Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 481: Chương 481: Con số cùng người




Trong một trấn nhỏ ngoại ô Backlund.

Klein thay quần áo sạch khô ráo mang tiền mặt bị ướt bày lên trên mặt bàn, chờ chúng khô ở trong nhiệt độ phòng tự nhiên.

Trong quá trình này, động tác của anh thật cẩn thận, cực kỳ mềm nhẹ, ngay cả hắt xì cùng ho khan do cảm mạo phát sốt mang đến cũng mạnh mẽ áp chế xuống.

Vì bảo đảm không có sai lầm, anh còn không dùng khống chế lửa của bản thân.

Làm xong tất cả cái này, anh đi vào góc phòng khách sạn, nơi đó đặt một cái gương lớn.

Klein trong gương tóc đen chải chỉnh tề, có một đôi mắt màu nâu sậm, khuôn mặt có chút gầy gò, góc cạnh rõ ràng.

Trên mũi anh có một cái mắt kính viền vàng, bên miệng không có râu, xem qua khá là trẻ tuổi, lại lịch duyệt không cạn.

Đây là anh căn cứ đặc điểm nhân chủng bắc đại lục mà chỉnh sửa diện mạo Chu Minh Thụy, hơn nữa còn là bộ dáng khi còn học đại học tràn đầy tinh thần chưa bị xã hội vỗ béo.

Anh tính chờ sự việc hơi có bình ổn, trở về Backlund đi một vòng, thuận tiện tìm một thân phận hợp pháp cho bộ dáng hiện tại—— so sánh với khi rời khỏi Tingen, anh hiện nay cũng không thiếu khuyết con đường tương ứng, ví dụ như Ian trong quán bar Brave, ví dụ như các mối quan hệ của tiểu thư Sharon, ví dụ như đại thám tử Isengard Stanton.

Thật sự là hoài niệm mà. . . Klein nói nhỏ một câu, ở trong căn phòng đã sớm kéo màn lại bận rộn làm nghi thức, chuẩn bị mang “Mấp máy đói khát” đưa lên phía trên sương mù xám, làm nghiên cứu vạn vô nhất thất.

Trong cung điện xa xưa yên tĩnh không người, anh xuất hiện ở trên cùng của bàn dài đồng xanh, cầm cái bao tay mỏng nhẹ như làm từ da người, dựa về phía sau.

Ngay sau đó, anh nhắm mắt lại, mang linh tính kéo dài nhập vật phẩm cần phong ấn này.

Anh lập tức cảm nhận được đói khát của cái bao tay này, nó giống như có một cái dạ dày vĩnh viễn không thể lấp đầy, nhưng mà, nó ở phía trên sương mù xám là ôn thuần như thế, ngay cả một tia ác ý cũng không dám xuất hiện, giống như một con chó săn nằm úp sấp ở nơi đó, không dám có cử động gì.

Sau đó, Klein nghe được hò hét không cam lòng cùng rên rỉ đau đớn.

Từng gương mặt trong suốt vặn vẹo, dữ tợn, kêu thảm chợt hiện ra ở trong linh cảm của anh, tràn đầy bi ai cùng điên cuồng làm cho người ta không đành lòng nhìn thấy.

“Khuôn mặt” này cùng đặc tính phi phàm màu sắc khác nhau trạng thái khác nhau biểu hiện khác nhau dung hợp chiều sâu ở cùng nhau, linh tính của Klein lan tràn đến nơi nào, có thể kết hợp cùng “gương mặt” tương ứng, sử dụng năng lực mà nó có.

Đây là phương thức sử dụng? Klein lần lượt thử, cùng kết hợp bói toán, đại khái biết rõ ràng “Mấp máy đói khát” trước mắt “chăn thả” là năm linh hồn nào.

Một là “Người không mặt”, nhưng chỉ có năng lực thay đổi dung mạo cùng dáng người;

Hai là “Bác sĩ tâm lý”, hắn có thể làm cho mục tiêu lâm vào trạng thái cuồng loạn, có thể tiến hành ám chỉ tâm lý nhất định, có thể mô phỏng long uy, kinh sợ cá nhân cùng quần thể, chế tạo hỗn loạn;

Ba là “Quan thẩm vấn”, hắn có thể làm cho người mang bao tay tinh thông sử dụng các loại vũ khí, trở thành chuyên gia chất nổ, cùng có năng lực ngưng tụ tinh thần, đâm vào linh thể mục tiêu;

Bốn là “Ác mộng”, chỉ có một năng lực, chính là kéo người ta đi vào giấc mộng trong im lặng, nhưng khác với người phi phàm tương ứng, cái này chủ yếu dựa vào “Mấp máy đói khát” đến hoàn thành, cho nên, người mang nó sau khi tiến vào trạng thái ác mộng, vẫn có thể di động thân thể của chính mình;

Năm là “Linh mục ánh sáng”, có thể sinh ra hiệu quả như vòng ánh sáng, tịnh hóa tử linh cùng sinh vật loại dơ bẩn trong phạm vi nhất định, đồng thời, hắn còn có tiếng ca của “Người ca tụng” tăng cường bản thân cùng đồng bạn, có thể triệu hồi “Ánh sáng thần thánh” yếu hơn một ít so với “Ánh mặt trời“.

Cực hạn là năm linh hồn, cùng năng lực ở lần “chăn thả” đầu tiên là có thể sử dụng cố định. . . Cái này cũng không phải là mình có thể quyết định, thuần túy là xem vận may, có lẽ có ba, có lẽ chỉ một. . . Klein có chút suy nghĩ gật đầu, thở dài, nói với linh hồn đau đớn này:

“Vô luận các người trước kia là dạng người gì, tôi đều sẽ dần dần để cho các người thoát ly giam cầm, được giải thoát hoàn toàn.

“Mà linh hồn tôi chăn thả sau này, chỉ có đến từ những kẻ tội ác sâu nặng, không thể tha thứ, mỗi lần giết chết một người phi phàm như vậy, tôi sẽ để một trong số các người được thay thế, được giải thoát, mặc kệ năng lực của hắn tôi có cần hay không.”

Giọng nói trịnh trọng nhưng nhu hòa của anh quanh quẩn ở trong cung điện xa xưa, linh hồn kêu thảm đau đớn này im lặng xuống, không hề vặn vẹo cùng dữ tợn nữa.

Hô. . . Klein thở hắt ra, mở to mắt, lấy ngón tay khẽ gõ lên mép bàn dài xa xưa, không tiếng động lẩm bẩm:

“Năng lực 'Người không mặt' kia là trùng với mình, hoàn toàn không có giá trị, chờ có thay thế, sẽ phóng thích hắn trước tiên, ừm, đến lúc đó, có thể thử thông linh, đối thoại cùng hắn, có lẽ có thể được tin tức danh sách cao con đường 'Nhà bói toán', cùng với manh mối mỹ nhân ngư thường lui tới ở nơi nào. . . Không, không cần chờ có thay thế, qua vài ngày, khỏi hẳn cảm mạo, khôi phục trạng thái, là có thể thử. . .

“Linh hồn đối ứng 'Linh mục ánh sáng', hẳn có thể bổ sung đủ phối phương mà mình trước đó thu được, hơn nữa hắn còn có thể lưu lại đặc tính phi phàm tương ứng, như vậy, 'Mặt Trời' sẽ không cần lo lắng tấn thăng tiếp sau, ừm, hắn chính là kẻ thứ hai được giải thoát. . .”

“Về phần chuyện mỗi lần sử dụng, phải dùng linh hồn cùng máu thịt một nhân loại để 'Mấp máy đói khát' này ăn no, thật ra không cần để ý, mình bình thường khẳng định sẽ không vận dụng nó, thời điểm cần nó tất nhiên đối mặt kẻ địch đáng sợ, trong chiến đấu như vậy, khẳng định không thiếu khuyết sinh mệnh có thể thu gặt, cho dù không có, mình cũng có thể mang 'Mấp máy đói khát' đưa lên trên sương mù xám, không cần lo lắng nó phản phệ, cũng sẽ không đi thương tổn người vô tội, kết quả kém nhất chính là không thể dùng đến mà thôi. . .”

Thu hồi suy nghĩ, Klein thử lợi dụng vật phẩm thần kỳ “Mấp máy đói khát” này bói toán phối phương ma dược “Người chăn cừu”, nhưng cuối cùng chỉ thu được kết quả thất bại.

Hắn không có bói toán nơi phát ra “Mấp máy đói khát”, lo lắng trêu chọc đến tồn tại không tốt.

Mặc dù có sương mù xám ngăn cách cùng ngăn cản, anh không sợ hãi nguy hiểm đến bản thân, nhưng một khi như vậy “Mấp máy đói khát” có lẽ sẽ bị hư hao.

Chờ thời điểm không cần tới mới suy xét thử cái này. . . Thân thể Klein ngã về trước, để cho khửu tay chống đỡ ở trên mặt bàn.

Anh nhanh chóng nhớ lại chuyện lúc trước, sâu sắc chú ý tới một chi tiết:

“ 'Chìa khóa vạn năng' sau khi mất đi, đặc tính phi phàm cũng không biến mất, mà là trở thành điểm sáng, cố gắng tụ hợp. . .

“Có thể đoán được, đặc tính 'Học đồ' cuối cùng thành hình không hề có hò hét đến từ ngài Gate.

“Nói cách khác là, có thể thông qua phương thức này, trừ đi ô nhiễm tinh thần trong đặc tính phi phàm!

“Nhưng vấn đề ở chỗ, dưới tình huống bình thường, căn bản không có cách nào phá hư đặc tính phi phàm đã thành vật phẩm, lúc ấy dựa vào là một nghi thức có thể làm cho chân thần buông xuống, trước đó cần bố trí lượng lớn sinh mệnh vô tội. . .

“Hơn nữa, 'Mắt toàn màu đen' một khi bị vỡ nát, ô nhiễm tinh thần 'Tạo vật chủ chân thật' ẩn sâu bên trong tất nhiên sẽ bùng nổ, đến lúc đó, ai có thể thừa nhận? Làm ở phía trên sương mù xám?”

Trong khi suy nghĩ xoay chuyển, Klein nhớ tới khu đông khả năng gặp chuyện, vội thể hiện ra giấy bút, làm bói toán tương ứng.

Sau khi được gợi ý, anh mất đi vẻ mặt, chậm rãi, từ từ dựa vào ghế dựa sau lưng.

Phía dưới anh, sương mù xám vô ngần yên tĩnh chìm nổi như mãi mãi không thay đổi.

. . .

Audrey đứng ở bên cửa sổ, nhìn sương mù màu vàng nhạt cùng đen lần lượt thay đổi nhanh tiêu tán, nhìn mưa to mênh mông không thuộc về mùa đông rơi xuống, tâm tình bình ổn không ít.

Không biết qua bao lâu, cô cùng Susie rốt cuộc đợi được bá tước Hall về nhà.

“Ba ba, thế nào rồi?” Audrey thân thiết hỏi.

Bá tước Hall một bên mang áo khoác cùng mũ giao cho người phục vụ, một bên lộ ra nụ cười ôn hòa:

“Giải quyết rồi, nhưng quá trình cụ thể còn chưa có rõ ràng cho lắm, công chúa nhỏ của ba, con lần này thật sự là trợ giúp rất lớn, con đáng giá một chiếc huân chương khen thưởng!”

Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi. . . Ít nhiều là ngài “Kẻ Khờ” nhắc nhở, ít nhiều là quyến giả của người mạo hiểm điều tra. . . Hội Tarot chúng ta lại một lần nữa ngăn trở Tà Thần buông xuống, lại một lần nữa cứu vớt thế giới! Audrey trong lòng tràn ngập tự hào.

Bá tước Hall tiếp nhận khăn mặt trong tay nữ hầu, lau khuôn mặt, thở dài nói:

“Nhưng lần này vẫn tạo thành thương vong tương đối nghiêm trọng, sương mù Backlund thế mà có thể trở nên trí mạng như thế. . . Tuy kết quả công tác thống kê còn chưa có, nhưng ba nhắm chừng khu đông, khu cảng cùng khu nhà xưởng có hơn 10.000 người do đó mà tử vong, hơn nữa ôn dịch còn đang lan tràn, con gần đây tận lực không nên ra ngoài.”

Vượt qua 10.000 người? Đây là một con số mà Audrey có thể lý giải nhưng không cách nào tưởng tượng, chỉ có ngày lập nước hàng năm, khi xe hoa diễu hành, cô mới có thể nhìn thấy cảnh tượng mấy ngàn cả vạn người tụ cùng một chỗ.

Nhưng mà, cái này không ngại ngại trong lòng cô nặng trịch, cảm xúc đã trở nên đi xuống.

. . .

Daisy đứng ở bên ngoài nhà trọ, nhìn nhóm bác sĩ hộ sĩ mặc đồ trắng, mang khẩu trang tiến vào bên trong, nâng ra từng thi thể.

Cô đã sớm biết kết quả, vẻ mặt chết lặng, ánh mắt trống rỗng, theo bản năng tới gần cửa.

Lúc này, cảnh sát phụ trách cảnh giới ngăn cản cô lại:

“Không cần đi qua, cô muốn nhiễm ôn dịch sao?”

Daisy đứng ở nơi đó, nhìn hai thi thể được nâng ra, nhìn mẹ Liv đang ôm chặt chị Freia, nhìn họ được nhấc lên trên xe ngựa chở hàng lâm thời trưng dụng được bao bằng vải đen, nhìn họ được bao lại bằng vải trắng biến mất ở trước mắt mình.

Xe ngựa chậm rãi chạy đi, hướng về một đầu khác của con đường.

Lúc này, Daisy mới giống như từ trong mộng tỉnh lại, cô xoay người chạy nhanh, đuổi theo xe ngựa.

Mặt đất sau cơn mưa cực kỳ lầy lội, cô vài lần ngã sấp xuống lại vài lần bò lên, làm cho trên người đều là vết bẩn.

Nhưng cô vẫn không có thể đuổi theo chiếc xe ngựa kia, trơ mắt nhìn nó biến mất ở góc.

Daisy thả chậm bước chân, thân thể nhẹ nhàng lảo đảo, vẻ mặt cực kỳ ngây dại.

Cô chông lên cây bên đường, nhìn không chuyển mắt nơi mà xe ngựa rời đi.

Đột nhiên, cô cả người mềm nhũn xuống, trong cổ họng nghẹn ra một tiếng khóc:

“Mẹ. . .

“Freia. . .”

Thanh âm nọ mỏng manh, trầm, bén nhọn mà suy yếu, bồi hồi mà không dứt.

Giờ khắc này, ở khu đông, ở khu cảng, ở khu nhà xưởng, có hàng vạn người cũng đang rên rĩ, hô khóc.

. . .

Khu Queen, cung Sodrak.

George III đội vương miện, khuôn mặt kiên nghị, để hai hàng ria mép ngồi ở trên ngai vàng, nhìn bá tước hành cung trước mặt, thật lâu không nói gì.

“Bệ hạ, người ba giáo hội lớn đang ở bên ngoài chờ ngài giải thích.” Bá tước hành cung trán đổ mồ hôi hỏi.

“Giải thích? Vương tử Edsack chịu ma nữ dụ hoặc, cấu kết cùng tà giáo, ý đồ mưu phản, đây là giải thích! Hắn bại lộ âm mưu, đã tự sát, bọn họ còn muốn giải thích gì!” George III bỗng nhiên nổi giận.

Ông ta hít vào một hơi, khôi phục nghiêm túc bình thường:

“Ngươi nói cho họ, mặc kệ người dùng phương thức gì được tước vị tương ứng, đều có thể thu được ghế nghị sĩ thượng nghị viện, về hạn chế tài sản tuyển cử sẽ được nới lỏng, khu vực tuyển cử không có hiệu quả cũng sẽ được thanh trừ, đây là trấn an đối với chủ nhà xưởng, chủ ngân hàng.

“Đồng dạng, Ủy ban điều tra khí ô nhiễm sẽ lập tức đưa ra kết luận, dự luật có liên quan sẽ được thông qua rất nhanh, quy định về bảo đảm tối thiểu cùng thời gian làm việc cũng sẽ được trình bày dưới hình thức pháp luật trong thời gian gần nhất!

“Tế bần pháp sẽ cải cách dựa theo yêu cầu của bọn họ. . . Cho phép ba giáo hội lớn phái nhân viên tiến vào quân đội!”

“Bệ hạ. . .” Bá tước hành cung nghe mà bị dọa giật mình.

Nhượng bộ như vậy quả thực vượt quá tưởng tượng của ông ta, nhất là cái cuối cùng kia.

George III lại nổi giận:

“Cứ nói cho bọn họ như vậy! Nếu bọn họ muốn trật tự mới, ta sẽ cho bọn họ trật tự mới!”

“Vâng, bệ hạ.” Bá tước hành cung không dám nói gì nữa, rời khỏi tòa cung điện này.

George III ngồi ở nơi đó, hồi lâu không động, giống như một bức tượng đá.

Không biết qua bao lâu, vẻ mặt ông ta đột nhiên nhu hòa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.