Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 261: Chương 261: Căn phòng cuối cùng




Dịch: Đường Huyền Trang

Biên: alreii

Ra khỏi phòng, Klein cẩn thận cầm gậy batoong cùng với đèn bão trên cùng một tay, chừa lại tay trái đề phòng khi có tình huống đột biến xảy ra, có thể nhanh chóng lấy vật phẩm trong túi áo bên cạnh.

Trong túi áo có bùa chú, còi đồng Azcot cùng với mấy lá bài Tarot. Ngoại trừ đặc tính phi phàm Con mắt đen tuyền của Rosago được cất ở chỗ khác, bên trong này chứa đủ tất cả thủ đoạn chiến đấu của hắn.

Klein cùng với tiểu thư vệ sĩ chỉ mới đi sang bên cạnh một bước, ánh sáng đèn bão đã chiếu rõ huy hiệu trên chiếc cửa bên cạnh, đó là một đứa bé sơ sinh với vài nét bút đơn giản được bao quanh bởi ký hiệu bông lúa, ký hiệu hoa tươi cùng với ký hiệu suối nước.

“Thánh huy của Mẫu Thần Đại Địa...” Klein ngưng trọng nhỏ giọng nói.

Từng là một Kẻ Gác Đêm, phân biệt biểu tượng ký hiệu các giáo hội khác là một trong những kiến thức cơ bản.

Tiểu thư vệ sĩ gật đầu khẽ không thể thấy được, như là đang thừa nhận.

Chiếc váy dài cung đình Gothic màu đen của cô lộ ra vẻ khủng bố u ám hơn trong hoàn cảnh và bầu không khí thế này. Khuôn mặt tái nhợt của cô bị ánh đèn bão chiếu rọi nhìn như thể oan hồn.

Nếu có nhà mạo hiểm khác đến đây, nhìn thấy cảnh này dám chắc sẽ bị dọa cho chật vật chạy trốn mất.

Klein nín thở, vươn tay trái dùng sức đẩy cửa đá, sau đó giơ cao đèn bão.

Hắn phát hiện bố cục nơi này giống hệt với căn phòng trước, như là một căn phòng cầu nguyện kiểu nhỏ phối hợp hoàn mỹ với pho tượng đá khổng lồ.

Băng qua chỗ đất trống được lát đá phiến màu lúa mạch, Klein giơ đèn bão chiếu sáng bậc tam cấp phía trước.

Trên bậc tam cấp có một pho tượng trắng tinh cao 4 5 mét, là một phu nhân đẫy đà ôn nhu, một bông lúa mạch sinh trưởng nơi lòng bàn chân, suối nước vờn quanh. Váy áo của bà đung đưa tự nhiên, cắm đủ loại hoa và thảo dược, miêu tả ra hình ảnh của các động vật khác nhau.

Bộ ngực của phu nhân này nhô cao, hai tay ôm một đứa bé sơ sinh đáng yêu được quấn trong tã lót. Tổng thể nhìn rất thánh khiết và đoan trang.

“Đừng bảo là tượng của Mẫu Thần Đại Địa đấy nhé?” Khóe miệng Klein hơi nhếch lên, nói khẽ.

Tiểu thư vệ sĩ không trả lời, cũng không phủ định.

Kiểm tra một vòng, hai người rời khỏi căn phòng này, tiếp tục mở ra cánh cửa thứ 3. Đằng sau cánh cửa này là một hành lang mà bốn người có thể đi song song, phía trước là một màu đen sâu thẳm, thần bí quỷ dị, không biết dẫn đến đâu.

“Chúng ta đi xác nhận tình huống đằng sau 4 cánh cửa bên phải trước đã.” Klein đề nghị.

Hắn không dám tùy tiện đi vào sâu bên trong.

Tiểu thư vệ sĩ bay về phía sau, dùng hành động thay cho câu trả lời.

Hai người lần lượt mở ra 4 cánh cửa đá bên phải, phân biệt nhìn thấy Thánh huy Bão Táp được tổ hợp từ ký hiệu cuồng phong và sóng biển; Thánh huy Mặt Trời được bao quanh bởi những đường cong liên tiếp; Huy hiệu Chiến Thần được tổ hợp từ ký hiệu hoàng hôn và hình thanh kiếm; Cùng với Thánh huy Tri Thức Và Trí Tuệ được tạo thành từ một quyển sách đang mở và biểu tượng con mắt toàn trí.

Đồng dạng trong phòng có bốn pho tượng nghi là Thần linh:

Một người đàn ông trung niên uy nghiêm mặc bộ giáp đen, chân đạp sóng biển, gió bão quấn quanh, tia chớp khoác vai, tay cầm Tam Xoa Kích.

Một người trẻ tuổi anh tuấn tinh thần phấn chấn mặc chiếc áo bào thuần trắng bao lấy toàn thân, một tay cầm sách khế ước, một tay nâng quả cầu vàng nhìn như là mặt trời.

Một chiến sĩ ngồi trên vương tọa cao cao, trường kiếm chống ngay trước mặt. Khuôn mặt hắn bị che đằng sau mũ giáp, khôi giáp toàn thân có cảm giác tan hoang khó nói thành lời.

Một ông lão cầm quyển sách và con mắt toàn trí, đội mũ trùm, chỉ lộ miệng, nếp nhăn cùng với chòm râu dài màu trắng.

Ngoại trừ Thần Hơi Nước Và Máy Móc, thì sáu vị Thần linh chính thống đều có phòng cầu nguyện, có tượng hình người trong đại sảnh quỷ dị này!

Nghĩ đến địa vị yếu thế của giáo hội Thần Hơi Nước Và Máy Móc trước khi Russel xuất hiện, vấn đề này dường như đã được giải thích rồi.

“Thật là tà dị...” Klein cảm thán, nửa là không nhịn được nửa là muốn dò xét phản ứng của tiểu thư vệ sĩ.

Trong một đại điện rộng lớn dài gần trăm mét lại tập hợp đủ sáu vị Thần linh chính thống, đây là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi trong thời đại bây giờ!

Giáo hội của sáu vị Chân Thần làm sao có thể để cho chúa của mình ở cùng với các Thần linh khác trong một tòa kiến trúc được chứ!

Đây là phong tục mà kỷ thứ 4 cổ xưa mới có? Với cả, mấy pho tượng hình người đó là gì chứ? Tuy nhìn có vẻ rất bình thường, không tà dị như tượng thần của Ma Nữ Nguyên Sơ, Chúa Sáng Thế Chân Thực, nhưng vẫn khiến người cảm thấy quái dị... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến hình tượng của sáu vị Thần linh lại diễn hóa thành các ký hiệu trừu tượng như hiện nay... Không, có lẽ nó vốn đã như vậy, nhưng vì chủ nhân nơi này, đại quý tộc nghi là thành viên của gia tộc Tudor, xuất phát từ mục đích nào đó, cố ý đắp nặn nên tượng người của sáu vị Thần Linh... Shhh, mình nhớ tới một vật phẩm trong tiểu thuyết kiếp trước, Lục Hồn Phiên... Trong thời gian chờ đợi tiểu thư vệ sĩ giải đáp, Klein để mặc suy nghĩ lan man vô biên.

Tiểu thư vệ sĩ không trả lời vấn đề đó, nói với giọng phẳng lặng nhạt nhẽo: “Vẫn còn một cánh cửa.”

Đúng vậy... Chợt Klein có chút sợ hãi.

Theo hắn thấy, cửa mà nằm ở trung tâm đều luôn có hàm nghĩa đặc biệt, có lẽ đây là khu vực quan trọng nhất của tòa kiến trúc cổ xưa này. Đương nhiên, nó cũng có nghĩa đó là nơi nguy hiểm nhất

“Cô có trực giác gì về nó không?” Klein lưỡng lự hai giây, nói thẳng luôn.

Trong tình huống không dùng màn sương mù xám để loại bỏ quấy nhiễu, hắn cảm thấy linh cảm trực giác của tiểu thư vệ sĩ đáng tin hơn so với trình độ xem bói hiện nay của mình. Dù sao thì trạng thái của đối phương rất đặc thù, gần với linh thể, có thể nối liền với Linh giới mà không hề bị cản trở, nhận được gợi ý.

Tiểu thư bảo tiêu nhắm mắt, qua vài giây mới trả lời: “Rất nguy hiểm, nhưng sự nguy hiểm này bị trói buộc. Sau khi tiến sâu vào bên trong không nên tùy tiện động chạm vào bất kỳ vật phẩm nào.”

Nguy hiểm bị trói buộc... Điều này có phải đồng nghĩa với bên trong đang phong ấn thứ gì không? Klein suy đoán.

Hắn cùng với tiểu thư vệ sĩ đến chiếc cửa đá ở chính giữa, giẫm lên nền nhà sẫm màu nọ. Ánh sáng của đèn bão dường như yếu đi, cực kỳ khó khăn xua tan đi bóng tối phía trước. Klein đã nhét tay trái vào túi áo, nắm lấy còi đồng Azcot cùng với mấy lá bùa.

Đi được khoảng ba mươi bước, tiểu thư vệ sĩ chợt dừng lại.

Klein giơ cao đèn bão, phát hiện phía trước đã bị đá tảng và bùn đất chắn đường.

Hai bên phân biệt đều có cửa đá với hình dạng cấu tạo giống với bên ngoài đại sảnh, cánh cửa bên phải đang mở một nửa, bên trong lấp đầy đất đá.

“Có lẽ hồi đó tòa kiến trúc cổ này ở trên mặt đất, về sau không biết tại sao lại chìm vào trong lòng đất, hơn nữa còn sụp đổ vài nơi.” Klein lầu bầu một câu, “Phương hướng chúng ta có thể chọn chỉ còn lại một thôi...”

Hắn còn chưa kịp dứt lời, đã nhìn thấy tiểu thư vệ sĩ bay về phía trước, dán sát vào tảng đá, nhập vào bên trong, biến mất tăm.

Khóe miệng Klein giật giật, kiên nhẫn chờ đợi.

Qua vài phút, tiểu thư vệ sĩ chui ra từ trong đống bùn đất bên phải, trên người không dính một hạt bụi nào.

“Sụp đổ hoàn toàn rồi.” Cô nàng vẻ mặt lạnh nhạt cho ra kết luận.

Klien nhất thời chẳng biết nói gì, chỉ đành cười trừ.

Tiếp đó, hai người đồng thời nhìn về cánh cửa đá không khép hoàn toàn bên trái, vẫn để lộ một khe hở.

Klein tới gần, cẩn thận nhìn vào bên trong qua cái khe hở chỉ chừng 3cm nọ.

Linh thị trước đó bị cửa đá ngăn cản lập tức xài lại được:

Bên trong lấp lóe ít nhất là bốn đoàn ánh sáng linh tính mãnh liệt, chói mắt. Có hai đoàn sáng gần như là màu vàng tối, có hai đoàn xanh đậm như nước biển.

Đóng linh thị, trong thị giác bình thường của Klein xuất hiện một cảnh tượng “chật hẹp“.

Ánh lửa xuyên vào bên trong phóng chiếu rọi đá phiến màu đen, trên đá phiến chất chồng từng bộ xương trắng bao phủ bởi đống áo quần mục nát, có mấy bộ xương trong số đó lộ ra ánh sáng màu vàng tối và màu xanh đậm.

Đặc tính phi phàm ngưng kết? Vật phẩm thần bí? Vài suy nghĩ lóe lên trong đầu, Klein nhìn đến cuối căn phòng.

Trên vách tường sẫm màu chỗ đó có một chiếc cửa đôi đứng sừng sững

Một chiếc cửa đôi đẫm máu!

Dường như máu trên cánh cửa này vẫn còn mới, dưới ánh đèn chiếu rọi, chúng đang không ngừng chảy xuống.

Klein vốn định để tiểu thư vệ sĩ dò đường, nhưng chợt cảm giác còi đồng Azcot đang nắm trong bàn tay xuất hiện biến hóa! Xúc cảm vốn mát lạnh nhu hòa thoáng cái rét buốt thấu xương, nặng nề tĩnh mịch!

Đây là... Klein híp mắt, theo bản năng lùi lại một bước.

Ngay sau đó hắn thấy cánh tay phải mình vừa đau vừa ngứa, bắt đầu phồng lên.

Hình ảnh chợt lóe lên trong đầu, Klein lập tức dùng tay trái móc ra một lá bài Tarot, cắt một vết thương trên cánh tay trái. Chảy ra từ trong miệng vết thương không phải là máu, mà là những con trùng đen nhỏ lúc nhúc.

Shhh!

Những con trùng đen này rơi xuống đất, bị ăn mòn làm bốc lên từng luồng sương mù. Chúng nó giãy giụa, cuộn lấy nhau, nhưng cuối cùng vẫn tan chảy trong ánh lửa của đèn bão.

Qua vài giây, đám trùng đen nơi miệng vết thương của Klein mới chảy ra hết, bắt đầu tràn ra máu đỏ.

Hắn nhích tay, khống chế miệng vết thương không lớn này, không để máu tiếp tục chảy ra ngoài nữa.

Tiểu thư vệ sĩ lẳng lặng nhìn cảnh đó, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại hiếm thấy.

Klein đang định nói chuyện, nhưng phát hiện sự rét lạnh và tĩnh mịch của còi đồng Azcot không hề yếu bớt. Cùng lúc đó, ánh mắt hắn nhìn đến cái bóng của tiểu thư vệ sĩ.

Cô nàng vốn không có bóng!

“Chạy!” Klein quát khẽ một câu, lập tức chạy trốn về phía đại sảnh.

Tiểu thư vệ sĩ nhanh chóng lướt đi, hai người nhìn thấy ánh đèn bão trước người đang dần dần bị một bóng đen nuốt chửng.

Bịch bịch bịch!

Klein chạy như điên, trong ánh sáng càng lúc càng ảm đảm xung quanh, hắn vụt chạy như một cơn lốc.

Bịch bịch bịch!

Bóng đen càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần, càng lúc càng đậm, ánh lửa sắp bị nuốt chửng hoàn toàn, mà cửa lớn còn cách tới mấy mét.

Chính ngay lúc này, Klein theo bản năng mạnh mẽ lao người về phía trước, lộn nhào một cái vượt qua cánh cửa đá. Ánh lửa chợt bừng sáng, nỗi bất an trong lòng hắn thoáng cái tiêu tan, còi đồng Azcot trong lòng bàn tay cũng khôi phục lại xúc cảm mát lạnh nhu hòa.

Tiểu thư vệ sĩ bay lơ lửng bên cạnh hắn, quay người nhìn về hành lang đã lần nữa rơi vào thâm trầm và tối tắm, nói với giọng có vẻ không chắc chắn lắm: “Ác linh...”

Ác linh? Klein nghe vậy suýt nữa thì hít vào một ngụm khí lạnh, may mà Tên Hề cực kỳ giỏi không chế vẻ mặt và phản ứng.

Trong lĩnh vực thần bí học, ác linh là quái vật cực kỳ khủng bố đáng sợ. Nổi bật nhất trong số chúng có thể sánh ngang với kẻ mạnh ở danh sách cao!

Ác linh quanh quẩn trong kiến trúc cổ xưa? Xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà ác linh này bị hạn chế hoặc là nói bị trói buộc trong căn phòng đó? Ừm... Nếu là ác linh thật, có thể giải thích tại sao còi đồng của thầy Azcot lại có phản ứng, ác linh cũng có thể coi là một loại sinh vật bất tử... Klein đứng thẳng người, cũng nhìn về đường hành lang bị bóng tối bao phủ, hắn cảm thấy bên trong như có một đôi mắt lạnh băng đang nhìn mình chằm chằm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.