Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 366: Chương 366: Dã tâm của ‘Người Treo Ngược’




Dịch: 707DefenderOfJustice

Sau khi kiểm tra kỹ thêm vài lần, Klein xác nhận quả thực gia đình White không hề có điểm kỳ lạ nào, hơn nữa vợ chồng họ còn không để lại một sợi tóc, rõ ràng là muốn đề phòng bị theo dấu bởi phương pháp xem bói.

Hắn quay lại gian phòng ngủ trưng bày đầy con rối, đi bốn bước ngược chiều kim đồng hồ, tiến lên phía trên màn sương xám, muốn xem bói lần cuối xác thực lại.

Nhưng trước khi bắt tay vào, tự dưng hắn cảm thấy hơi hứng thú với con rối cao gần bằng mình, tựa như ngày trước đã từng xem bói “Thánh Huy Mặt Trời biến dị” ở thành phố Tingen. Cầm chiếc bút máy cán tròn mực đỏ đậm, hắn viết một câu văn lên tấm giấy da dê màu nâu vàng:

“Nguồn gốc của nó.”

Buông bút máy ra, cầm lấy tấm giấy, Klein dựa vào lưng ghế, vừa lầm bầm tụng niệm, vừa chậm rãi điều chỉnh tinh thần tiến vào trạng thái minh tưởng.

Lặp lại bảy lần, con ngươi hắn chuyển màu đen thẳm, tầm mắt rũ xuống, hắn bắt đầu ngủ say.

Bên trong không gian xám xịt, hắn trông thấy một người thợ chế tác rối đang chuyên tâm làm việc, trông thấy “cô gái” mắt đỏ được đặt vào phòng chứa rối, trông thấy Emlyn White với ánh mắt dán chặt vào đó không rời đang móc ví ra.

Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở vị trí phòng ngủ ngay trước mặt Klein, ma cà rồng Emlyn White có vẻ ngoài tuấn tú, cao ngạo, mái tóc chải nghiêng ngược về sau, đang ngồi bên mép giường, trìu mến ngắm nhìn con rối, cùng với tất cả những loại lớn nhỏ khác.

Quả nhiên là một tên cuồng rối… Klein cạn lời.

Ngay sau đó, hắn phất tay, khiến con rối vừa được cụ thể hóa biến mất giữa màn sương xám.

Xong việc, hắn lại cầm bút máy lên, viết một câu văn xem bói khác:

“Hiện trường người chết trong mười năm gần đây ở số 48 đại lộ Anchor.”

Căn cứ vào báo cáo của dân cư lân cận, gia đình White mới chuyển đến đây chưa tới mười năm, Klein có thể dễ dàng khóa chặt phạm vi cụ thể. Hơn nữa hắn tin chắc rằng, nếu gia đình White chỉ là một nhóm quái vật bề ngoài tỏ vẻ tử tế tốt bụng, thực chất lại là hung thủ của những vụ mất tích bí ẩn để thưởng thức vị máu tươi ngọt, thì kiểu gì cũng phải phát sinh chuyện trong nhà.

Trong khoảng thời gian dài mười năm, chắc chắn phải có vài lần kim chọc thủng bọc, miễn là chúng không ngừng lại!

Cẩn thận kiểm tra lại câu văn, Klein tụng niệm và minh tưởng, nhanh chóng rơi vào mộng cảnh.

Bên trong thế giới tối tăm mờ mịt, tầm mắt hắn chỉ nhìn thấy một màu đen kịt, những đốm tuyết trắng khi thì tụ lại thành điểm, khi thì vỡ vụn, phát tán, nhưng chẳng hình ảnh nào hiện ra.

Kết quả xem bói chính là:

Không có gì hết!

Mười năm gần đây, ở số 48 đại lộ Anchor không hề có người chết!

Tổng hợp tất cả các nhân tố liên quan lại, có thể phán đoán sơ bộ gia đình White là một gia đình ma cà rồng tuân thủ pháp luật, cùng lắm chỉ là trộm vặt… Klein nhìn chiếc bàn thanh đồng dài phía trước, dùng linh tính bao bọc cơ thể, rời khỏi màn sương xám.

Sau khi trở lại thế giới hiện thực, hắn xử lý cẩn thận những dấu vết mình đã lưu lại, rời khỏi căn hộ só 48 đại lộ Anchor bằng đường cũ.

Hắn cũng chưa đưa ra quyết định cuối cùng, mà lại vòng qua Cục Cảnh sát Anchor. Khéo léo hòa lẫn vào với đám trộm cắp và say xỉn, sử dụng chúng như một tấm chắn ngụy trang, Klein dễ dàng bước vào trong phòng chứa hồ sơ, thậm chí còn rất đẹp trai mà đốt đèn khí gas trên bàn lên để chiếu sáng.

Sau đó, hắn tìm tập ghi chép về những vụ mất tích từ mười năm trước, lật xem xoàn xoạt.

Ngoài cửa thỉnh thoảng lại có vị cảnh sát trực đêm đi qua, nhưng trong mắt họ thì từ phòng hồ sơ chẳng có ánh đèn nào.

“Không có chỗ nào khả nghi…” chẳng rõ bao lâu sau, Klein đeo găng tay da màu đen trả tập hồ sơ về vị trí cũ.

Rồi hắn tắt đèn khí gas trên bàn, trong bóng tối âm u, bỏ mũ xuống, ấn tay nơi ngực, cúi người trước sảnh cục làm một lễ.

Trở lại phố Minsk, Klein tắm rửa thay đồ rồi ngồi vào bàn sách, trải tấm bản đồ Backlund mua khi đi tàu hơi nước hồi trước ra.

Điểm đầu tiên hắn muốn tìm là phố Hoa Nguyệt Quý ở quận Đại Kiều Nam, vị trí của giáo đường Bội Thu, nơi giám mục là cha xứ Otlowski đang giam giữ Emlyn White dưới tầng hầm.

Một lát sau, tầm mắt liên tục di động của Klein đã nắm rõ tên và bố cục của những con phố xung quanh.

Biểu diễn không thể quá vội vàng, cũng không thể mang quá nhiều ý muốn thành công ngay. Phải từ từ dẫn dắt khán giả, hướng họ tới màn trình diễn… Klein thì thầm, giở giấy viết thư ra, chuẩn bị bút máy, viết:

“Kính gửi Thám tử Stuart.”

“Xin hỏi anh đã tìm thấy Emlyn White chưa? Gần đây tôi đã để ý giúp anh, một người cung cấp thông tin của tôi đã báo cáo rằng thấy hắn ở phố Thutva quận Đại Kiều Nam. Đương nhiên, anh ta chỉ nói rằng hắn rất giống với người trong bức chân dung.”



Buông bút, Klein gấp tờ giấy lại thật cẩn thận, nhét vào một phong thư rồi dán con tem mệnh đề 1 penny lên.



Từng đợt sóng nhô lên hạ xuống trên mặt biển Sunya mênh mông vô tận.

Tàu Kẻ Báo Thù U Tối bình tĩnh di chuyển, không hề bị rung lắc.

‘Người Treo Ngược’ Arges Wilson ngồi trong phòng thuyền trưởng, tay cầm chiếc kính lục phân màu đồng thau, khép mắt lại.

Không một tiếng động, nụ cười đột ngột nở rộ trên khuôn mặt anh ta.

“Cuối cùng cũng tiêu hóa…” Arges mở mắt, nâng hai tay lên, khiến khu vực xung quanh xuất hiện ánh sáng xanh thẳm.

Những ánh sáng ấy giao thoa vào nhau rồi cùng biến thành một đợt sóng lớn quét thẳng về phía trước.

Arges ép hai tay vào nhau, cơn sóng lập tức vỡ vụn, hóa thành vô số giọt mưa, rơi xuống boong tàu.

Sau gần bốn tháng, cuối cùng anh cũng đã hoàn toàn tiêu hóa hết ma dược “Nhà Hàng Hải”!

Trong giai đoạn này, anh ta không chỉ dành phần lớn thời gian lang thang trên biển, hoàn toàn nhiệm vụ Giáo hội giao phó, mà còn có ý thức thăm dò các tuyến đường mới, tìm kiếm những hòn đảo chưa ai phát hiện ra. Sau vài lần thất bại, cuối cùng cũng có chút thu hoạch.

Điều này dẫn đến đến việc tiêu hóa ma dược, giúp anh nắm giữ được quy tắc cơ bản của “Nhà Hàng Hải”.

Cốt lõi là gần gũi với biển cả, là thành thạo việc nắm giữ các tuyến đường biển, nguồn tin tức khắp nơi, là thăm dò và khám phá!

Một Arges lúc nào cũng trầm ổn không khỏi bật dậy khỏi ghế ngồi, đi qua đi lại trong phòng thuyền trưởng, mặc sức tưởng tượng về khát vọng tương lai:

Sau khi có được phối phương ma dược của “Phong Quyến Giả” và tìm những vật liệu phi phàm tương ứng, sẽ giấu Giáo hội bí mật thăng cấp lên Danh sách 6. Sau đó cứ lặp lại như thế, tranh thủ dùng ba năm trở thành Danh sách 5 “Người Ca Hát Hải Dương”…

Trong quá trình này, nhất định phải luôn giữ vững vị trí thuyền trưởng Kẻ Báo Thù U Tối, ngừng liên quan tới mấy mối quan hệ xã hội phức tạp của đội ngũ Kẻ Trừng Phạt, tránh lộ bí mật…

Một khi đã tấn thăng Danh sách 5, có đủ thực lực, mình sẽ đủ khả năng để bí mật quay lại chỗ ấy… Arges vô thức nhìn sang phải.

Ánh mắt của anh ta tựa như chiếu xuyên qua boong tàu nối tiếp với biển cả mênh mông, dừng lại ở tòa tháp cổ xưa ẩn hiện trên một hòn đảo.

Arges cũng chẳng lo lắng về vị trí hiện tại của mình trong nội bộ Giáo hội, một khi đã hoàn thành tâm nguyện, anh hoàn toàn có thể tập trung vào thăng tiến đến một vị trí cao hơn!

Cho đến khi đó, một Danh sách 5 như anh sẽ luôn ngụy trang làm Danh sách 7, uống tiếp một phần ma dược “Phong Quyến Giả”!

Điều này sẽ khiến đặc tính phi phàm của anh ta tăng lên, thực lực trở nên mạnh mẽ, tuy tiêu hóa chậm lại, nhưng không gây nguy hiểm đến sự an toàn của bản thân.

Tương tự, sau khi Danh sách 5 đã hoàn toàn tiêu hóa hết, lại uống một phần ma dược “Người Ca Hát Hải Dương”, lặp lại quá trình. Lần này nó khiến anh càng tiến gần nguy cơ mất khống chế, nhưng Arges cũng đã có giải pháp.

Chính là tìm một người phụ nữ để kết hôn, rồi chuyển phần đặc tính phi phàm dư thừa cho con cái.

Làm xong hết thảy, mình sẽ có thể tiến gần hơn đến vị trí Hồng y Giáo chủ, tiến gần hơn đến Danh sách bậc cao! Đây chính là cơ hội của mình trong thời đại này! Trong đầu Arges phác họa ra hình ảnh bản thân mặc áo bào Hồng y Giáo chủ, đứng trong hàng ngũ cao tầng của Giáo hội, nắm giữ và điều khiển lượng lớn Kẻ Trừng Phạt.

Say mê một hồi, anh mới thu hồi tầm mắt, khôi phục lý trí:

“…Mỗi lần bước một bước, lại thêm vô vàn khó khăn. May mà mình có tụ hội Tarot và ngài ‘Kẻ Khờ’. Dù ẩn chứa nhiều nguy cơ tiềm tàng, nhưng mỗi con đường nâng cao bản thân đều sẽ có mạo hiểm!”

“Phải mau chóng sưu tập nhật ký Russel, đổi lấy cơ hội đặt câu hỏi, làm rõ tấm thẻ chỉ lộ ra mặt sau trên tay ngài ‘Kẻ Khờ’ kia là thứ gì.”

“Trước kia không có nó.”

“Thẻ… Nhật ký Russel… Lẽ nào là vật phẩm mình đang nghĩ tới?”

Arges nheo mắt, đồng tử co lại.



Số 15 phố Minsk, Klein ngáp dài, tắt đèn khí gas, chui vào chăn.

Hắn ngay từ đầu đã có một kế hoạch khác, là mượn nhờ xem bói để tra nguồn gốc của Bình Độc Tố Sinh Học, cũng từ đặc tính phi phàm “Người Sói” để lấy được phối phương ma dược của ba Danh sách đầu đường tắt “Dị Chủng”.

Nhưng sau khi bận rộn chuyện Emlyn White mất một đêm, hắn cảm thấy mệt mỏi, quyết định hôm sau mới lên sương xám để thử.

Vừa mới nằm xuống nhắm mắt, Klein đột nhiên cảm giác sai sai.

Đây là linh tính trực giác bản năng của một “Thầy Bói”!

Đã sở hữu Bình Độc Tố Sinh Học và đặc tính phi phàm “Người Sói” mấy hôm rồi, cũng không phải trạng thái tinh thần của mình trong giai đoạn này có vấn đề. Vậy mà cứ mỗi lần muốn xem bói thì lại bị trì hoãn. Điều này rất khác thường! Klein xoay người ngồi dậy, cẩn thận suy nghĩ, nhớ lại một chuyện tương tự:

Thời điểm lần đầu tiên hắn gặp Mergoce, vốn định trực tiếp dùng linh thị quan sát tình trạng tinh thần của đối phương, nhưng rồi bị kinh ngạc một hồi, tự nhiên lại bỏ qua cơ hội. Mãi cho đến cuối, hắn mới biết đó là vì trong bụng đối phương có dòng dõi của Tà Thần, linh tính trực giác bản năng của “Thầy Bói” đã ngăn hắn lại mà không lộ chút dấu vết, giúp hắn tránh hỏi mất khống chế và sụp đổ ngay tại chỗ.

Quá giống, mà lần này còn biểu hiện rõ ràng hơn cả trước… Mình nhớ tiểu thư Sharon đã từng nói, sự kiểm soát toàn bộ thành viên của Học phái Hoa Hồng kinh khủng nằm ngoài sức tưởng tượng của mình, giống như thân thể và linh hồn của tất cả bị cái gì đó trói buộc. Đây cũng là nguyên nhân tin tức của đường tắt Dị Chủng khó lòng lọt ra ngoài… Bọn họ tín ngưỡng Thần Bị Trói Buộc… Nên, nếu dùng đặc tính phi phàm “Người Sói” để xem bói phối phương ma dược, sẽ trực tiếp liên lụy đến Tà Thần, khiến mình gặp hậu quả không mong muốn? Klein suy nghĩ nghiêm cẩn, cảm thấy một điểm đáng ngờ:

Trước đó mình đã xem bói ‘Thánh Huy Mặt Trời biến dị’ và cái lỗ tai mà “Người Lắng Nghe” để lại, linh tính trực giác đâu có ngăn cản… Lẽ nào Thần Bị Trói Buộc còn mạnh mẽ hơn cả Mặt Trời Vĩnh Hằng và Chúa Sáng Thế Chân Thực?

Hoặc là, đặc tính của Thần khiến Thần có thể khắc chế sương xám, hiệu nghiệm xuyên thấu đến đây?

Đương nhiên, nguy hiểm cũng có thể xuất phát từ Bình Độc Tố Sinh Học…

Nghĩ đến đây, Klein, một người luôn quá sức cẩn thận, quyết định ngày mai chỉ thử xem bói Bình Độc Tố Sinh Học, xem lính tính trực giác của “Thầy Bói” có ngăn cản hắn hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.