Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 301: Chương 301: Đánh thức




Dịch: lumos

Biên: alreii

***

“Méooo!”

Tiếng kêu của mèo đen vang vọng khắp bãi đất trống được bao quanh bởi rừng cây yên tĩnh. Bất kể là người đàn ông áo choàng đen hay đám nam nữ thiếu niên 15 16 tuổi đều tập trung nhìn về phía xác chết được đặt nằm tại trung tâm.

Một luồng gió lạnh âm u thổi qua, con mèo đen đáp xuống đất, nhìn chằm chằm vào nhân loại vừa quăng nó, không ngừng ngoe nguẩy đuôi. Chợt nó lại xù lông, hai chân lấy đà, phóng về một hướng khác nhanh chóng bỏ chạy.

Đáng tiếc những gì nó làm không được ai chú ý, mọi người vẫn chỉ nhìn chằm chằm cái xác chết vẫn không hề động đậy.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng xác chết vẫn không xảy ra bất cứ biến đổi gì như mong đợi.

“Thất bại nữa rồi sao?” Một thiếu niên bước lại gần, ngồi xổm xuống, giơ ngón tay chọt chọt vào da xác chết.

“Không có phản ứng.” Cậu ta quay lại, nói với người đàn ông áo choàng đen và mấy người bạn còn lại.

Chính vào lúc này cậu ta cảm nhận được một luồng gió từ dưới đất thổi lên mặt mình.

Xác chết bỗng chốc bật ngồi dậy!

Cậu thiếu niên giật nảy mình, sau đó lập tức mừng rỡ hoan hô: “Thành công rồi! Thành công rồi…”

Cậu ta còn chưa dứt lời thì xác chết đột nhiên tóm lấy vai kéo cậu ta về phía nó, sau đó há miệng cắn, một tiếng phập vang lên, máu tươi bắn tung tóe.

“Áaaaa! Cứu mạng!” Thiếu niên hoảng sợ kêu la thảm thiết, dùng hết sức toàn thân nhưng vẫn không thể nào thoát ra được.

Xác chết ngẩng đầu lên để lộ ra hàm răng trắng hếu cùng với những mảnh thịt vụn kẹt ở giữa những kẽ răng và máu tươi chảy dọc theo khóe miệng.

Người đàn ông áo choàng đen sửng sốt, sau đó lập tức lấy ra một cái còi màu đồng, đưa lên miệng thổi một hơi.

Sau đó, gã nói bằng tiếng Hermes: “Ta dùng danh nghĩa của Tử Thần ra lệnh cho ngươi!”

Âm thanh vang vọng, xác chết nọ lập tức dừng động tác, tạm thời đờ ra tại chỗ.

Thiếu niên bị cắn cổ và vai máu thịt be bét cũng xụi lơ tại chỗ, như thể đã mất đi linh hồn, chỗ đất ở phía thân dưới cũng ướt đẫm.

“Có hiệu quả thật…” Người đàn ông áo choàng đen vui mừng lẩm bẩm. Gã chỉ vào xác chết, lại nói bằng tiếng Hermes: “Đứng dậy!”

Xác chết chợt đứng bật dậy, sau đó hất cánh tay rồi chạy vào sâu trong rừng cây yên tĩnh.

“Trở lại!” Người đàn ông áo choàng đen sửng sốt gào to, nhưng vẫn không thấy xác chết có dấu hiệu dừng lại.

Gã vội vàng thổi còi lần nữa, sau đó quát lên với chất giọng uy nghiêm: “Ta dùng danh nghĩa của Tử Thần ra lệnh cho ngươi trở lại!”

Sau tiếng quát của gã là bóng dáng của xác chết thấp thoáng biến mất giữa những hàng cây.

“Ta bảo ngươi trở lại…” Người đàn ông áo choàng đen đứng đơ ra, ngơ ngác thì thào.

Trong rừng cây, Klein một tay cầm còi đồng Azcot và hộp diêm, một tay không ngừng quẹt diêm rồi phẩy tắt, ném trên đất.

Trong quá trình này hắn lùi về phía sau theo một đường cong.

Bịch bịch bịch!

Xác chết sắc mặt trắng bệch, mùi hôi tanh tưởi tỏa ra xung quanh lao về phía hắn, đôi mắt nó vô hồn nhìn chằm chằm vào chiếc còi đồng cổ xưa tinh xảo.

Klein vừa lùi lại, vừa phồng má, nhắm chuẩn vào xác chết, mô phỏng âm thanh:

“Pằng!”

Xác chết đột nhiên lảo đảo, ngực của nó xuất hiện một lỗ đạn.

“Pằng!”

Klein phồng má bật hơi lần nữa, bắn ra một viên đạn không khí.

Phốc! Phần đầu của xác chết nổ tung mất một nửa, chất dịch thối rữa bên trong không ngừng nhỏ xuống.

Nhưng chỉ vậy vẫn chưa là vết thương chí mạng đối với nó, nó chỉ hơi dừng chốc lát rồi lại lần nữa xuất hiện.

Klein thấy vậy bèn lùi lại một bước, búng tay.

Tách!

Một ngọn lửa bừng lên từ trên mặt đất, vừa vặn bao phủ lấy xác chết, bén lên quần áo nó.

Bịch bịch bịch!

Xác chết lao qua ngọn lửa, vẫn băm băm chạy về phía trước như trâu điên.

Tách! Tách! Tách! Klein búng tay liên tục, từng ngọn từng ngọn lửa đỏ rực bừng lên từ trên mặt đất.

Xác chết vẫn cứ lao qua những ngọn lửa mà không hề cảm thấy đau đớn, ngọn lửa đã bắt đầu đốt lên toàn cơ thể, hơn nữa càng lúc càng dữ dội, cho người ta cảm giác quỷ dị như một ngọn nến đang tan chảy.

Cuối cùng, xác chết biến thành bó đuốc di động cũng đã vọt tới phía trước người Klein, vươn móng vuốt chụp về phía hắn.

Ngay lúc đó một ngọn lửa bừng lên, bao phủ lấy nó và cả Klein.

Xác chết tóm được vai Klein, nhưng khi nắm lại thì chỉ còn những đốm lửa bay tán loạn.

Bóng dáng Klein tan biến trong ánh lửa đỏ rực, xuất hiện trên một đống lửa ở phía xa.

Mà xác chết dường như đã dùng hết tất cả sức lực, không còn giãy giụa nữa, nhanh chóng tan rã trong ngọn lửa ánh ra màu xanh lá, biến thành tro tàn và sáp mỡ.

“Nó mạnh hơn tất cả đám xác sống và oan hồn mình từng gặp, à, không mạnh bằng hậu duệ của thầy Azcot… Hôm nay nếu không có mình bọn họ đều phải bỏ mạng ở đây rồi.” Klein lắc đầu, băng qua rừng cây, đi về phía bãi đất trống.

Người đàn ông áo choàng đen đã sớm phát hiện ra động tĩnh trong rừng cây, gã xoay người bỏ chạy không chút do dự. Mà 7 8 thiếu niên nọ cũng đều bỏ chạy tứ tán, nhưng sau khi chạy được một lúc lại phát hiện chỉ còn một mình, thế là sợ sệt dừng lại, quay trở về chỗ cũ, tụ tập lại với nhau.

Sau khi bọn chúng tận mắt thấy được chuyện xác chết sống dậy rồi ăn thịt người, chúng thực sự không dám một mình chạy trốn trong màn đêm âm trầm u ám, nghĩ thôi đã thấy lạnh gáy rồi.

Bọn chúng cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, thế mà không ai dám đến đỡ thiếu niên trên cổ và vai bị cắn máu thịt be bét, sợ đối phương có thể biến thành xác sống bất cứ lúc nào.

Trong không khí nặng nề khiến trái tim mọi người đập nhanh như đánh trống, bọn chúng ngạc nhiên nhìn thấy một tên hề mặc đồ lòe loẹt, trên mặt thì bôi đủ thuốc màu đỏ xanh vàng từ trong rừng cây bước ra.

Đây là ảo giác do Klein trực tiếp tạo ra.

Hắn nhìn quanh một vòng, không đuổi theo người đàn ông áo choàng đen, nói với giọng khàn khàn: “Chủ trì nghi thức vừa nãy là ai?”

Ai? Đám nam nữ thiếu niên này hình như còn chưa phục hồi tinh thần, qua mấy giây mới đẩy một thằng nhóc đang run rẩy ra trả lời:

“Ông ấy, ông ấy là giáo sư Copustti Red dạy tiếng Fusak cổ của bọn tôi…”

“Ông ấy bảo là mình có nghiên cứu rất sâu về cái chết, muốn dẫn dắt bọn tôi đi tìm kiếm bí mật bất tử.”

Thì ra là giáo sư trong trường… Bí mật bất tử? Đúng là là chém gió không cần nộp thuế mà… Từ biểu hiện ban nãy có thể thấy gã không phải là Người Thông Linh, cao lắm là Kẻ Đào Mộ, thậm chí chỉ là danh sách 9 Người Nhặt Xác... Tất nhiên hoặc là gã không thuộc đường tắt Tử Thần, chỉ vì sự sùng bái nên gia nhập Linh Giáo Đoàn… Sau khi Klein hỏi rõ Copustti ở đâu, nghĩ nghĩ lại nói:

“Các cô cậu về nhà đi, đừng tham gia mấy chuyện thế này nữa, cũng không được tiết lộ ra bên ngoài. Bằng không, tất cả đều sẽ chết.”

Sau đó hắn lại nhấn mạnh lần nữa: “Tất cả đều sẽ chết đấy.”

Đám nam nữ thiếu niên vốn đã bị những chuyện vừa nãy dọa sợ vỡ mật nên giờ chỉ gật đầu lia lịa, chuẩn bị rời đi cùng với nhau.

Lúc này, một thiếu nữ có mái tóc bóng mượt xõa ngang vai chỉ vào thiếu niên đang đau đớn rên rỉ trên mặt đất, hỏi: “Cậu ấy, cậu ấy không sao chứ?”

“Tạm thời chưa chết được, nhưng cần phải đưa đến chỗ bác sĩ, cứ nói là bị linh cẩu thường ăn thịt thối cắn.” Klein không để ý đến bọn chúng nữa, quay trở lại rừng cây.

Đám nam nữ thiếu niên liếc mắt nhìn nhau, có người buột miệng hỏi: “Xin hỏi, xin hỏi, nên xưng hô ngài thế nào?”

Klein mỉm cười, cố ý lừa dối đối phương, trả lời với giọng âm u: “Tôi chỉ là một người giữ cửa của địa ngục.”

Trong lúc hắn nói chuyện thì có một màn sương mù lan tràn ra, tiếp đó bóng dáng hắn biến mất ngay tại chỗ.

Tất nhiên tất cả đều là ảo giác.

“Người giữ cửa địa ngục?” Đám nam nữ thiếu niên nhỏ giọng lặp lại những từ này, tất cả đều chìm trong suy nghĩ riêng.

Nhưng sau khi bị một luồng gió lạnh tận xương thổi qua, bọn chúng lại run lẩy bẩy, vội vàng đỡ thiếu niên nọ lên rồi rời đi, không dám quay đầu lại.

… …

Đó là thành viên Linh Giáo Đoàn? Thật khiến người thất vọng quá… Nếu như gã còn chưa bỏ đi thân phận hiện tại thì có thời gian mình sẽ thăm gã một chuyến vào nửa đêm. À, còn phải cho gã một bài học để gã không dám gây họa cho học sinh nữa. “Linh Vũ” và “Nghi thức Phục Sinh” có thể chơi bậy được sao? Klein phán xét theo thói quen lúc còn là Kẻ Gác Đêm.

Hắn nhanh chóng trở về bên ngoài khu biệt thự cao cấp của Rogo Coroman, kiên nhẫn chờ nhân viên bảo vệ di chuyển.

Tìm được cơ hội hắn lập tức nhảy qua hàng rào, nương theo bóng đêm nhanh chóng tới gần tòa nhà chính, lặng lẽ trèo lên ban công.

Lúc này người giả ngụy trang thành hắn vẫn đang hút thuốc.

Tách! Klein búng tay một cái.

Ảo ảnh của hắn lập tức biến thành một tờ giấy mỏng, đồng thời bay vào trong lòng bàn tay của hắn.

So với lúc trước thì giờ tờ giấy lại có thêm những vết lốm đốm đỏ, không thể sử dụng lại được nữa.

Klein không dám vứt bừa, gấp lại rồi cất kỹ trong túi.

Sau khi hoàn thành mọi việc, hắn thong thả đi dọc theo hành lang trở về phòng ngủ của Adol.

“Sao đi lâu quá vậy?” Stuart hỏi với giọng run run.

Vừa rồi gã có đi tới cửa thăm dò, thấy Sherlock Moriarty hút thuốc điếu này qua điếu khác, nhưng vì đang chấp hành nhiệm vụ nên gã không dám rời khỏi phòng ngủ.

Klein mỉm cười nói: “Tôi thư giãn xả hơi xíu ấy mày, anh cũng có thể đi, tôi không ngại.”

“Tôi…” Stuart đang tính đồng ý nhưng đột nhiên nghĩ đến giờ này ra ban công thì chỉ có một mình gã, xung quanh là màn đêm sâu lắng, chỉ có ánh sáng lờ mờ, chỉ có những cơn gió lạnh âm u, toàn những cảnh khiến gã nhớ lại mấy câu chuyện ma.

Thế là anh ta đành cười gượng: “Không sao, tôi không cần.”

Klein chỉ cười không nói, lại ngồi xuống khiến chiếc ghế bành chậm rãi đung đưa nhè nhè trong màn đêm yên tĩnh.

Hắn ngồi đung đưa đung đưa đến tận sáng, không có chuyện gì xảy ra nữa.

Adol thức dậy, ngồi thừ người trên giường.

Klein không nói gì chỉ yên lặng thay ca với Kaslana và nữ trợ thủ của cô ta, chậm rãi bước về phòng ngủ cho khách để ngủ bù.

Lúc hắn mơ mơ màng màng sắp đi vào giấc ngủ thì nghe thấy tiếng kêu vừa mừng vừa sợ của Rogo Coroman: “Ôi, con trai của cha, con khỏe rồi sao?”

“Bão Táp trên cao, cha muốn quyên tặng 300 bảng cho giáo hội!”

“Con, con nói bọn chúng sẽ không đến giết con nữa hả? Là con đã hiểu lầm đúng không?”

300 bảng? Thật là xa xỉ mà… Klein trở mình, ôm cái chăn mềm mại ấm ấp, lầu bầu một câu. Sau đó hắn tiếp tục ngủ say.

Giữa trưa, Klein xuống lầu dùng bữa. Kaslana ngồi đối diện với hắn, hơi nhíu mày hỏi: “Tối qua có chuyện gì xảy ra à?”

“Không.” Klein trả lời ngắn gọn, sau đó cười nói: “Adol thức dậy đi vệ sinh có tính không?”

Stuar ở bên cạnh cũng thả chậm động tác, gật đầu phụ họa.

Kaslana thu hồi tầm mắt đang quan sát vẻ mặt hai người bọn họ, trầm giọng nói: “Không tính.”

Khóe miệng Klein hơi nhếch lên, thành thạo cắt miếng beefsteak.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.