Dịch: Thanh Phan
Biên: alreii
Dưới cống ngầm không chút ánh sáng, Klein xoa cổ, lần nữa dời sự chú ý về phía cái đầu vỡ nát và thi thể không đầu của Lanlus, nhìn về phía hai lá bài tarot cắm trên hai mắt của đối phương.
Hắn vốn muốn thu hồi toàn bộ “phi đao” đã ném ra về, xóa sạch manh mối của chúng, nhưng lại phát hiện một vấn đề cực kỳ thiết thực cực kỳ nghiêm trọng.
Đó là hắn không thể nhìn được trong bóng tối.
Hắn có thể điên cuồng rượt đuổi dưới cống ngầm tối đen một màu, đồng thời chiến đấu kịch liệt với Lanlus đều là nhờ hết vào linh thị!
Hắn có thể trông thấy màu sắc khí tràng của Lanlus, có thể trông thấy ánh sáng linh tính của các loại sinh vật, đồng thời loáng thoáng biết được nơi chúng “chiếu sáng”, qua đó phân biệt được đường.
Đáng tiếc bộ bài tarot hiện hắn đang dùng không phải là bộ lấy từ tiểu đội Kẻ Gác Đêm, nó không có đường vân linh tính bạc, chúng chỉ là những lá bài bình thường, không hề có đặc điểm gì.
Trong hoàn cảnh này, Klein có thể mượn nhờ màu sắc khí tràng và ánh sáng linh tính của mình để phân biệt hình dáng của các sự vật với phạm vi rất nhỏ xung quanh, nhưng trong tình huống cách cả một khoảng xa thì hắn không thể nhìn thấy các lá bài cắm trên tường hay rơi rải rác đầy trên đất được. Cả đoạn đường vừa nãy hắn chiến đấu kịch liệt với Lanlus, không chỉ giới hạn ở một địa điểm nào đó.
Đương nhiên, hắn tin rằng chỉ cần cho mình đủ thời gian, tìm về hết các lá bài tarot đã ném ra cũng không phải là chuyện gì quá khó. Nhưng trọng điểm của vấn đề là tiểu đội Kẻ Gác Đêm và người của quân đội lái phi thuyền đuổi bắt Lanlus, có lẽ chỉ một phút nữa thôi sẽ đuổi đến!
Không thể chủ quan về chuyện này được... Mình vẫn luôn mang găng tay... bộ bài tarot này lại là mua trước khi tới Backlund, nó thuộc kiểu phổ biến khắp cả nước... Bình thường mình chẳng dùng tới nó mấy... dù luôn mang theo trên người, nhưng phần lớn thời gian đều là để chung một chỗ với còi đồng của thầy Azcot... Dù là dùng biện pháp gì cũng rất khó để thông qua chúng để xác định được liên quan tới mình, nhiều lắm là dựa vào đó để dựng lại hiện trường chiến đấu. Nhưng mình có đeo mặt nạ, mang giày độn...... Các ý nghĩ nháy mắt lướt qua trong đầu, Klein nhanh chóng cho ra quyết định.
Hắn nhìn về phía thi thể không đầu của Lanlus, ngồi xổm xuống, vươn bàn tay phải đeo găng đen, nhanh chóng tìm kiếm vật phẩm còn sót lại trên người đối phương.
Klein không tính tiến hành nghi thức thông linh; Một là vì cảm giác Tà thần giáng lâm lúc trước khiến hắn ấn tượng khắc sâu, hắn không dám mù quáng thông linh Lanlus, trừ phi mang lên màn sương mù xám; Hai là Kẻ Gác Đêm với người của quân đội có thể chạy đến bất cứ lúc nào, hắn không cho rằng mình có đủ thời gian để bố trí một nghi thức tự mình kêu gọi mình, tự mình đáp lại mình, sau đó lên màn sương mù xám thông linh.
Nên từ bỏ thì phải từ bỏ...... Klein lẩm bẩm nói một câu, rút tay ra khỏi người Lanlus.
Tên tội phạm lừa đảo điên rồ này hình như bỏ trốn khá vội, không mang theo tiền mặt, không vật liệu phi phàm, không bùa chú. Trên người chỉ có một chiếc huy chương cỡ chừng con mắt, ánh sáng linh tính mỏng manh đang lặng yên lấp lánh bên trên nó.
Klein không sợ vật phẩm này có thể bị định vị, bởi vì hắn tính đợi lát nữa sẽ mang nó lên phía trên màn sương mù xám chậm rãi nghiên cứu, thế là hắn vừa đứng lên vừa đút huy chương vào túi áo.
Hắn liếc nhìn cơ thể của Lanlus, không đợi đặc tính phi phàm phân tách ra, hắn dùng bàn tay trái đeo găng đen lấy những lá bài tarot còn lại ra. Tiếp đó, hắn duỗi thẳng cánh tay trái để ở phía trên thi thể của Lanlus.
Bỗng chốc Klein thả lỏng tay, để mặc các lá bài tarot như những chiếc lá “ào ào” rơi xuống, phủ lên thi thể không đầu nọ. Chúng nó hoặc là mặt ngửa với các hình ảnh và con số, hoặc là mặt sấp đỏ sậm với những hoa văn ẩn hiện.
Làm xong hết thảy, Klein lại lấy còi đồng của Azcot ra tung vài cái, sau đó chạy sâu vào bên trong cống ngầm không thèm quay đầu lại lấy một cái.
Hai phút sau, mấy bóng người đã tìm đến được nơi này. Trong số họ có người mặc áo khoác gió dày màu đen, có người lại mặc quân phục được cắt may vừa người.
Người cầm đầu là Crestet Cesma cầm theo thanh kiếm xương thuần trắng, đôi găng tay đỏ của anh ta dính đầy bụi bặm, khuôn mặt nghiêm nghị lộ rõ mệt mỏi và suy yếu.
Bọn họ dừng ở nơi cách thi thể mấy mét, qua năng lực nhìn trong bóng tối thấy được thi thể và cái đầu nằm dưới chân tường của Lanlus.
Trên đầu cắm hai lá bài tarot, một lá bài Hoàng Đế, một lá khác là Bánh Xe Số Phận.
Bên ngoài thi thể không đầu càng bao phủ bởi nhiều lá bài hơn, trong đó phân biệt là lá bài “người chiến thắng đang điều khiển Chiến Xa”, “Ẩn Sĩ khoác áo choàng, xách theo đèn”, “Tử Thần mặc khôi giáp cưỡi bạch mã” và rất nhiều lá bài thuộc bộ ẩn phụ Chén Thánh và bộ ẩn phụ Quyền Trượng.
Xung quanh cũng rải đầy các lá bài hoặc cắm trên tường hoặc nằm trên đất như “Ác Ma”, “Mặt Trời”, “Thẩm Phán“...vv.
Mọi thứ đều trông giống như hiện trường của một nghi thức quỷ dị, Lanlus thuộc về vật tế đã định sẵn sẽ phải hy sinh.
Creste Cesma lặng yên hít một hơi, mày cau chặt. Những người phi phàm xung quanh anh ta đều bị cảnh tượng vừa kinh dị vừa thần bí trong hoàn cảnh tối tăm thế này khiến cho tạm thời còn chưa thể hoàn hồn lại được.
...
Sau khi rời khỏi hiện trường tử vong của Lanlus, Klein nhanh chóng tìm một lối ra để rời đi. Hắn tháo mặt nạ tên hề xuống, dưới bóng mờ của đèn đường khí gas, bước nhanh về phía quận Đông.
Trước đó hắn đã xử lý vết bẩn dưới đế giày.
Thẳng cho đến khi tiến vào quận Đông, đến phố Cây Cọ Đen thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đó ở trong căn phòng thuê, Klein nhanh chóng cử hành nghi thức tự mình kêu gọi mình, tự mình đáp lại mình.
Klein trong trạng thái linh thể, chuyển hết toàn bộ quần áo đã mặc tối nay, đống bùa chú còn lại, thảo dược, tinh dầu, kể cả chiếc huy hiệu lấy được từ chỗ Lanlus lên màn sương mù xám, dùng ngọn lửa linh tính đốt hết tất cả manh mối liên quan.
Phù... Hắn thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng có thời gian để xem chiếc huy hiệu lấy được từ chỗ Lanlus có hình dạng thế nào.
Chiếc huy hiệu này chỉ cỡ chừng con mắt, mặt trước có ký hiệu biểu tượng “Vận mệnh và ẩn nấp”, mặt sau lại là một dòng chữ nhỏ được khắc bằng tiếng Hermes cổ:
“Nắm giữ vật này, bạn có thể gia nhập.”
Ý gì đây? Lanlus còn là thành viên của tổ chức bí ẩn nào đó? Klein xoa xoa thái dương. Vào lúc cơ thể và tâm trí đều kiệt quệ rã rời, hơn nữa còn không phải là tình huống thích hợp, hắn quả quyết từ bỏ việc nghiên cứu nó, tính chờ sau khi tụ hội Tarot xong mới chậm rãi suy xét.
Hắn nhanh chóng rời khỏi không gian bí ẩn trên màn sương xám, thay một bộ quần áo khác, cởi bỏ lớp ngụy trang lúc trước.
Có điều hắn không trở về phố Minsk vội, định ngủ một giấc ở đây rồi sáng sớm mai mới đi. Nguyên nhân là vì vào rạng sáng mà đi trên trường sẽ rất dễ bị điều tra, hơn nữa còn cùng một chỗ với chuyện vừa xảy ra.
Nằm trên giường, Klein nhìn màn đêm và ánh trăng bị che phủ bên ngoài, tâm trạng dần trở nên bình tĩnh.
Sau khi hoàn thành báo thù bước đầu, hắn thấy mình như gỡ xuống được một gánh nặng rất lớn, bỏ đi rất nhiều áp lực. So với khoảng thời gian trước thì trạng thái tinh thần hắn tốt lên thấy rõ.
“Ince Zangwill và vật phong ấn ‘0-08’ đều không phải là thứ hiện nay mình có thể đối phó được, hơn nữa chênh lệch cực kỳ lớn. Chỉ khi mình trở thành kẻ mạnh danh sách cao, trở thành bán thần thì mới có tư cách xen vào chuyện này... Trước khi thăng lên danh sách 4, mình sẽ giả vờ như bọn chúng không hề tồn tại...”
“Ừm, mục tiêu trong thời gian sắp tới của mình là cố găng đề cao thực lực của bản thân, giờ mình đã tiêu hóa triệt để ma dược Tên Hề. Chờ các vật liệu phi phàm tập hợp đủ thì có thể thăng cấp lên Ảo Thuật Gia.”
“Đằng sau còn có Người Không Mặt, Bậc Thầy Điều Khiển Rối cùng với danh sách 4 mà mình còn chưa biết tên.”
“Ngoài ra, còn phải làm một thám tử bình thường.”
Klein tĩnh tâm, suy nghĩ miên man sắp xếp cho cho tương lai, không còn nôn nóng, cũng không cần phải kiềm nén nữa.
Suy nghĩ chốc lát thì khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, thầm lẩm bẩm: “Đội trưởng, Benson, Melissa, chắc mọi người sẽ thích nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của tôi hơn nhỉ...”
......
Trời mới vừa tờ mờ sáng, một nhóm người mặc đồ bác sĩ, đội mũ và khẩu trang trắng dùng trong phòng phẫu thuật đến cửa kí túc xá của hiệp hội công nhân Bến Tàu.
Ông già cầm đầu thoạt nhìn rất có kinh nghiệm nói với đám người sống trong tòa nhà đang mờ mịt mơ màng rằng: “Phát hiện một căn bệnh truyền nhiễm trong tòa nhà này của mấy người, có một người tên là Kevin đã chết vì nó rồi.”
“Bọn tôi sẽ trị liệu miễn phí. Bệnh truyền nhiễm này đã có thuốc đặc trị, chỉ cần mấy người dùng thuốc kịp thời thì sẽ không có chuyện gì.”
“Kevin?” Một người sửng sốt bật thốt ra tiếng, nhìn ngang nhìn dọc muốn tìm vị đồng nghiệp tên là Kevin nọ, nhưng lại không phát hiện được gì.
Đó là tên giả mà Lanlus dùng.
Thấy tổ chức y tế từ thiện này còn có cảnh sát theo cùng, mọi người không còn nghi ngờ gì nữa, bắt đầu thấp thỏm xếp hàng nhận thuốc.
Đầu tiên là một người đàn ông trung niên với bộ râu quai nón lớn. Ông ta vô cùng lo lắng hỏi này hỏi nọ, sợ rằng một lọ thuốc thì không thể chống lại được với bệnh truyền nhiễm mạnh mẽ này.
Mãi đến khi các bác sĩ tỏ ra thiếu kiên nhẫn, ông ta mới ngửa đầu uống hết lọ thuốc đặc hiệu màu xanh thẳm nọ. Tiếp đó, ông ta được đỡ sang bên cạnh, nhắm ngay miệng vào cái lỗ có cùng kích thước.
Ọe! ọe! ọe!
Người đàn ông này đột nhiên buồn nôn, nôn mửa dữ dội, phun ra một thứ máu tanh có mùi chua.
Ông ta định chống người lên di chuyển tầm mắt để xem mình đã nôn ra thứ gì, nhưng lại bị hai y tá mạnh mẽ cưỡng ép nâng đi.
Cái lỗ kích cỡ chừng cái miệng nằm trên một cái thùng kim loại đen, phần đáy thùng tối tăm âm trầm, chẳng hề có chút ánh sáng nào.
Mà một bãi chất lỏng xanh vàng đang lẳng lặng nằm bên trong, ở chính giữa chất lỏng là một cục thịt màu máu, bên trên nó mọc đầy những sợi lông đen!
Ọe! ọe! ọe!
Từng người một uống thuộc, đau đớn nôn mửa vào những chiếc thùng khác nhau.
......
Quận Hoàng Hậu, trong biệt thự xa hoa của Bá tước Hall.
“Sao tự dưng anh lại ghé thăm vào sáng sớm thế này?” Audrey nhìn bầu trời bên ngoài, lại nhìn Tử tước Glyrintt.
Glyrintt nhìn xung quanh, chỉ thấy một con chó Golden Retriever lớn đang ngồi bên cạnh cô, thế là anh ta đè thấp giọng, nói: “Anh vốn định đến trường đua ngựa, kết quả trên đường lại gặp Conze. Gã nói cho anh một chuyện rất thú vị, thật sự rất thú vị đó, vừa vặn đi ngang qua đây nên đến để chia sẻ với em.”
“Chuyện gì?” Audrey có vẻ hứng thú hỏi.
Glyrintt trả lời mà không thèm chú ý dùng từ: “Hẳn là em đã từng nghe về hội Cực Quang rồi đúng không? Hội Cực Quang đã ám sát đại sứ Entis ấy. Bọn hắn bị bắt rồi, có mấy thành viên quan trọng đã chết, một mưu đồ cực lớn đã thất bại.”
Mình còn tưởng là chuyện liên quan đến Chúa Sáng Thế Chân Thật. Tối qua hai người Hugh đã tìm người báo cảnh sát rồi, đêm qua vừa lúc hành động... Chờ đã, hình như hội Cực Quang thờ phụng Chúa Sáng Thế Chân Thật! Đôi mắt Audrey bừng sáng, dè dặt truy hỏi: “Mưu đồ gì?”
“Anh không biết, Conze không chịu nói. Gã chỉ nói cho anh, phụ trách mưu đồ này chính là tên tội phạm lừa đảo bị truy nã trước kia, tên là Lanlus.” Glyrintt giơ tay nhún vai.
Quả nhiên... Audrey gật đầu rất khẽ, không che giấu sự tò mò của mình, hỏi: “Gã ta bị bắt rồi à?”
“Gã chết rồi, nhưng không phải chết trong tay người của chúng ta.” Glyrintt ngừng chốc lát lại nói: “Đây chính là điểm thú vị mà anh nói, lúc thi thể của gã được tìm thấy, nó bị bao phủ bởi rất nhiều lá bài tarot, xung quanh cũng vậy. Em thử tưởng tượng xem cảnh đó đi...”
Bài tarot? Thi thể bị bao phủ bởi rất nhiều bài tarot? Audrey đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra
Đây là do hội Tarot bọn tôi làm!
Đây là do bề tôi của ngài Kẻ Khờ làm!
***
P/s: Bài Tarot có 22 lá thuộc bộ Ẩn Chính (“ Kẻ Khờ”, “Mặt Trời”, “Tử Thần”,…) và 4 bộ Ẩn Phụ ( Chén Thánh, Quyền Trượng, Sao Năm Cánh, và Kiếm Thánh).
Mội bộ phụ gồm 13 lá, ví dụ: Ace of Cups (Một chén thánh), Two of Cups(Hai)…. Ten of Cups(Mười), Knight of Cups(Kị sĩ), Queen of Cups(Hoàng Hậu), King of Cups(Vua).