Dịch: Đường Huyền Trang
Biên: alreii
Số 19 đường Hi Vọng, quận Jowood.
Nơi đây gần con sông Tasok chảy qua Backlund, người đi đường có thể thông qua khe hở giữa các ngôi nhà nhìn thấy được mặt nước vẩn đục nhưng lại cực kỳ rộng lớn.
Mike Joseph - phóng viên báo Daily Observer xuống xe ngựa, chỉ vào tòa nhà ba tầng xanh xám phía trước, nói với Klein mặc lễ phục, đội chiếc mũ phớt và đeo mắt kính gọng vàng bên cạnh: “Đó chính là Golden Rose, kỹ viện hợp pháp tốt nhất quận Jowood và quận Bridge Backlund. Mỗi ngày mở cửa từ 3h chiều đến tận 2h sáng.”
Kỹ viện hợp pháp tốt nhất quận Jowood và quận Bridge Backlund? Nói cách khác, hai quận này còn có kỹ viện tốt hơn nhưng lại không hợp pháp? Klein im lặng lẩm bẩm một câu, nhìn về phía cửa tòa nhà có khảm một đóa hoa hồng màu vàng, nhưng lại không hề treo tấm bảng hiệu nào.
“Loại này không được coi là gái đứng đường hả?” Hắn thuận miệng hỏi lại một câu.
“Tất nhiên, đẳng cấp cao hơn mà.” Mike quen thuộc dẫn Klein đến phía trước tòa nhà, đẩy cửa tiến vào.
Vừa mới bước vào thì Klein đã ngửi thấy được mùi nước hoa lẫn lộn nhức mũi, nghe thấy những âm điệu thoải mái nhưng đầy mập mờ.
Hắn theo bản năng nhìn xung quanh một vòng, phát hiện hai bên cửa vào và trong các góc đại sảnh đều có đám tay chân mặc áo khoác đen, đội mũ phớt. Là một nơi kinh doanh hợp pháp, tất nhiên những người này ở đây để đối phó với những con ma men và đám lỗ mãng.
Xung quanh đại sảnh vàng rực bày đủ loại ghế sopha và ghế dựa, thậm chí còn có cả một cây đàn piano, chính giữa sảnh để dành ra làm sân khiêu vũ.
Lúc này, những cô gái với mái tóc vàng kim, vàng nhạt, màu nâu hoặc màu đen, mặc những chiếc xinh đẹp với kiểu dáng hoặc đơn giản hoặc phức tạp ngồi ở những nơi khác nhau. Trong số đó có người mang cảm giác thành thục thùy mị, có người thì ngượng ngùng non nớt, có người mang cảm giác thanh xuân động lòng người, còn có cả những người khuôn mặt xinh đẹp mê người.
Những cô gái này hoặc chống cầm thưởng thức giai điệu, hoặc cười đùa nói chuyện với nhau, hoặc yên tĩnh đọc báo, hoặc làm bạn nhảy của các quý ông.
Bởi vì mới 3h30 chiều nên khách hàng không nhiều, chỉ có lác đác vài người, nhìn qua thì nơi này giống với vũ hội chính quy hơn là cảnh tượng bên trong của một kỹ viện.
“Nếu tới sau 8h tối, anh có thể xem một vài màn biểu diễn thú vị. Ha ha, nếu nhìn trúng cô gái nào, có thể mời cô ta khiêu vũ, trong giai điệu tuyệt vời hỏi giá tiền của cô ta. Nếu cả hai đều đồng ý thì hai người có thể đến một căn phòng nào đó ở tầng hai hoặc tầng ba, trải qua một khoảng thời gian tuyệt vời. Miễn là chịu bỏ tiền thì anh có thể ngủ ở đây cả đêm.” Mike ngó nghiêng hai bên, chợt chẳng còn vẻ thân sĩ trầm ổn trước đó nữa, lộ ra vẻ lỗ mãng.
Mike cười đi vào đại sảnh, đến gần một cô bé ngây ngô tuổi không lớn, chỉ tầm 15 16.
Đây, đây là bản tính hay là diễn xuất chuyên nghiệp? Klein trố mắt đứng nhìn, vô thức đi theo sau Mike Joseph.
Lúc này, Mike đè thấp giọng giải thích một câu: “Nạn nhân Sybel chỉ có 16 tuổi. Về mặt lý thuyết, những người có cùng độ tuổi với cô bé rất có thể là bạn và sẽ biết được khá nhiều.”
Chợt anh ta nhướng đôi lông mày thưa thớt, khôi phục lại âm lượng bình thường: “Anh nhìn trúng quý cô nào?”
“Tôi chỉ là vệ sĩ của anh.” Klein đáp lại theo logic bình thường.
Mike gật đầu khẽ, bỗng nhiên cười nói: “Khi tôi làm chuyện này, không quen có người đứng bên quan sát.”
“Tôi sẽ canh ở ngoài cửa.” Klein hiểu ý của Mike, bày ra dáng vẻ nghiêm cẩn chuyên nghiệp.
Mike không nói gì nữa, đi đến trước mặt cô gái ngây ngô nọ, cúi người vươn tay, mời cô nàng khiêu vũ.
Ở cái tuổi này đã trở thành kỹ nữ, Backlund đúng là vừa vẻ vang vừa dơ bẩn... Haizz, thậm chí có cả một vị thân sĩ lớn tuổi khí chất không tệ ghé thăm nơi này, tóc hai bên mai của ông ta bạc trắng cả rồi đó... Klein buông thả hai tay, đứng thẳng, mắt nhìn về phía Mike và cô bé ngây ngô nọ đang chậm rãi bước nhảy khiêu vũ ở chính giữa.
Qua vài phút đồng hồ, Mike trở lại, ra vẻ ảo não nói với Klein: “Đắt quá.”
Sau khi hai người sát lại gần nhau, anh ta lại bổ sung: “Cô bé đó biết Sybel, nhưng phu nhân Lopez bà chủ nơi này cấm bọn họ trao đổi chuyện này với người khác, nếu không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Thần ơi, khi nhắc tới trừng phạt, thân thể cô bé đáng thương đó thậm chí còn phát run theo bản năng, tôi có thể tưởng tượng được nó kinh khủng cỡ nào.”
Klein đồng tình nhưng không có cách nào, hắn thở dài, đè thấp giọng hỏi lại: “Cho nên, anh định làm gì?”
“Tôi không muốn gây nên bất hạnh cho những cô gái đó, tôi định gặp trực tiếp phu nhân Lopez.” Mike vỗ vai Klein: “Phải bảo vệ tôi đó!”
Klein nghiêng người, nghiêm túc dặn dò: “Nếu gặp phải chuyện nguy hiểm, anh nhất định phải nghe lời tôi. Hiểu chưa? Nghe lời tôi!”
“Được, được.” Mike giơ hai tay lên, gật đầu liên tục.
Trong lúc nói chuyện, anh ta đi về phía sofa đơn nằm trong góc, chỗ đó có một quý cô dung mạo quyến rũ, trang phục diễm lệ, trang điểm rất đậm.
“Nếu anh không muốn lựa chọn từ bỏ sau khi khiêu vũ xong, mất mặt trước mặt những cô gái đó. Tôi kiến nghị anh nên tìm phu nhân Lopez trò chuyện, tìm hiểu rõ giá cả của những cô gái đó trước.” Mike nói lớn tiếng.
Người phụ nữ đó nghe được cuộc trò chuyện của hai người, nghiêng đầu nhìn sang, đồng thời từ từ đứng dậy, nở nụ cười: “Chào buổi chiều, hai quý ông. Tôi chính là Lopez, hai vị nhìn trúng cô gái nào sao?”
“Đúng.” Mike chợt quan sát đối phương, cười khẽ nói: “Tôi rất thưởng thức cô.”
Tôi cũng rất thưởng thức anh... Ở nơi thế này mà có biểu hiện như đang ở nhà của mình vậy... Khóe miệng Klein giật giật mấy cái.
Vẻ mặt Lopez ngớ ra một giây, lập tức cười nói: “Thật xin lỗi, hôm nay thân thể tôi không được thoải mái. Anh cũng biết, mỗi tháng phụ nữ đều có một vài ngày không thoải mái.”
Mike thấy không cách nào đưa Lopez đến phòng để trao đổi riêng, anh ta trầm mặc vài giây, đột nhiên trở nên đứng đắn: “Phu nhân Lopez, tôi là phóng viên. Tôi muốn tìm hiểu một vài chuyện của Sybel từ cô, đây là thẻ chứng nhận của tôi.”
Sắc mặt Lopez lập tức trở nên âm trầm, không kiên nhẫn trả lời: “Những gì tôi biết đều nói với cảnh sát hết rồi, anh nên đi tìm bọn họ ấy! Sybel là một đứa trẻ mồ cô lưu lạc, được tôi nuôi dưỡng. Đêm hôm đó, nó nhận lời mời của một vị khách, qua đêm ở nhà đối phương, chết trên đường về vào lúc sáng sớm. Được rồi, mời hai người rời khỏi đây! Hoặc là mời những cô gái đó khiêu vũ.”
Trong lúc nói chuyện, Lopez vẫy tay gọi hai tên bảo vệ đến.
Klein bước lên một bước, ngăn trước người Mike Joseph, che chở anh ta trở về đại sảnh. Hai tay bảo vệ thấy thế, không lỗ mãng trực tiếp xua đuổi.
Đi vài bước, Klein đè thấp giọng nói: “Cô ta đang nói dối.”
“Hả?” Mike ngạc nhiên nghiêng đầu.
“Trong lúc cô ta nói chuyện ánh mắt rất do dự, không dám nhìn thẳng anh, nhưng lại lén lút quan sát anh, điều này cho thấy cô ta đang nói dối đồng thời đang quan sát phản ứng của anh. Ngoài ra, thế đứng của cô ta là kiểu cực kỳ đề phòng, hơn nữa có vẻ rất nôn nóng.” Klein trầm ổn đưa ra phân tích.
Mike há hốc mồm, qua vài giây mới cảm thán nói: “Anh quả nhiên là một thám tử tài ba, phải có đồng thời năng lực quan sát sắc bén và năng lực suy luận xuất sắc, mới có thể phát hiện ra những chi tiết hữu dụng này.”
Đó là bởi vì tôi mở linh thị, quan sát thấy màu sắc tâm trạng của Lopez không đúng... Cái khác đều là lý do tự bịa ra sau đó... Klein mỉm cười nói: “Cảm ơn lời khen ngợi của anh, chúng ta nên đi thôi.”
Mike Joseph quay đầu nhìn về phía Lopez, phát hiện cô ta đang đi về cửa hông của đại sảnh, hình như muốn đi về phòng nghỉ của mình. Mà cánh cửa hông đó nằm trong một góc rất hẻo lánh, gần đó cực kỳ vắng vẻ, có nhiều vị trí ở đại sảnh không nhìn thấy những chuyện xảy ra chỗ đó, bên ngoài cánh cửa cũng có hai tay bảo vệ.
“Có lẽ chúng ta nên đi theo phu nhân Lopez, quan sát phản ứng sau đó của cô ta. Biết đâu sự nôn nóng vừa rồi sẽ khiến cô ta làm ra chuyện gì đó...” Mike chợt nghiêng đầu nhìn Klein, nói: “Anh có thể nhanh chóng giải quyết hai tên tay chân đó không?”
“Thưa anh, tôi chỉ phụ trách bảo vệ anh, với cả đây là việc trái pháp luật.” Klein mỉm cười trả lời.
“Tôi trả thêm tiền! Tính theo mức có đánh nhau, tổng cộng là 5 bảng! Nếu lúc chúng ta chạy trốn vẫn có đánh nhau, vậy sẽ là 10 bảng!” Mike Joseph cắn răng nói.
“Đồng ý!” Klein chủ động bắt tay đối phương.
Sau đó, hai người đi loanh quanh một vòng, né hai tên bảo vệ lúc trước, lặng lẽ đến gần cánh cửa hông ở gần đó.
“Quý khách xin dừng bước, xin hãy rời khỏi đây.” Một trong hai tên bảo vệ tiến lên một bước, ngăn cản Klein và Mike Joseph.
“Thật xin lỗi, chúng tôi lập tức...” Klein lễ phép cúi người xin lỗi.
Đúng lúc này, quyền phải của hắn đột ngột đánh ra, nện mạnh lên bụng của tên bảo vệ trước mắt. Tên bảo vệ nọ theo bản năng ôm lấy bụng dưới, cơ thể gập thành hình vòng cung. Mà Klein vừa đứng thẳng dạy lại giơ bàn tay trái, thuận thế chém lên gáy đối phương.
Phịch!
Tên bảo vệ kia lập tức ngã xuống đất, ngất đi, mà tên đồng bọn của gã không ngờ sẽ xuất hiện tình huống đó, ngơ ngác đứng nhìn, còn chưa phản ứng kịp.
Klein lập tức lao tới một bước, đưa tay phải che miệng đối phương, tay trái đấm lên bụng.
Ọc!
Tên bảo vệ này lập tức gập người, phun ra đống thức ăn còn chưa tiêu hóa. Mà Klein đã kịp thời rút tay phải, chém một nhát vào gáy, cùng lúc đó tay trái đỡ lấy đối phương, để tên bảo vệ đó chậm rãi ngã xuống đất, không phát ra âm thanh nào.
Sau khi đưa mắt liếc nhìn Mike, Klein xoay tay nắm cửa, đẩy mở cửa hông, lắc mình đi vào. Mike Joseph khom người bước vội theo sau.
Tại sao anh lại thuần thục thế hả... Anh chỉ là một tên phóng viên thôi đó! Trong lúc oán thầm, Klein bước chân nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng đi trên hành lang được lát gạch sáng bóng.
Bỗng nhiên bọn họ nghe thấy tiếng của Lopez: “Nói với Capim, gần đây đừng đưa người tới!”
Capim? Đưa người? Klein nhìn về phía Mike bên cạnh, phát hiện anh ta cũng rất nghi hoặc.
Ngay lúc này bọn họ lại nghe thấy tiếng bước chân của Lopez đi về phía hành lang.
“Đi!” Klein kéo Mike, chạy một mạch về phía cửa ra vào mà chẳng thèm ngoảnh đầu, xông ra ngoài.
Trong quá trình đó, Klein đóng cửa hông lại, thuận tay phá hỏng khóa khiến người bên trong đó trong thời gian ngắn không ra được.
Sau đó, hai người làm như không có chuyện gì xảy ra, bước nhanh băng qua đại sảnh. Khi đến gần cửa, hai người nghênh ngang rời đi trong tiếng quát căm phẫn loáng thoáng.
Ra tới con đường bên ngoài, Mike thở phào, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Tôi từng trải qua không ít cảnh giống vậy, nhưng chưa có một lần nào đơn giản và ung dung như hôm nay. Cảm ơn anh, tôi phải trở về tìm hiểu xem Capim là ai.”
Trong lúc nói chuyện anh ta móc ví tiền ra, lấy tờ tiền 5 bảng, lầu bầu: “Nói thẳng thì giá của anh thật sự rất mắc, chừng này tương đương với tiền lương nửa tuần của tôi đó.”
“Nhưng anh có thể thanh toán với công ty, không phải sao?” Klein nhếch khóe miệng trả lời, sau đó có hơi lo lắng hỏi: “Anh không sợ Lopez dựa vào giấy chứng nhận tìm được tòa soạn báo, báo cảnh sát bắt anh à?”
“Đó là giấy chứng nhận giả.” Mike Joseph giang tay nhún vai.
“...” Klein chỉ có thể khâm phục sâu sắc.
Đưa mắt nhìn Mike lên xe rời đi xong, hắn đi về góc đối diện, đợi xe ngựa công cộng, đồng thời để ý xem có người đuổi theo hay không.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa cho thuê chậm rãi chạy đến, dừng ở trước người hắn.
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu đen đi ra khỏi khoang xe, gật đầu với Klein.
Ông ta có đôi mắt xanh lam, khuôn mặt gầy, tóc hai bên mai đã bạc, chính là thân sĩ già mà Klein nhìn thấy trong Golden Rose.
Ông ta không phải khách của Golden Rose... Giống với bọn họ... Klein như chợt hiểu ra điều gì.
“Chào cậu, tôi là thám tử Isengard Stanton, đang hỗ trợ sở cảnh sát xử lý vụ án này, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?” Thân sĩ già chỉ về phía xe ngựa.