Rạng sáng, trong lòng đất thoáng gió và yên tĩnh, ngọn lửa khí gas được bao quanh bởi lồng kính nên chiếu sáng ổn định lên con đường nhỏ vắng bóng người.
Klein ngồi trong phòng trực, lật giở ngẫu nhiên những cuốn sách báo trước mặt, cũng chú ý bên ngoài đề phòng kẻ khác xông vào cửa Chianese.
Áo khoác và mũ phớt của hắn đều được treo trên giá để mũ ở ngay cạnh cửa vào, gậy batoong thì dựa vào tường ở nơi tiện tay với tới.
Mùi cà phê nồng đậm trào ra, Klein hít vào một hơi, tay day day huyệt thái dương để chống cực lại sự mỏi mệt ở cơ thể và đầu óc nặng nề.
Tuy thời còn học đại học, hắn thường xuyên thức tới năm giờ sáng mới ngủ, mười hai giờ trưa mới dậy, đi làm hai ba năm cũng thường thức qua đêm, hôm sau vẫn có thể tỉnh táo đi làm. Nhưng hắn làm được vậy là nhờ mấy game quá thú vị, tiểu thuyết quá hay, phim quá tuyệt.
Mà hiển nhiên thế giới này lại không có những thứ cần thiết cho việc thức đêm ấy.
“Russel đại đế thật là, đã làm màu thì làm màu tới cùng đi, phải trút hết sinh mệnh có hạn vào sự nghiệp vô hạn chứ, phải dẫn nhân dân dị giới dần dần tiến tới thời đại thông tin hóa chứ!” Klein lặng lẽ thì thầm một câu. Hắn chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng chí ít là còn sách báo với tiểu thuyết rất là phong phú.
Hắn vốn định chăm chú học tập để chiến thắng cơn buồn ngủ, nhưng thực tế hắn phát hiện ra làm như vậy sẽ mâu thuẫn với chức trách của mình. Bởi một khi tiến vào trạng thái học tập, hắn sẽ dễ lơ là động tĩnh bên ngoài, không để ý tới cửa Chianese.
Phù, Klein bưng cốc cà phê lên, thổi thổi rồi nhấp một hớp.
Hắn chặp chặp vài cái khiến mùi cà phê vương trong khoang miệng, làm cho cà phê từ từ chảy xuống thực quản.
“Cà phê Fermer của thung lũng sông Paz đắng thật, nhưng khiến người ta tỉnh táo hẳn.” Klein khen một câu, rồi đặt cốc xuống.
Thung lũng sông Paz nằm ở lục địa Nam, là nơi có sản lượng cà phê chất lượng tốt nhất, hiện đang bị nước cộng hòa Entis và vương quốc Ruen tranh nhau - bọn họ thành lập chính quyền thực dân ở hai bên bờ sông Paz, hủy diệt luôn vương quốc Paz ban đầu.
Trong sự yên lặng khiến người ta phải sợ hãi, Klein cầm bừa một cuốn tạp chí, phát hiện đây là tạp chí “Thẩm mỹ quý cô” nói về việc trang phục và ăn mặc sao cho phù hợp.
“Chắc là lấy từ chỗ Roxanne đây mà...” Hắn buồn cười khẽ nói, hứng thú lật xem.
Có lẽ nhờ ảnh hưởng tăng vọt của kỹ thuật chụp ảnh mười mấy năm nay, cuốn tạp chí “Thẩm mỹ quý cô” không chỉ sử dụng rất nhiều tranh minh họa, mà còn bắt chước báo chí lấy ảnh đen trắng làm nội dung.
Bọn họ tỏ ra khá thời thượng khi mời những diễn viên kịch sân khấu và nhạc kinh nổi tiếng mặc trang phục để thể hiện được vẻ đẹp của trang phục đó và sự thần kỳ khi phối đồ. Chỉ bảy năm ngắn ngủi, bọn họ đã từ một tạp chí mới ở Backlund phát triển thành một tập san chính phát hành khắp cả nước.
“Bộ váy này được đấy, dáng người cũng không tệ...” Klein nhàn nhã lật xem, không hề che giấu sự yêu thích cái đẹp của mình.
Cả thể xác và tinh thần của hắn đều thuộc về một người đàn ông trưởng thành, rất thích những cô gái xinh đẹp, chẳng qua hắn đã xác định mục tiêu từ đầu là tìm cách về nhà, nên mới cố gắng giữ khoảng cách với người khác phái, không muốn làm mất tuổi xuân của đối phương, cũng chẳng muốn để lại món nợ tình cảm nào cả.
Còn về chuyện tìm mấy cô gái đứng đường, hắn lại không muốn bởi hắn hơi bị thích sạch sẽ.
Benson và Melissa dã là mối ràng buộc tồn tại từ đầu, không thể cởi bỏ, tương lai chỉ có thể nghĩ cách bù đắp... Klein bỗng thấy lòng trĩu nặng, không nhịn được mà thở dài.
Càng xa nhà lâu lại càng có thể cảm nhận được sự buồn phiền ấy trong đêm khuya vắng lặng.
Hắn lập tức không còn hứng thú ngắm người đẹp nữa, bèn đặt tạp chí xuống, rồi cầm lấy một cuốn tiểu thuyết.
“Trang viên gió bão, tác giả Filth Wall.” Klein đọc thông tin trang bìa.
Đêm khuya yên tĩnh với ánh sáng vàng vàng cùng với một cuốn sách có giấy gói khiến hắn nhớ tới những ngày thuê sách về đọc trước đây, thế là bèn đọc với tâm tình hoài niệm.
Cuốn tiểu thuyết “Trang viên gió bão” này kể về cô gái Sissy cao 1m65, nặng 98 pound vào trang viên Freus làm gia sư dạy kèm.
“1 pound tương đương với 1 kg... Đây là phiên bản Tình yêu đơn giản ở dị giới?” Klein dùng ngón tay vuốt ve trang giấy, suy đoán về nội dung tiếp theo của cuốn sách.
Nhưng khi hắn cho rằng đây là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình thì đằng sau lại xuất hiện “ác linh“. Khi hắn tin rằng đây là một cuốn tiểu thuyết ma thì cô gái Sissy ấy lại tự bộc lộ mình là thám tử, tạo ra một đoạn trinh thám rất là hoa lệ.
Khi Klein cảm thấy đây chắc chắn là tiểu thuyết trinh thám rồi, nam chính bị đánh một cú thật mạnh vào đầu mà mất trí nhớ, bắt đầu một đoạn khiến người ta phải rơi lệ.
“... Cuối cùng vẫn là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình.” Klein khép sách lại, đau đầu nhấp một hớp cà phê.
Thùng!
Thùng! Thùng! Thùng!
Tiếng đánh to và rõ bỗng vang lên, vọng khắp hành lang yên tĩnh và mờ mờ tối, trong khu lòng đất gần như không còn ai khác.
Klein giật mình, tinh thần căng thẳng. Theo bản năng hắn rút khẩu súng lục trong bao súng dưới nách ra, điều chỉnh ô đạn và cò súng, rồi chậm rãi tới gần cửa, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Thùng! Thùng! Thùng!
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng động càng lúc càng vang to, Klein tìm theo tiếng thì thấy cánh cửa làm từ sắt đen có vẽ bảy chiếc thánh huy kia.
“Âm thanh truyền tới từ sau cửa Chianese?” Hắn nheo mắt lại, tim đập như nổi trống.
Rầm! Rầm! Rầm!
Klein thấy cửa Chianese khẽ lắc lư, cảm nhận được thứ lực khổng lồ mà nó đang phải chịu.
“Không thể nào... Mới ngày đầu tiên gác nơi này mà mình đã gặp phải chuyện như thế này sao? Chẳng lẽ khi xuyên không tới đây mình dính thêm vận rủi vào người?” Bàn tay cầm súng của Klein toát mồ hôi.
Nhưng hắn nhanh chóng nhớ tới lời đội trưởng đã dặn: Cho dù nghe được âm thanh gì, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng mở cửa Chianese, trừ phi nó được mở ra từ bên trong.
Hửm, chẳng lẽ đây là hiện tượng bình thường? Klein tỉnh táo hơn nhiều.
Rầm! Rầm! Rầm! Choang! Choang! Choang!
Tiếng động sau cửa Chianese càng lúc càng lớn, nhưng cánh cửa sắt đen nặng nề này chỉ rung lên chứ không xảy ra điều gì khác thường.
“Đúng là hiện tượng bình thường, làm mình sợ suýt chết...” Klein thì thầm một câu, định trở lại phòng trực.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy một tiếng ma sát chói tai vang lên, rồi thấy cửa Chianese nặng nề mở một khe hở!
Két!
Trong tiếng thô ráp khiến người ta ê răng, đôi mắt gần như cứng đờ của Klein thấy một bóng dáng. Nó đại khái cao bằng cánh tay của một người đàn ông trưởng thành, mặc chiếc váy dài màu đen thanh lịch, nhưng hơi co lại, làn váy có vết bẩn thấy rõ.
Nó có một khuôn mặt không được coi là đẹp đẽ với đôi mắt sâu và đen, miệng dẩu ra.
Đây là một con búp bê bằng vải!
Ngay khi Klein giơ súng lên theo bản năng, con búp bê vải mặc chiếc váy cung đình màu đen dán sát vào cửa Chianese đang mở ra ngoài, và mở tờ giấy đang nắm trong tay ra.
Trên trang giấy là rất nhiều ký hiệu bí ẩn, có cái Klein biết, có cái hắn chưa kịp học, chúng ta cùng tạo nên một con mắt dựng thẳng!
Klein còn chưa kịp nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra, con búp bê vải kia đột nhiên bị kéo ra sau cửa Chianese bởi một thứ vô hình!
Choang!
Cửa Chianese lại khép lại, không còn tiếng đánh lên cửa, cũng không còn động tĩnh gì khác.
Lòng đất yên tĩnh trở lại như trước, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Cửa Chianese được mở từ bên trong, phải báo cho đội trưởng... Nhưng nó đã đóng lại rồi...” Lúc này Klein mới tìm lại được lý trí, hắn vừa sợ hãi vừa nghi hoặc.
Vài giây sau, hắn mới nhớ ra con búp bê vải mặc váy cung đình ấy rốt cuộc là gì. Vì là thành viên chính thức của Kẻ Gác Đêm nên hắn đã có tư cách biết những vật phong ấn cấp 3 phía sau cửa Chianese ở thành phố Tingen.
“Số thứ tự: 0625.
Tên: Búp bê vải xui xẻo.
Cấp độ nguy hiểm: 3, có nguy hiểm nhất định, cần sử dụng cẩn thận, hành động từ ba người trở lên mới có thể xin.
Cấp độ bảo mật: Thành viên chính thức Kẻ Gác Đêm trở lên.
Phương thức phong ấn: Chỉ cần cách ly khỏi con người.
Miêu tả: Con búp bê vải này mặc chiếc váy cung đình thịnh hành từ 1.300 năm trước, tà váy có vết bẩn không thể giặt được, không thể xác định là tồn tại từ đầu hay không.
Trong các vụ thảm án xảy ra do khủng hoảng tài chính ở Tingen, cảnh sát chú ý tới sự tồn tại của con búp bê vải này, nó luôn được để trong phòng ngủ của trẻ con, ở đầu giường hoặc trên ngăn tủ.
Vài vị Kẻ Gác Đêm nhận ủy thác đã tiến hành điều tra búp bê vải này. Xác nhận sơ bộ rằng nó sẽ mang vận rủi tới, làm cho người bên cạnh nó dần xui xẻo, rơi vào nguy hiểm, cuối cùng sẽ lần lượt chết đi. Người thử nghiệm chỉ sử dụng nó hai tuần là kề sát bờ vực phá sản.
Búp bê vải này không có đặc tính sống, không có xu hướng trốn thoát phong ấn.
Trải qua thí nghiệm lâu dài, chúng tôi phát hiện chỉ cần mỗi ngày bước vào phạm vi mười mét quanh nó tổng cộng không quá nửa giờ sẽ không dính phải vận rủi; Nếu đã bị vận rủi bám lấy, chỉ cần chuyển nó sang chủ nhân khác thì tình hình sẽ tốt đẹp hơn.
Phụ lục: Nơi con búp bê vải này xuất hiện đầu tiên là ở nhà bà Tess ở phố dưới phố Chữ Thập Sắt ở khu phía tây. Bà ta là một thợ thủ công chế tạo đồ chơi, vì tuổi già mà chồng lại bệnh nặng, hai đứa con thì mất sớm nên bà ta không thể không chuyển tới phố dưới của phố Chữ Thập Sắt. Đây là món đồ chơi cuối cùng mà bà ta bán đi để đổi lấy chất lỏng violet độc, rồi dùng nó kết thúc cuộc đời của bà ta và chồng sau ba ngày đói khát.”
Klein nhớ tới những ghi chép về vật phong ấn “3 - 0625”, lòng dấy lên nhiều nghi ngờ và kinh hãi:
“Không phải đã nói rằng con búp bê vải này không có đặc tính sống sao? Không phải bảo là nó không có ý định trốn thoát sao? Vậy những gì mình vừa thấy là gì? Thứ kéo nó lại rốt cuộc là gì? Ký hiệu trên trang giấy mà nó giở ra đại diện cho cái gì? Cảnh tượng vừa rồi hệt như bên trong có một tên biến thái cuồng giết người đang ra tay với người bị hại. Người bị hại cố gắng gõ cửa, cố gắng kêu cứu, nhưng lại bị kéo về...”
Nghĩ thì nghĩ, Klein quyết định quay trở lại phòng trực, rồi kéo một sợi dây thừng.
Dây thừng được kéo xuống khiến bánh răng bắt đầu xoay. Tầng hai trong công ty Bảo an Gai Đen bỗng vang lên tiếng chuông dồn dập.
Những người không ngủ và đang đánh bài trong phòng giải trí lập tức đặt bài xuống, rồi lao xuống lòng đất.