Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 178: Chương 178: Dự định tiếp theo




Dịch: Thiendi9

“Báo cảnh sát?” Filth kinh ngạc lặp lại.

Đối với người phi phàm mà nói, chủ động báo cảnh sát giống như chuyện ở thế giới khác vậy.

Hugh thong thả đi đi lại lại, giật giật mái tóc vàng bù vù của mình, nói:

“Hiện trường cái chết của Dakholm kinh dị và quỷ quái như thế, bên cảnh sát chỉ cần có mắt, chắc chắn sẽ chuyển cho Kẻ Trừng Phạt, Kẻ Gác Đêm, Trái Tim Máy Móc hoặc là bộ phận đặc biệt thuộc về quân đội. Đến khi đó, chúng ta chỉ cần lộ ra chút tin tức, để họ biết Zilingus là hung thủ, vậy là có thể tạo ra tình cảnh truy nã toàn thành phố rồi.

Mục đích của chúng ta chỉ là tìm ra Zilingus, mà không phải tóm gã. Nếu có nhiều người phi phàm “giúp đỡ” như thế, mọi chuyện sẽ đơn giản và an toàn hơn rất nhiều. Một khi Zilingus trở nên bối rối, mắc phải sai lầm, đó chính là cơ hội giành được tiền thưởng của chúng ta. Ha ha, ý tớ là phát hiện tung tích của gã ấy.”

Hugh cười gượng, nhìn Filth đang ngạc nhiên, nói:

“Chẳng lẽ trong lòng cậu, tớ là người thích đâm đầu vào tường sao? Chênh lệch giữa chúng ta và Zilingus lớn như vịnh Dipsy vậy.”

Filth chậm rãi gật đầu, nói:

“Cậu vô cùng hiểu rõ bản thân đấy. Cậu đã làm quá nhiều chuyện tương tự thế này rồi. Những tổn thất đó đủ để cậu tăng lên danh sách 8.

May mà cậu vẫn giữ được sáng suốt trong việc này.”

Hugh cúi đầu, nhìn con dao ba cạnh trong tay, trầm ngâm nói:

“... Tớ nhất định phải nói thẳng. Vừa rồi, tớ cảm nhận được rõ ràng cái chết đang đến gần. Không nghi ngờ gì nữa, Zilingus đang ở gần đấy.

Hơi thở tràn đầy tà ác và phá vỡ các quy tắc của gã khiến tớ sinh ra phản ứng theo bản năng.”

Filth đeo chiếc vòng tay màu bạc còn hai viên đá lên, chăm chú suy nghĩ mấy chục giây rồi nói:

“Tớ đồng ý với suy nghĩ của cậu. Trước hết thông báo cho tiểu thư Audrey, sau đó báo cảnh sát.

Ừm, mặc kệ là Dakholm hay tay chân của hắn phát hiện dấu vết của Zilingus, chúng ta đều có thể điều tra theo hướng này, sẽ biết được rõ ràng phạm vi hoạt động và nơi ở trước đây của Zilingus.”

Hugh nhăn đôi mày nhỏ nhắn màu vàng kim, nói:

“Nhưng Zilingus chắc chắn sẽ không ở lại chỗ cũ.”

Là một trong bảy tướng quân hải tặc, lại có vật phẩm thần kỳ hỗ trợ, Zilingus nhất định phải vô cùng cẩn thận khi ở Backlund.

Dù là “Vua Năm Biển” Nast cũng từng gặp nạn ở đây, suýt nữa thì bị tóm.

“Không, ý tớ là, từ những đầu mối này có thể phỏng đoán hoặc xác định mục đích tới Backlund của Zilingus. Chỉ cần biết rõ gã thật sự muốn làm cái gì, thì mặc kệ gã ngụy trang thế nào, giở trò ra sao, cuối cùng cũng sẽ bại lộ trước mắt chúng ta. Bởi vậy, nhiệm vụ của chúng ta sẽ hoàn thành.” Filth giải thích cặn kẽ: “Kinh nghiệm sáng tác hai năm nay của tớ chỉ ra rằng, bắt được điểm mấu chốt, sự việc sẽ trở nên đơn giản.”

Hugh kinh ngạc nhìn bạn tốt, dường như không thể tin được cô nàng có thể nói ra lời có đạo lý đến thế.

“Tớ khác với cậu. Tớ chỉ là lười suy nghĩ, còn cậu là dựa vào vai u thịt bắp để suy nghĩ.” Filth mím môi, nghiêng đầu cười.

“Chế giễu tớ cũng không làm cậu thông minh hơn đâu...” Hugh cố gắng vuốt mấy cọng tóc vàng dựng ngược của mình vào nếp, “Được rồi, chúng ta tới khu Hoàng Hậu đi, báo chuyện này cho tiểu thư Audrey.”

Filth nhẹ nhàng gật đầu, nói:

“Vậy thì, phương pháp liên lạc khẩn cấp của chúng ta và tiểu thư Audrey là gì?”

“...” Hugh dại ra một chút, nhìn những bia mộ phía xa xăm, nói: “Cô ấy nói với tớ, thú cưng của cô ấy, cũng chính là con chó lông vàng chúng ta đã gặp trước đây, mỗi ngày sẽ đi dạo một mình ít nhất năm lần. À, lần gần nhất là sau bữa cơm trưa.”

“Nói cách khác, chúng ta phải lén lút chờ đợi ở ngoài ngôi nhà xa hoa của Bá tước Hall?” Khóe miệng cứng đờ của Filth bỗng giật giật.

Hugh bỗng nghiêng đầu, cười nịnh nọt:

“Filth, hay cậu cứ hiên ngang chui vào đi?

Tớ nghĩ chuyện này không thể làm khó cậu được. Đây là năng khiếu của cậu còn gì.”

“Bá tước truyền đời mấy trăm năm, một trong những nghị sĩ có sức ảnh hưởng nhất thượng viện, cổ đông lớn nhất của ngân hàng Barvat, cổ đông lớn thứ tư của ngân hàng Backlund, cố vấn đặc biệt của ngân hàng Hoàng gia Ruen, cổ đông lớn thứ ba của ngân hàng Sukhite vương quốc Entis, cổ đông lớn thứ hai của Hiệp hội Than đá và Thép Conston, vân vân và vân vân. Đây chính là thân phận hiển hách của cha tiểu thư Audrey. Hugh, dùng não của cậu đi, chẳng lẽ nhận vật lớn như thế mà trong nhà không thuê người phi phàm sao? Chẳng lẽ ông ấy không có chút bí mật nào sao? Người này khác hoàn toàn với những Tử tước và Nam tước lụn bại kia!” Filth tức giận trả lời, “Tớ lấy danh nghĩa của Thần ra thề, chỉ cần tớ có can đảm chui vào, không tới năm phút sẽ bị phát hiện và bắt lại.”

Hugh gật đầu lia lịa, đồng ý:

“Chúng ta vẫn nên chờ con chó lông vàng kia đi...”

Dứt lời, cô đi trước dẫn đường, được vài bước, quay lưng về phía Filth, nói:

“À, ừ, sau này, tớ sẽ cố gắng đền bù tổn thất của cậu. Ừm, ý tớ là viên đá kia.”

Nghe được câu này, Filth khẽ nhếch môi, nói:

“Tớ cũng là tự cứu mình.

Còn nữa, Hugh, cậu đi nhầm hướng rồi!

Thần ơi, nếu cậu là Người Học Việc, tương lai trở thành Nhà Lữ Hành, lúc đó đích thị sẽ là một tai nạn!”

...

Bên ngoài biệt thự sang trọng của Bá tước Hall.

Hugh và Filth trốn sau cây ngô đồng Entis, lặng lẽ nhìn chằm chằm tòa nhà và người đến người đi.

Không biết qua bao lâu, các cô nàng trông thấy một con chó lông vàng lén lút chui ra từ lỗ nhỏ khuất dưới chân tường. Con chó dựng thẳng tai lên, nhìn xung quanh, vô cùng cẩn thận.

Ngay khi Susie nhẹ nhàng vui vẻ bắt đầu tản bộ, một con chó đực màu đen bỗng nhảy xồ tới, vừa đi quanh nó vừa nịnh nọt lấy lòng.

“Lần đầu tiên tớ biết trên mặt một con chó có thể biểu cảm rõ ràng như con người đấy. Đến cùng thì nó ghét con chó đen kia đến nhường nào chứ?” Hugh thấp giọng cảm thán.

Từ ánh mắt và nét mặt Susie, cô nàng thấy rõ ràng sự ghét bỏ.

Filth cười cười nói: “Giống như gặp con sói háo sắc vừa thô lỗ, vừa buồn nôn lại bám như đỉa đói.”

Thấy Susie định tăng tốc, thoát khỏi con chó đen, Hugh đứng dậy, bảo vệ chính nghĩa.

“Phán quyết của ta là, rời khỏi nó!” Hugh tỏ ra nghiêm túc, thấp giọng quát.

Con chó đen kia sửng sốt một chút, rồi bỗng cụp đuôi, cuống cuồng chạy trốn.

Susie nhẹ nhàng thở phào, tốc độ chậm dần, lễ phép gâu một tiếng, vẫy vẫy đuôi.

Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, suýt nữa thì nói “Cảm ơn” với các cô ấy... Cô chó lớn lông vàng thầm nghĩ may mắn trong lòng.

Tình huống đó sẽ vô cùng xấu hổ đây...

...

Giai điệu du dương chậm rãi ngừng lại. Audrey ngồi trên ghế đánh đàn, cầm tình báo mới nhất của Hugh và Filth truyền tới, nhăn đôi lông mày đẹp.

Cô nàng khép nắp đàn dương cầm lại, nhã nhặn đứng lên, đi qua đi lại trong phòng đàn, tự hỏi mình nên làm gì tiếp theo.

“Zilingus là một kẻ vô cùng nguy hiểm... Nếu cứ tiếp tục điều tra, rất có thể Hugh và Filth sẽ gặp phải những chuyện đáng sợ... Thậm chí sẽ bại lộ mình... Thôi, cứ làm theo lời các cô ấy đi... A, đúng rồi, hai giờ nữa là tới buổi tụ hội Tarot. Không biết ngài Kẻ Khờ có đề nghị gì. Nếu ngài vẫn không có hứng thú, mình sẽ cẩn thận thương lượng với Người Treo Ngược một chút...” Audrey dần dần bình tĩnh lại.

Đây là lần đầu tiên cô bắt gặp, hoặc là nói, lần đầu tiên cô tự mình tham gia vào một sự việc nguy hiểm như thế này. Sự việc đã mất một mạng người!

Ba giờ chiều.

Sau khi tầm nhìn khôi phục lại từ trạng thái đỏ thẫm và mông lung, Audrey lại một lần nữa nhìn thấy màn sương xám mênh mông không thuộc về hiện thực; nhìn thấy cung điện to lớn như nơi ở của Người Khổng Lồ; nhìn thấy chiếc bàn dài bằng đồng cổ xưa loang lổ; nhìn thấy ngài Kẻ Khờ luôn luôn khuất sau màn sương mù dày đặc; nhìn thấy Người Treo Ngược và Thái Dương.

Trong nháy mắt, cảm xúc hơi căng thẳng và sầu lo của Audrey được xoa dịu, trong lòng cô trở nên an ổn và bình tĩnh.

Mình tham gia chính là Hội Tarot không thuộc về thế giới vật chất, mình đối mặt với ngài Kẻ Khờ gần như Thần linh, mình và Zilingus căn bản không cùng một đẳng cấp... Audrey kiêu ngạo, thẳng lưng, khẽ nâng cằm, vui sướng chào:

“Buổi chiều tốt lành, ngài Kẻ Khờ! Buổi chiều tốt lành, anh Người Treo Ngược! Buổi chiều tốt lành, cậu Mặt Trời!”

Sau khi chào hỏi, Klein nhìn thấy tiểu thư Chính Nghĩa ra hiệu có lời muốn nói, thế là nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý.

“Thưa ngài Kẻ Khờ tôn kính, không biết thân tín của ngài đã nhận được 300 bảng bổ sung kia chưa?” Audrey nhịn mong muốn được bàn về chuyện của Zilingus, thể hiện sự quan tâm với quyến giả của bề trên một câu.

Klein mỉm cười, nói:

“Ta cũng không chú ý chuyện này, nhưng thân tín của ta không xin giúp đỡ gì thêm nữa, hẳn là đã nhận được.”

Đúng vậy, ta đã xác nhận đi xác nhận lại, trong tài khoản ẩn danh của ta đã có 300 bảng yên ổn nằm đó rồi... Klein vui vẻ thầm bổ sung trong lòng một câu.

“Vậy quá tốt rồi!” Audrey yên lòng, nhìn sang phía đối diện, “Anh Người Treo Ngược, chuyện của Zilingus có tiến triển rồi.”

Arges ngồi thẳng lại, khó nén vui sướng hỏi:

“Gã ở đâu?”

“Thật đáng tiếc, chúng tôi vừa phát hiện tung tích của gã, thì gã đã nhận ra chúng tôi đang điều tra và giết chết người có liên quan.” Audrey chắt lọc những điểm quan trọng mà Hugh và Filth gặp phải rồi kể lại một lần, cũng giải thích dự định tiếp theo của các cô ấy.

Arges khẽ gật đầu, nói:

“Tôi sẽ hết sức chú ý.”

Nói xong, hắn nghiêng người nhìn về vị trí cao nhất của chiếc bàn dài bằng đồng, trước ánh mắt chằm chú nhưng mờ mịt như vịt nghe sấm của Mặt Trời Dereck, nói:

“Ngài Kẻ Khờ tôn kính, nếu biết rõ mục đích thật sự của Zilingus và vật phẩm thần kỳ vô cùng quan trọng mà gã đang mưu toan lấy được là gì, xin cho phép tôi đọc tên Ngài, thông báo với Ngài bằng nghi thức.”

Hắn không xin thân tín của ngài Kẻ Khờ trợ giúp lần nữa, bởi vì hắn đã nói qua một lần. Vậy không cần thiết dông dài, tránh để thần linh nổi giận.

Cho nên Arges chỉ tỏ thái độ mong được “báo cáo“.

Nếu cuối cùng việc này đủ hấp dẫn, hắn tin rằng thân tín của ngài Kẻ Khờ nhất định sẽ xuất hiện.

Làm thế này cũng được à? Audrey hơi trợn mắt.

Sớm biết vậy, mình cũng xin quyền được “báo cáo”, không chừng có thể ngẫu nhiên được ngài Kẻ Khờ chỉ dẫn... Cô hơi ảo não nghĩ.

Dưới ánh mắt của mọi người, trong màn sương mù xám dày đặc, Klein tựa vào thành ghế, nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi trả lời:

“Có thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.