. . . Klein mỉm cười nói:

“Không thành vấn đề.”

Thị nữ được đáp lại, hoàn thành nhiệm vụ, nhất thời mất đi gánh nặng, khẽ cười nói:

“Thám tử Moriarty, ngài lại bỏ lỡ cùng tiểu thư nọ.”

“A?” Klein hơi cảm thấy mờ mịt.

Thị nữ đè thấp giọng nói:

“Vị tiểu thư nọ lần này đi cùng vương tử điện hạ, là cô ta đề nghị đến gặp ngài.”

Kết quả, mình bởi vì đau bụng mà bỏ lỡ? Cái này có chút không thích hợp. . . Klein hơi nhíu mày.

. . .

Trong một căn phòng trải thảm êm dày.

Cây bút lông chim đã dừng lại, không viết nữa.

Trên bút ký mở ra phía dưới nó có một hàng chữ cùng không ít dấu vết vẽ loạn:

(vẽ loạn)

“Mục tiêu ý đồ thoát khỏi khống chế, nhưng thật đáng tiếc, thám tử Sherlock Moriarty ở trước khi cô ta xuống lầu đã rời khỏi.”

. . .

“Mục tiêu ảnh hưởng thị nữ xung quanh, nhưng lại bị quản gia Finkel của vương tử Edsack ngẫu nhiên phát hiện vấn đề, đưa ra xử lý.”

. . .

(vẽ loạn)

“Mục tiêu lại thoát ly quỹ tích, thay thế vương tử Edsack tham gia lễ tang Talim, nhưng cô ta rất nhanh khôi phục trạng thái bình thường phát hiện mình không thể phân biệt ai là Sherlock Moriarty, chỉ có thể đáng thương bỏ qua.”

. . .

“Sherlock Moriarty đến tới trang viên Red Rose điều tra, nhưng chọn lựa thời cơ không đúng, mục tiêu vừa lúc đi sân golf cưỡi ngựa.”

. . .

(vẽ loạn)

“Mục tiêu lại một lần nữa chiến thắng sắp xếp, giật giây vương tử Edsack đi gặp thám tử Sherlock Moriarty, đáng tiếc là, Sherlock Moriarty vừa lúc đau bụng, ở trong nhà vệ sinh 7 phút 45 giây, mà vương tử không thể chờ đợi.”

. . .

Người nam trung niên ngũ quan giống như điêu khắc, nhưng mù một mắt buông bút lông chim, nhìn về cô gái bên cạnh nói:

“Các người đến cùng thả cái gì ở trên người cô ta vậy? Nhiều lần phá tan hạn chế sẽ sinh ra vấn đề rất lớn.”

Nàng kia cười nhẹ một tiếng rồi nói:

“Chỉ là một cái ngoài ý muốn, không cần quá lo lắng, không có vấn đề gì.”

Cô ta vừa nói vừa ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn.

Sau đó, cô ta động tác thong thả trang điểm, càng thêm mê người.

Nhìn cô ta tư thái nhẹ nhàng mặc vào quần áo, đeo trang sức, người nam trung niên tóc vàng sậm hơi nhíu mày nói:

“Cô muốn đi nơi nào?”

Nàng kia không trực tiếp trả lời, mỉm cười nói:

“Cẩn thận bút lông chim trong tay ông, lần trước ông thiếu chút nữa đã trao đổi thân thể cùng người khác.”

“Không cần cô nhắc nhở.” Người nam trung niên đôi mắt lam sậm gần như đen cau mày nói.

Nàng kia mang đai lưng, để cho bản thân càng thêm thon thả, sau đó duỗi cái lưng biên độ rất nhỏ, che miệng ngáp một cái:

“Tôi đi gặp ngài A hội Cực Quang một chút.

“Hy vọng ông ta cũng điên cuồng giống như trong lời đồn.”

Trong khi cô ta nói chuyện, người nam trung niên mù một mắt vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, bởi vì bút lông chim nhìn qua bình thường kia đã tự mình viết lên, tựa như có một bàn tay vô hình đang nắm lấy nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.