Tìm lý do khiến đám hầu gái tạm thời rời khỏi căn phòng, Audrey khóa trái cửa lại, quay đầu nhìn chú chó Susie, mặc dù cô chưa biết có thể coi nó là thú cưng của mình không, rồi nói: “Mi nghe được, à không, gặp phải chuyện gì à?”
Susie điềm tĩnh ngồi nơi đó, gâu một tiếng làm rung không khí xung quanh mà nói:
“Đúng vậy. Lúc ở thư phòng tôi nghe thấy bá tước bàn bạc với các nghị sĩ rằng vua và thủ tướng đã đạt được thỏa thuận chung, từ bỏ kế hoạch trả thù đế quốc Fusark ở bờ đông Balam trong thời gian ngắn. Bờ đông Balam là ở đâu?”
Thấy Susie học được tiếng Ruen với tốc độ kinh người, Audrey lại càng cảm thấy phức tạp. Cô im lặng vài giây rồi mới nói: “Ngày mai ta sẽ cho mi một tấm bản đồ...”
“Ok~” Susie vui vẻ trả lời: “Vua và thủ tướng cho rằng chuyện quan trọng hiện tại là đẩy mạnh kế hoạch cải cách lúc trước, dùng cuộc thi công khai để tìm nhân viên chính phủ. Bọn họ hy vọng có thể khiến thượng viện và hạ viện thông qua kế hoạch này trước tháng Mười.”
“Thật à?” Audrey vui mừng hỏi lại.
Đây chính là chuyện đầu tiên mà cô dùng năng lực bản thân để dẫn dắt sau khi trở thành “Khán Giả“. Nếu nó có thể thành sự thực thì sẽ khiến cô cảm thấy rất có thành tựu!
Susie đáp rất thành thật: “Tôi không thể cho cô một đáp án khẳng định được. Đó chỉ là nội dung mà tôi nghe được, thậm chí tôi còn chẳng hiểu chúng có nghĩa là gì. Dù sao tôi chỉ là một con chó mới bắt đầu học tập thôi.”
“...” Audrey ngơ ra giây lát, rồi chợt mỉm cười nói: “Susie, mi đã rất giỏi rồi! Đây là phần thưởng của mi nè!”
Cô lấy từ trong tủ treo quần áo được trang trí rất lộng lẫy một cái túi. Cô xé miệng túi ra, để vào trước mặt Susie.
Đây chính là bánh bích quy do công ty Thú cưng Yêu thích Backlund đã làm ra từ bột mì, rau dưa và thịt, là thứ mà Susie rất thích ăn.
Susie ngồi ngay ngắn, hít hít mấy cái, giơ một bàn chân lên như đang suy nghĩ mình nên ăn thế nào để phù hợp với thân phận hiện tại.
Vài giây sau, nó bỏ qua việc suy nghĩ, tuân theo bản năng lao thẳng tới, gặm túi bánh quy rồi phi thẳng ra cửa phòng.
Nó đứng thẳng người lên, giơ móng mở cửa, phi thẳng ra ngoài rồi trốn vào trong bóng râm, bắt đầu hưởng dụng đồ ăn vặt.
...
Chiều chủ nhật, sau khi ngủ bù cho đợt thiếu ngủ vì phải canh gác cửa Chianese, Klein đi xe ngựa công cộng không tuyến cố định tới quán bar Ác Long một lần nữa.
Lúc trước hắn định dùng phương pháp bói toán tìm kiếm “Quái Vật” Admisol để nghiên cứu nguyên nhân mà dạo gần đây anh ta lại trở nên kỳ quặc như vậy, nhưng bị Kẻ Trừng Phạt đột nhiên mất khống chế cắt ngang nên đành phải chờ hôm nay tới tìm.
Đi qua phòng bóng bàn, tới chợ đen dưới lòng đất, lần này Klein không cần phải tìm kiếm mà đã thấy Admisol run rẩy trong một góc.
Thanh niên có mái tóc đen rối bù bóng nhẫy với sắc mặt tái nhợt thấy Klein tới gần, lập tức che mắt lại, dựa sát vào bức tường định di chuyển tới cửa hông. Nhưng Klein đã bước nhanh tới chặn ở trước người anh ta, cũng lặng lẽ gõ răng nanh trái hai cái.
Trong linh thị của hắn, khí tràng của Admisol không khỏe mạnh là bao, mọi màu sắc đều nhạt và tối đi. Nói cách khác, dù anh ta không bị bệnh gì nặng, nhưng cơ thể rất suy nhược.
Cùng lúc đó, Klein phát hiện màu sắc cảm xúc của “Quái Vật” toát rõ sự sợ hãi và căng thẳng, và hoàn toàn thiếu mất màu lam suy nghĩ lý trí.
Thể tinh linh của anh ta khuếch trương ra từ sâu trong thể dĩ thái, trong suốt không màu đồng nhất, hệt như được tạo nên từ ánh sáng tinh thuần. Đây là đặc trưng của “Quái Vật” bẩm sinh? Klein khe khẽ gật đầu, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt Admisol rồi hỏi thẳng:
“Dạo này anh nhìn thấy cái gì, gặp phải chuyện gì? Tại sao lại núp tại góc mà run rẩy, nói rằng tất cả sẽ chết, tất cả đều là xác chết?”
Lúc này Admisol cúi đầu xuống nhìn mũi chân mình, dường như không dám nhìn thẳng vào người trước mặt.
Anh ta, mặc quần dài màu lam xám với áo lót sợi đay cũ rách run rẩy toàn thân, hoảng sợ đáp:
“Không, tôi không thấy gì hết. Không, không, tôi chỉ mơ thôi. Trong mơ chỗ nào cũng có máu, xác chết la liệt khắp mặt đất. Ha ha, hu hu, trong số đó có cả tôi, có cả tôi nữa! Tôi sắp chết, sắp chết rồi! Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!”
Anh ta vừa cười vừa khóc. Những gì anh ta nói khiến Klein cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên rối bời theo.
Hắn khẽ day huyệt thái dương rồi trầm giọng hỏi lại: “Tại sao anh lại sợ tôi?”
Admisol sửng sốt vài giây, đột nhiên ngồi xổm xuống, hô lên với vẻ mặt sợ hãi tột độ:
“Đừng mà!”
“Đừng mà!”
...
Nhiều ánh mắt đổ dồn về bên này, Klein lập tức cảm thấy xấu hổ.
Tôi có làm gì anh đâu... Sao anh lại kêu lên như thể bị tôi làm gì rồi ấy! Hắn gượng cười hai tiếng, thấy Admisol cuộn người lại run rẩy, chỉ cầu xin tha thứ chứ không nói gì khác, đành phải lùi ra vài bước, vờ như đi ngang qua.
Hừm, có lẽ phải hỏi thầy Azcot xem sao. Chỉ là tuần trước nữa thầy đã đi nghỉ ở vùng phía bắc đế quốc Fusark, phải thứ Năm tuần sau mới về... Trước đó ta sẽ báo đội trưởng trước... Klein che miệng ngáp một cái, quay người rời khỏi chợ đen.
Sau khi nhận lương của tuần này, số tiền riêng của hắn đã trở lại 8 bảng 10 saule, nhưng vẫn chỉ dám ngắm vật liệu phi phàm chứ chẳng dám mua. Đương nhiên là nếu không sợ lãi suất cao, hắn có thể tìm Swain để vay tạm.
Ra khỏi quán bar Ác Long, trong lúc chờ xe, Klein bắt đầu suy nghĩ về chuyện tiếp sau:
“Còn một tuần nữa, 12 bảng mượn từ đầu đã trả sạch, số tiền đưa về cho gia đình đã lên tới 3 bảng mỗi tuần, như vậy Melissa không thể lấy cớ để kéo dài chuyện thuê hầu gái nữa... Còn 3 bảng khác thì giấu thêm một thời gian để tích cóp thêm ít tiền riêng...
Còn nữa, phải nhanh chóng lấy được ma dược “Người Đọc Tâm” từ chỗ Daxter Guderian hoặc là tìm được manh mối tương ứng, rồi dùng lý do là cung cấp kinh phí cho cấp dưới đổi lấy tiền mặt từ chỗ Chính Nghĩa... Có thể dùng phương thức tài khoản không kí danh của ngân hàng để hoàn thành. Trong quá trình ấy, ta lại dùng bói toán gây nhiễu, làm vậy sẽ rất an toàn, mà không làm lộ bí mật của bản thân...”
...
Lên xe ngựa công cộng, Klein không tới thẳng công ty Bảo an Gai Đen, mà định tới câu lạc bộ bói toán ngồi đó hai giờ để chuẩn bị cho việc bản thân đang “tiêu hóa” ma dược.
Vả lại với Klein mà nói, hiện giờ trong ngành bói toán này hắn coi như là có chút tiếng tăm, khách quen trước đây thường “tới thăm”, còn giới thiệu cả bạn bè nữa. Nếu đến đúng lúc, một buổi chiều hắn có thể nhận được hơn mười vụ xem bói rồi.
Cứ như vậy, dù một tuần chỉ đi hai lần, hắn vẫn có thu nhập chừng nửa bảng. Đối với một ngài Kẻ Khờ nghèo khổ mà nói, đây không phải là con số nhỏ.
“Ôi, tiếc là lúc trước “hót” hay quá, tạo ra hình tượng hoàn hảo quá, nên chẳng tài nào sửa phí lại cả...” Ngồi trong phòng hội nghị của câu lạc bộ, Klein vừa uống hồng trà Sibo vừa nghĩ đầy bất đắc dĩ.
Với danh tiếng hiện giờ, hắn thu phí một lần xem bói 4 saule thì vẫn có người chịu chi. Nhưng là một vị thầy bói tôn trọng vận mệnh, hắn đành phải tiếp tục giữ mức giá 8 penny.
Tuy hiện giờ Klein đã tiêu hóa sạch ma dược, nhưng hắn không muốn mạo hiểm vi phạm “quy tắc Thầy Bói” mà hắn đã tự mình tổng kết ra lúc trước. Điều này bao gồm cả việc không dùng xem bói để có được lợi ích siêu thường. Dù sao hắn không rõ liệu làm vậy có dẫn tới mất khống chế hoặc khiến chuyện không tốt nào đó xảy ra không.
Trong tư liệu của Kẻ Gác Đêm không có khái niệm “tiêu hóa”, cho nên Klein không thể phán đoán việc sau khi tiêu hóa xong ma dược có nguy hiểm nào không, nên hắn không dám hành động vi phạm “quy tắc” tương ứng.
Ngay khi hắn mải suy nghĩ chuyện này, cô gái Angelica xinh đẹp đi vào, tới bên cạnh hắn rồi cúi người xuống, khẽ nói: “Anh Moretti, có người tìm anh xem bói, phòng Mã Não Hồng.”
“Vâng.” Trước khi tới đây Klein đã xem hôm nay có phù hợp để tới câu lạc bộ không, và dựa vào bói toán hắn đã nhận được câu trả lời khẳng định.
Hắn cầm mũ phớt lên, đi ra khỏi phòng họp, thấy vị khách đang đứng chờ ở cửa phòng Mã Não Hồng.
Đó là một cô thiếu nữ chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặc chiếc váy dài màu lam nhạt, tay cầm một chiếc mũ sa cùng màu. Cô có mái tóc nâu quăn tự nhiên, khuôn mặt mập mạp đáng yêu như trẻ con và đôi mắt màu lam xinh đẹp và ngây ngô.
“Elizabeth?” Klein nhận ra đây là bạn tốt của em gái mình, Elizabeth, đang học tại trường công Yvos.
Hắn từng giúp cô ta lựa chọn bùa hộ mệnh, và nhờ sự trọ giúp của cô ta để giải quyết vụ xem bói ma kính của Selina.
Elizabeth tỏ ra vui vẻ, nói:
“Anh Moretti, thật sự là anh à? Lúc đọc được tên anh em cứ tưởng không phải cơ.”
“Dù sao anh cũng là một kẻ yêu thích thần bí học mà.” Klein giải thích một câu đầy bất đắc dĩ, rồi bổ sung thêm: “Đừng nói cho Melissa, à, và cả Selina nữa.”
Rõ ràng mình xem bói là thích hợp để tới câu lạc bộ, sao còn gặp phải Elizabeth? Hắn vừa thầm lắc đầu vừa quay người mở cửa phòng Mã Não Hồng ra.
Cùng lúc đó, hắn khẽ gõ hai răng nanh bên trái hai cái.
Chầm chậm bước vào phòng, ngồi vào vị trí của người xem bói, hắn ngẩng đầu nhìn Elizabeth.
Chỉ nhìn một cái là hắn cau mày lại, bởi màu sắc khí tràng của cô ta bị nhuộm một lớp màu xanh lục mang theo màu đen nhạt.
Đây là dấu hiệu bị oán linh quỷ hồn bám vào người... Klein phán đoán một cách tỉnh táo, hỏi thăng:
“Dạo này có phải em hay gặp ác mộng, vả lại trong mơ có một số việc hay lặp đi lặp lại?”
Vừa khóa trái cửa lại, còn chưa kịp ngồi xuống thì Elizabeth đã sững người ra đó, hồi lâu mới đáp: “Vâng... Đây là lý do vì sao em tìm anh.”
Klein dựa ra sau, nói: “Em mơ thấy gì? Bắt đầu từ khi nào?”
“Bắt đầu từ hai ngày cuối của kỳ nghỉ ở thị trấn Ramde của em. Ừm, nhà em có một trang viên nhỏ ở nơi đó.” Elizabeth được coi là một nửa người yêu thích thần bí học, nên đã nhớ lại khá rõ tình huống: “Trong mơ, em luôn gặp một kỵ sĩ mặc giáp đen toàn thân, tay cầm một thanh kiếm bản rộng khổng lồ, khuôn mặt bị mũ giáp che khuất, chỉ có một đôi mắt tỏa ra ánh sáng đỏ là lộ ra ngoài. Hắn luôn định tới gần em. Em sợ quá bỏ chạy, nhưng qua mỗi giấc mơ khoảng cách càng lúc càng gần...”
Sau khi suy nghĩ, Klein hỏi: “Hai ba ngày trước khi mơ như vậy, em có tiếp xúc với đồ cổ, di tích xưa hoặc vật bồi táng và lăng tẩm gì không?”
Elizabeth nhớ lại chừng mười mấy giây rồi đáp: “Mấy ngày trước đó em có tới một ngọn núi ở gần thị trấn. Chỗ đó có một pháo đài bỏ hoang.”
Đây đúng là kiểu mở đầu cho một cuốn tiểu thuyết kinh dị đây mà... Klein thầm cười nhạo một câu, rồi hỏi tiếp: “Vậy em có để lại thứ gì ở nơi đó không? Hoặc là mang thứ gì ra khỏi pháo đài đó?”
Elizabeth cau đôi mày lại, một lúc sau mới đáp với vẻ không chắc chắn cho lắm: “Lúc ấy em bị gai đâm chảy máu... Để máu lại thì có tính không?”
Klein trịnh trọng gật đầu, trả lời nặng nề: “Có.”