Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 320: Chương 320: Hành động




Dịch: alreii

Có phản ứng không bình thường? Xem ra là Lá bài Khinh Nhờn thật rồi! Nhận được câu trả lời, Klein trên màn sương mù xám rất mừng rỡ, sau đó lại thán phục:

“Hiệu suất của tiểu thư Chính Nghĩa hình như hơi cao nhỉ?”

“Mình mới ủy thác nhiệm vụ vào lúc chiều, tới chạng vạng là cô nàng đã nghiệm chứng xong xuôi rồi...”

“Hơn nữa, bây giờ rõ ràng đã qua thời gian mở cửa của viện bảo tàng Vương Quốc!”

“Người Đọc Tâm chắc chắn không có mấy loại năng lực phi phàm như âm thầm đột nhập...!”

“Aizzz, e là quyền lực của nhà cô nàng còn lớn hơn cả tưởng tượng của mình...”

“May mà lúc nghiệm chứng không xảy ra mấy hiện tượng kỳ lạ, bằng không chỉ đành phải bảo tiểu thư Chính Nghĩa ra vẻ vô tội, sau đó giao nộp lá bài lên. Hơn nữa nó còn chứng tỏ mình không có duyên với bảo vật này... Không có chuyện gì là có thể nắm chắc 100% cả...”

Đang suy tư, Klein lại nghe thấy vấn đề tiếp sau đó của tiểu thư Chính Nghĩa:

“Ngài Kẻ Khờ, chiếc thẻ kẹp sách nọ rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì vậy? À, nếu bề tôi của ngài không muốn trả lời thì cứ xem như tôi chưa hỏi.”

Tất nhiên là cất giấu “Bí mật của Lá bài Khinh Nhờn” rồi! Klein vui vẻ cảm thán một câu.

Klein suy nghĩ cẩn thận, hắn quyết định chờ lấy được Lá bài Khinh Nhờn xong mới trả lời tiểu thư Chính Nghĩa. Để tránh cô nàng quá khiếp sợ, biểu hiện ra khác thường, khiến hành động của mình gặp phải ảnh hưởng không tốt.

Klein không vội trở lại thế giới hiện thực, hắn ngồi trong cung điện cổ xưa vắng vẻ trống trải, suy nghĩ về vấn đề phải hành động vào lúc nào và phải hành động thế nào.

Tiểu thư Chính Nghĩa đã gây nên một chút tổn hại nho nhỏ cho chiếc thẻ kẹp sách nọ, không biết về sau có bị ai phát hiện hay không... Hoặc là chiếc thẻ kẹp sách nọ sẽ bởi vì bị tổn hại nên sẽ từ từ thể hiện ra chỗ khác thường, hấp dẫn sự chú ý của người khác... Cho nên, không thể trì hoãn, không thể chờ đợi được, tốt nhất là ra tay ngay vào tối nay! Những ý tưởng tuôn trào ra, Klein chậm rãi làm ra quyết định.

Tiếp đó hắn dựa theo kết quả lúc trưa quan sát được, vẽ lại bản đồ bố cục và hoàn cảnh tổng thể của tầng 1 viện bảo tàng Vương Quốc.

Klein nhìn bản vẽ, hắn suy diễn ra các phương án hành động khác nhau, nhanh chóng lập ra một kế hoạch ổn thỏa.

Cuối cùng hắn lại xem bói lần nữa, xác nhận mức độ nguy hiểm. Hắn thấy không có gì biến hóa, bèn quay trở lại thế giới hiện thực, bắt đầu đi làm chuẩn bị.

Klein vốn muốn dùng phương thức tự mình đáp lại chính mình, “Vẽ” lại đồ án như trong trí nhớ, làm giả một chiếc thẻ kẹp sách tương tự. Chờ sau khi hắn đột nhập vào viện bảo tàng, sẽ tráo đổi chúng với nhau, bảo đảm chuyện này qua một khoảng thời gian dài sẽ không bị ai phát hiện, không ai hay biết. Chờ đến khi có người phát hiện được, lúc đó sẽ không cách nào truy ngược dòng tìm đến hắn được.

Nhưng sau khi hắn đắn đo cân nhắc nhiều lần, cảm thấy làm vậy không tốt lắm. Chỉ cần thẻ kẹp sách giả bị người khác phát hiện, vậy kẻ đáng nghi nhất chính là tiểu thư Chính Nghĩa hôm nay đã chạm vào chiếc thẻ kẹp sách.

Hắn không thể vì bảo vật mà đưa tiểu thư Chính Nghĩa vào trong hoàn cảnh nguy hiểm được. Cô ấy là vì giúp mình mới làm vậy! Cuối cùng Klein nghĩ ra cách khiến người khác không hoài nghi tới tiểu thư Chính Nghĩa.

Đó chính là không chỉ ăn cắp chiếc thẻ kẹp sách nọ, một số đồ vật quanh đó cũng lấy đi luôn, bao gồm cả mấy quyển sách khá nhẹ nữa!

Phù... Klein chuẩn bị sẵn sàng, lấy đồng hồ quả quýt mở ra xem, kiên nhẫn chờ đợi qua 9 giờ.

Hắn chọn hành động vào khoảng thời gian rạng sáng.

Quá sớm, dân chúng xung quanh vẫn còn chưa ngủ, không thể thỏa mãn được yêu cầu của kế hoạch hành động lần này. Quá muộn, trên đường gần như chẳng còn ai, một mình đi trên đường sẽ dễ bị nghi ngờ. Mà khoảng thời gian rạng sáng, bởi vì án giết người liên hoàn, cả thành phố Backlund đều đang nằm trong trạng thái giới nghiêm.

Nó có lợi cũng có hại với hành động của Klein!

Tích tắc tích tắc, kim đồng hồ nhích từng chút một. Theo màn đêm dần buông, mặt trăng đỏ lộ ra, cuối cùng đã qua 9 giờ.

Klein cất xong các vật như “Chìa khóa vạn năng”, cầm lấy gậy ba-toong. Hắn đến quận Đông để thay quần áo trước, sau đó ngồi mấy lần xe ngựa thuê, đến một nơi cách đại lộ Quốc Vương ở quận Tây khá xa.

Mà lúc này thời gian đã trôi qua một tiếng lẻ ba phút.

Kế hoạch ban đầu của hắn thực ra không phải thế này. Hắn tính dùng cách tự mình kêu gọi chính mình, tự mình đáp lại chính mình, biến thành trạng thái linh thể. Hắn sẽ dùng tốc độ cực nhanh bay từ quận Jowod đến quận Tây, sau đó đột nhập vào viện bảo tàng Vương Quốc. Mượn nhờ sự đặc biệt đó khiến người khác không thể phát hiện được.

Nhưng sau cùng hắn đã từ bỏ phương án này, bởi vì nó tiềm ẩn một sự nguy hiểm rất lớn.

Tại Backlund có kẻ mạnh ở danh sách cao, hơn nữa không chỉ là một vị!

Trong lúc án giết người liên hoàn khiến lòng người hoang mang, hơn nữa còn chưa được phá, nói không chừng sẽ có kẻ mạnh ở danh sách cao đang lợi dụng năng lực phi phàm của mình hoặc là các vật phẩm phong ấn để giám sát một vài khu vực. Mà chặng đường từ quận Jowod đến quận Tây nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn, một linh thể đặc thù bay qua, xác suất bị phát hiện là rất lớn.

Không thể vì kết quả xem bói “Có nguy hiểm nhưng không cao” mà hoàn toàn xem nhẹ được. Bởi vì xem bói nhận được không phải là đáp án trực quan, nó chỉ là gợi ý cần phải giải đọc.

Nói cách khác, kết quả “Có nguy hiểm nhưng không cao” cần có tiền đề, đó chính là bản thân phải làm ra lựa chọn đúng đắn.

Cho nên Klein với phương châm cẩn thận là trên hết, thay đổi kế hoạch ban đầu, nhưng vẫn giữ lại hạch tâm của nó.

......

Số 2 đại lộ Quốc Vương, viện bảo tàng Vương Quốc.

Trên nóc tòa nhà hình đa giác, lần lượt có 4 người bảo vệ mặc áo khoác gió, bọn họ chịu đựng gió lạnh đêm cuối thu, nghiêm túc quan sát phương hướng được chỉ định của mình. Một khi có người đến gần viện bảo tàng, cho dù là nương theo bóng cây hay của mấy tòa nhà, cũng rất khó qua được mắt của bọn họ.

Chỉ thông qua bố trí này đã thấy được, công ty bảo vệ nhận nhiệm vụ lần này cực kỳ chuyên nghiệp.

“Phải nửa tiếng nữa mới có thể thay phiên...” Một tay bảo vệ nhìn về phía đồng nghiệp đang đi tuần xung quanh tòa nhà ở bên dưới, thân thể run run.

Mà trong viện bảo tàng, các nhân viên bảo vệ còn lại thì chia thành bốn nhóm, đi về phía các con đường khác nhau, kiểm tra từng sảnh triển lãm một.

Trong sảnh triển lãm có đặt nhật ký Russel, đội trưởng tiểu đội Trái Tim Máy Móc Max Livermore đang đeo chiếc kính độc nhãn có thể trực tiếp nhìn thấy mấy loại như oan hồn u linh... Anh ta xách đèn bão, đi lui đi tới kiểm tra, thỉnh thoảng đi ra ngoài một chuyến, đến mấy chỗ khác để xác nhận tình huống.

Hai tên cấp dưới của anh ta thì vẫn luôn ở trong sảnh, đứng canh ở bên cạnh nhật ký Russel.

Nhưng trên chiếc tủ thủy tinh trưng bày này còn có một vật phẩm khác.

Đó là một chồng gỗ xếp màu sắc lộng lẫy, chúng nó ghép thành mô hình thu nhỏ tầng 1 của viện bảo tàng.

Đây cũng là một vật phẩm phong ấn, chỉ cần là kiến trúc mà đống gỗ xếp có thể biến hình nọ ghép thành thì có thể thành lập liên hệ với kiến trúc thật thật. Một khi có người xâm nhập, phía trên nó sẽ lập tức có phản ứng.

Tất nhiên sự liên hệ này có hạn chế rất lớn, khoảng cách quá lớn thì không được, số lượng của gỗ xếp không đủ để ghép hình cũng không được.

Mà người và vật ở bên trong, không có sự giúp đỡ từ bên ngoài thì sẽ không thể rời đi được.

“Đội trưởng, anh nói sẽ có người tới trộm nhật ký thật chứ? Đọc có hiểu gì đâu!” Một đội viên thấy Max xách đèn bão quay lại, rảnh rỗi đâm ra nhàm chán hỏi một câu.

Max mỉm cười nói: “Có vài người sùng bái Russel một cách cuồng nhiệt, cậu không thể nào hiểu được đâu.”

“Bọn họ có người tự cho rằng mình có thể phá giải được nhật ký, chỉ cần có nhiều tham khảo hơn. Có người lại tin những ký hiệu nọ ẩn chứa sức mạnh thần bí, chỉ cần tìm ra cách thức chính xác để tổ hợp chúng lại, bọn họ sẽ đạt được năng lực phi phàm.”

“Trong mấy buổi triển lãm trước đây, thỉnh thoảng sẽ bắt được mấy kẻ tội phạm kiểu đó.”

“Cho nên, chúng ta mới không cất nhật ký đi mà đặt nó vào “Nơi phong ấn”, là đang chờ có kẻ tới “Tự thú” à?” Một đội viên khác chợt bừng tỉnh hiểu ra, hỏi.

Max gật đầu nói: “Công trạng dâng tới trước mặt, ai lại không muốn chứ?”

......

Số 18 đại lộ Quốc Vương, ở ngã tư gần bên ngoài tòa kiến trúc nọ.

Klein men theo những nơi có bóng cây che giấu, thỉnh thoảng sử dụng “Chìa khóa vạn năng” đi một đường thẳng, cuối cùng đến được nơi này.

Hắn lại lấy ra chiếc chìa khóa màu đồng thau với phong cách cổ xưa, nhắm thẳng vào cửa của phòng bếp, không một tiếng động mở nó ra.

Giữa những gợn sóng khó mà phát hiện được, Klein tiến vào bên trong. Dọc đường thấy cửa thì xuyên cửa, thấy tường thì xuyên tường, không quấy rầy đến bất cứ người nào, lặng lẽ tìm được một căn phòng chứa đồ.

“Chiếc “chìa khóa vạn năng” này rất thực dụng! Có điều hai vị chủ trước của nó đều bị lạc đường đến mấy chỗ nguy hiểm, khiến mình không dám luôn mang theo trên người...” Klein cảm thán một câu.

Hắn cất chiếc chìa khóa đồng thau đó đi. Trong tình huống ngay bên cạnh là phòng ngủ của người hầu, hắn lấy ra phấn Thánh Dạ, phóng ra linh tính, phong tỏa cả căn phòng chứa đồ, khiến động tĩnh bên trong không thể truyền ra ngoài.

Sau đó hắn móc ra một cây nến, đặt trên chiếc rương ở phía trước.

Tách! Hắn búng tay một cái, đầu ngón tay bốc lên một ngọn lửa linh tính màu xanh lam.

Sau khi châm đỏ tim nến, hắn dựa theo trình tự nghi thức ma pháp tự mình kêu gọi chính mình, đồng thời lên màn sương xám tự mình đáp lại chính mình.

Không đến 1 phút sau, Klein bay lơ lửng giữa căn phòng, đối diện chính là thân xác với đôi mắt vô hồn của hắn.

Sau khi Klein làm quen xong với cảm giác này, hắn cầm lấy còi đồng Azcot tinh xảo cổ xưa, khiến linh thể trở nên vững chắc, trở nên mạnh mẽ hơn, khiến gió lạnh âm u bắt đầu xoay chuyển giữa căn phòng.

Cùng với lúc đó, hắn còn mượn nhờ lực lượng này để thay đổi dáng vẻ hiện tại của linh thể hư ảo, khiến phía trên gương mặt như được bôi một lớp thuốc màu.

Klein làm xong mọi thứ, hắn cầm một hộp diêm bình thường tùy tiện mua được ở trên đường, cắt ra một cánh cửa trong suốt trên bức tường linh tính, sau đó thông qua nó đi ra ngoài.

“Hành động!”

Hắn không tiếng động tự cổ vũ mình một tiếng, tiếp đó hắn giống như một hồn ma thật sự, xuyên qua từng ngôi nhà dân cư, thuận lợi tới được bên ngoài viện bảo tàng Vương Quốc.

Không cần mở linh thị, trong trạng thái này hắn có thể thấy rõ mỗi một vị bảo vệ. Khí tràng và màu sắc cảm xúc của bọn họ đều bán đứng bọn họ cả.

Klein tìm được bãi cỏ khô héo tàn tạ và cột đèn sắt đen nằm đối diện ngay cửa sổ của sảnh triển lãm. Hắn không ỷ vào ưu thế người bình thường không thể nhìn thấy được hắn để nghênh ngang đi vào. Thay vào đó hắn men theo bóng mờ, men theo các con đường khó bị chú ý đến, băng qua các gốc cây điêu khắc, xuyên qua các vật cản, cẩn thận dè dặt đến được mục đích, dán sát vào tường... Hắn không dám bảo đảm bên trong đám bảo vệ đó không có thành viên của tiểu đội Trái Tim Máy Móc trà trộn vào.

Mà lúc này đây, bốn người bảo vệ trên nóc nhà đang nghiêm túc quan sát các khu vực mình phụ trách thì lại hệt như những kẻ mù, chẳng hề phát hiện được gì.

Klein không trực tiếp tiến vào sảnh triển lãm, đây vừa là vì linh cảm vừa là trực giác nói cho hắn, tầng 1 viện bảo tàng bị một sức mạnh thần bí bao phủ, cũng bởi vậy nên hắn không thể nào xác nhận được bên trong có người phi phàm hay không.

Hắn dựa theo kế hoạch dự định, vòng qua một nơi khác, tới bên ngoài phòng vệ sinh khá gần với sảnh đặt nhật ký của Russel, ném hộp diêm mang theo trên người vào lỗ thông gió.

Tiếp đó hắn nhanh chóng bay lên tầng 2!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.