Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 166: Chương 166: Đánh giá




Dịch giả: Thiendi9

Luồng gió lạnh buốt từ lòng đất thổi tới. Tinh thần Klein vừa căng thẳng lại vừa có chút cảm giác được giải thoát.

Rốt cuộc đã đến...

Chỉ cần qua cửa này, chí ít trong vòng nửa năm nữa, ta sẽ không phải lo lắng về những chuyện tương tự...

Một khi thăng cấp lên danh sách 8, trở thành “Tên Hề”, ta sẽ có được năng lực chiến đấu thực sự, lại có bói toán trợ giúp, “Bùa chú Viêm Dương” bảo vệ. Dù cho gặp phải nguy hiểm khá lớn, cũng có hi vọng vượt qua không nhỏ...

Vì chờ đợi đánh giá của Thánh Đường, ngay cả 300 bảng tiểu thư Chính Nghĩa chuyển vào tài khoản ẩn danh, ta cũng không dám lấy ra, để tránh khi kiểm tra tình trạng kinh tế, bị kết tội vì tài sản kếch sù không rõ nguồn gốc...

...

Trong khi Klein suy nghĩ lan man, Dunn Smith sửa lại cổ áo, nói trầm thấp:

“Người chịu trách nhiệm lần kiểm tra này là một trong chín chấp sự cao cấp của Kẻ Gác Đêm, ngài Crestel Sesima. Thánh Đường rất xem trọng cậu đấy.”

“Chấp sự cao cấp ư?” Klein ngạc nhiên, bật thốt lên.

Mười ba vị tổng giám mục và chín vị chấp sự cao cấp chính là tầng lớp lãnh đạo của giáo hội, nghe nói trong đó không thiếu người danh sách cao!

Hai mươi hai vị này, cả đàn ông và phụ nữ, có địa vị hoàn toàn bình đẳng, chỉ tuân theo mệnh lệnh của Nữ Thần Đêm Tối, chỉ chịu trách nhiệm trước Giáo Hoàng.

Dunn hít thở không khí mát mẻ thổi từ lòng đất, khẽ gật đầu nói:

“Đúng vậy, một vị chấp sự cao cấp. Có điều, cậu không phải lo lắng. Crestel chỉ là danh sách 5, còn chưa bước vào cấp độ “nửa Thần nửa người“. Không cần quá sợ hãi và e ngại.

Ừm, trong toàn bộ giới siêu phàm, anh ta được xưng là “Thanh kiếm Nữ Thần”, bởi vì được một món thánh vật chấp nhận. Sức chiến đấu không kém so với người vừa thăng lên danh sách 4.

Vừa rồi tôi đã nói chuyện với Crestel, thái độ anh ta rất hòa nhã.”

Ý của đội trưởng là, anh ấy chỉ nói những gì cần nói, không nói những điều không nên, để ta khỏi lo lắng, cứ làm theo kế hoạch... Klein băn khoăn, gật đầu hỏi: “Tôi phải gặp vị chấp sự cao cấp này ở đâu?”

“Phòng pha chế thuốc và luyện kim.” Dunn trả lời ngắn gọn, trên mặt chợt thoáng qua một nét ảm đạm.

Phòng pha chế thuốc và luyện kim? Chính là phòng thí nghiệm mà lão Neil pha chế ma dược “Thầy Bói” kia? Klein chậm rãi thở dài, trở về phòng giải trí Kẻ Gác Đêm, lấy áo khoác của mình trên kệ mũ áo.

Hắn mặc áo khoác mỏng màu đen vào, hai tay đút túi, dọc theo cầu thang uốn lượn, từng bậc đi xuống lòng đất, sau đó rẽ trái ở ngã tư đường.

Rất nhanh sau đó, Klein nhìn thấy từng chiếc đèn khí gas trang nhã chiếu rọi cửa ngầm, trông thấy trong phòng, những chiếc bàn dài đã được chuyển đi, để trống vị trí trung tâm.

Nơi đó kê hai chiếc ghế lưng cao cổ điển, đối diện nhau, cách không đến một mét.

Lúc này, ngồi trên chiếc ghế quay mặt ra cửa là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, mặc áo khoác màu đen và áo sơ mi trắng.

Anh ta có mái tóc màu vàng nâu, cắt rất ngắn, đôi mắt màu xanh sẫm như hồ nước vào đêm không trăng, cổ áo sơmi và áo khoác dựng thẳng, toàn bộ cằm giấu trong bóng tối.

“Xin chào, ngài Sesima.” Klein cúi người chào.

Crestel Sesima gác đùi phải lên chân trái, nhàn nhã dựa vào thành ghế, khẽ mỉm cười nói:

“Xin chào, Klein, cậu có thể ngồi xuống đó.”

Anh ta chỉ chiếc ghế lưng cao đối diện.

Bên chân anh ta đặt vào một cái rương xách tay bằng kim loại màu trắng bạc, kích thước khoảng bằng hộp đàn violon.

Cái rương này có thể đặt một thanh kiếm không quá dài... Klein tiến lên mấy bước, ngồi xuống vị trí của mình.

Crestel gập ngón trỏ tay phải, chống mũi, trầm ngâm mấy giây nói:

“Tôi dự định kiểm tra trình độ nắm giữ ma dược của cậu trước, không vấn đề gì chứ?”

“Không.” Klein mười phần tự tin, lắc đầu.

“Vô cùng tự tin.” Crestel cười một tiếng, sau đó duy trì tư thế vừa rồi, cứ như thế nhìn chăm chú phía đối diện.

Klein bỗng cảm giác ánh sáng đèn khí gas xung quanh biến mất, bị bóng tối đặc quánh nuốt mất.

Hắn bỗng chốc cảm thấy vô cùng mỏi mệt, như thể đã đến giờ đi ngủ của đồng hồ sinh học.

Nhưng, tinh thần của hắn lại căng thẳng cao độ, khó mà thả lỏng, giống như bình thường khi trải qua những chuyện quá mệt mỏi dẫn đến không thể bình yên chìm vào giấc ngủ.

“Màn đêm” yên tĩnh tràn ngập bốn phía. Klein nghe thấy âm thanh tí tách của vòi nước uống chưa vặn chặt, nghe thấy tiếng nói chuyện trong công ty bảo an Gai Đen, nghe thấy tiếng gió thổi qua đầu cầu thang.

Ngoài những điều đó, hắn không nhìn thấy bất kỳ sự vật gì không nên thấy, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào không nên nghe.

“Vô cùng tốt.” Giọng nói cuốn hút của Crestel xua tan bóng tối, để ánh đèn khí gas trong và ngoài phòng luyện kim hiện lên trước mắt Klein một lần nữa.

Klein bỗng được giải thoát khỏi sự mệt mỏi nặng nề, phục hồi tinh thần sáng láng vừa nãy.

Bất tri bất giác ảnh hưởng đến ta... Đây chính là trình độ của danh sách 5 sao? Đây chính là sự kinh khủng của chấp sự cao cấp? Hắn hơi e sợ nhớ lại chuyện vừa rồi.

Hai tay Crestel Sesima đan nhau, đặt trên đầu gối, cúi cả người xuống, bờ môi bị khuất bởi cổ áo dựng cao:

“Cậu đã thông qua kiểm tra, trình độ nắm giữ ma dược của cậu đã đạt mức xuất sắc.”

“Tiếp đó, tôi muốn quan sát thể xác và tinh thần của cậu có tai hoạ ngầm hay không, có phải bị tinh thần còn sót lại trong ma dược âm thầm thay đổi tính cách, lưu lại vấn đề hay không.”

“Cậu có ba phút điều chỉnh trạng thái của mình.”

Klein lúc này gật đầu nói:

“Được rồi.”

Hắn thầm hít vào một hơi, để bản thân từ từ chìm vào trạng thái minh tưởng, loại bỏ những suy nghĩ không tốt.

Crestel không nói gì nữa, từ trong áo khoác màu đen móc ra một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng bạc, mở ra.

Sau đó, anh ta chăm chú nhìn kim giây chuyển động tích tắc.

Sau ba phút, Crestel cạch một tiếng, đóng đồng hồ lại, vui vẻ nói:

“Tôi sẽ bắt đầu ngâm nga.”

Ngâm nga? Klein tỏ ra nghi ngờ.

Không đợi hắn nói câu gì, Crestel bắt đầu ngâm nga một giai điệu du dương.

Giai điệu này vang vọng trong phòng luyện kim, dần dần mất đi tiết tấu, trở nên lạc nhịp.

Kít! Két! Xoẹt! Klein dường như nghe thấy tiếng móng tay cào vào bảng đen, nghe thấy tiếng cọ vào tấm xốp, nghe thấy tiếng ù ù ù của máy khoan điện, nghe thấy đủ loại tạp âm khiến hắn phát điên.

Tạp âm càng ngày càng nhiều, càng ngày càng hỗn loạn, khiến trong lòng hắn bỗng muốn được trút ra hết những ham muốn phá hoại tàn nhẫn.

Nhưng Klein thường xuyên trải qua thử thách với tiếng nói điên cuồng và tiếng gào thét đáng sợ nên kiềm chế xúc động rất nhanh.

Hắn cũng vờ biểu hiện ra một vài cảm xúc thích hợp là một chút nôn nóng, một chút căng thẳng, một chút lo lắng và một chút bất an.

Trạng thái quá hoàn mỹ cũng là có vấn đề!

Không biết từ lúc nào, Crestel Sesima dừng ngâm nga, tạp âm trong phòng luyện kim biến mất theo, sự yên bình và tĩnh lặng nặng nề trong lòng đất lại tràn vào.

Yên tĩnh thật tốt! Klein cảm thán một câu từ đáy lòng.

“Rất tốt, vô cùng tốt, thể xác và tinh thần của cậu đều không có tai hoạ ngầm. Đương nhiên, cậu muốn đánh tôi một trận, muốn bịt miệng tôi, đều là phản ứng tự nhiên.” Bờ môi Crestel bị cổ áo dựng cao che khuất, khiến người ta chỉ có thể phán đoán tâm tình của anh ta qua ngữ điệu.

“Không, tôi không dám.” Klein thành thực thừa nhận.

Crestel cười một tiếng nói:

“Chúc mừng cậu, cậu đã thông qua tất cả kiểm tra. Tiếp theo là bước vấn đáp.”

Đôi mắt màu xanh sẫm của anh ta đột nhiên trở nên tối tăm hơn, ánh mắt sâu thẳm đến mức như thể xuyên thấu thể xác, nhìn thấy linh hồn.

“Mời ngài hỏi.” Klein thẳng lưng nói.

Crestel giữ nguyên tư thế vừa rồi không thay đổi, dường như tùy ý hỏi thăm:

“Cậu nói là những trải nghiệm ở câu lạc bộ Bói toán khiến cậu nắm giữ ma dược nhanh chóng?”

“Đúng thế.” Klein vô cùng thản nhiên trả lời, nhưng không miêu tả kỹ hơn.

Crestel khẽ gật đầu nói:

“Cậu nói đây là linh cảm có được từ châm ngôn của “Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn” và ví dụ của Daly?”

“Vâng.” Klein trước tiên đồng ý, sau đó tiếp lời, giải thích cặn kẽ, “Từ một người đồng đội “Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn”, tôi biết rằng, tất cả những người tuân thủ châm ngôn của “Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn”, tỷ lệ mất khống chế đều thấp hơn bình thường rất nhiều. Về sau, tôi nghe quý cô Daly từng nói một câu, nàng nói nàng muốn làm một “Người Thông Linh” thực thụ, mà nàng là một thiên tài tấn thăng danh sách 7 trong vòng hai năm.”

“Kết hợp hai tình huống này, tôi cảm thấy tôi có thể thử làm một “Thầy Bói” thực thụ, cũng tổng kết Quy tắc Thầy Bói. Ừm, hiệu quả của thử nghiệm tốt hơn nhiều so với dự đoán của tôi. Tôi nắm giữ ma dược rất nhanh. Ngài Sesima, tôi không biết ngài có trải nghiệm tương tự không, thời điểm thật sự nắm giữ ma dược, sẽ xuất hiện một cảm giác đặc biệt, kỳ diệu...” Klein miêu tả trải nghiệm của mình, mơ hồ miêu tả “Phương pháp đóng vai“.

Nếu là đời trước, khi nói nhiều lời nửa thật nửa giả như vậy trước mặt những kẻ mạnh mẽ như Kẻ Gác Đêm, chắc chắn hắn sẽ hồi hộp, sẽ đỏ mặt. Nhưng từ khi xuyên việt đến thế giới này, hắn nói láo như Cuội, sớm đã quen với những chuyện tương tự, bịa chuyện không chút sơ hở.

Vẻ tăm tối trong đôi mắt xanh sẫm của Crestel biến mất, ánh mắt khôi phục như ban đầu, khẽ cười một tiếng nói:

“Yên tâm, đây không phải ảo giác.”

Trong câu trả lời của anh ta, Klein không thấy sự hoài nghi và dò xét, tinh thần lặng lẽ thả lỏng một chút.

“Dunn đã xác nhận kinh nghiệm của cậu, tôi nghĩ cậu đúng là một vị thiên tài có logic rõ ràng và trực giác nhạy bén.” Crestel ca ngợi một câu, hỏi tiếp, “Cậu có chia sẻ những kinh nghiệm này với các đồng đội của mình không?”

“Đương nhiên.” Klein thản nhiên thừa nhận, “Tôi hi vọng có thể giúp họ giảm xác suất mất khống chế xuống. Chúng tôi là đồng đội, là những người bạn cùng đối mặt với nguy hiểm, tôi không nghĩ ra bất kỳ lý do gì để giấu diếm. Cũng bởi nguyên nhân này, tôi không nói với những nhân viên văn phòng.”

Crestel thả chân phải xuống, ngồi thẳng người, để bờ môi khá mỏng dần dần lộ ra khỏi cái bóng của cổ áo.

Khóe miệng anh ta nhếch lên, nói:

“Mặc dù cậu gia nhập đội ngũ Kẻ Gác Đêm chưa tới hai tháng, nhưng tôi thấy nhận thức của cậu về đồng đội còn mạnh hơn rất nhiều người.”

“Ừm, tôi dự định chia sẻ một chút kinh nghiệm với cậu. Nhưng căn cứ vào quy định của Thánh Đường, cậu nhất định phải thề với Nữ Thần, không thể kể nội dung cuộc trò chuyện của chúng ta cho những người không biết chuyện này.”

“Không có vấn đề gì chứ?”

Thông qua đánh giá rồi? Klein mở cờ trong bụng, gật đầu không chút do dự:

“Không vấn đề gì!”

Cho dù vì thế mà ta không thể trực tiếp dạy người khác “Phương pháp đóng vai”, nhưng vẫn có thể thông qua tiểu thư Chính Nghĩa và ngài Người Treo Ngược làm chuyện này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.