Dịch: Bán Nhị Lang
Biên: alreii
***
2000 bảng? Số tiền này đủ làm tất cả thợ săn tiền thưởng và những thám tử tư ở Backlund trở nên điên cuồng! Không thể so với Trung Tướng Gió Lốc Zellingoes trường kỳ sinh hoạt trên biển, thuộc hạ đông đúc, vụ này thuộc loại vươn tay là có thể chạm đến...
Ừm, một cướp biển nổi danh có chiến lực sánh ngang danh sách 5 đã trị giá 10.000 bảng, vậy tội phạm danh sách 6 cũng phải trả 4000 bảng mới hợp lý chứ nhỉ... Chẳng lẽ Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt phán đoán tên tội phạm giết người “Sát Thủ Liên Hoàn” nọ chỉ là danh sách 7, chứ không phải là một kẻ mạnh sắp thăng lên danh sách 5, cho nên 2000 bảng đã là cái giá khá cao rồi?
Có thể lắm chứ, Mặt Trời từng nói nghi thức nọ khá cổ xưa. Có lẽ sau cuộc đại tai biến thì nó đã rất ít khi xuất hiện, cho nên mấy giáo hội lớn và phía quân đội cũng không có các tài liệu về nó... Trong chuyện này tồn tại một vấn đề, giáo hội Nữ Thần, giáo hội Thần Hơi Nước Và Máy Móc cùng với hoàng thất Augustus còn có thể nói là quật khởi sau đại tai biến nên không biết nhiều về quá khứ. Nhưng giáo hội Bão Táp vẫn luôn khăng khăng mình là một trong những giáo hội cổ xưa nhất... Chẳng lẽ cổ xưa nhất của bọn họ vẫn là sau khi Ác Ma lui về vực sâu?
Nghe được lời của Isengard Stanton, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong lòng Klein chính là ước lượng số tiền thưởng, sau đó mới suy nghĩ sâu xa hơn, liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
“Ý của anh thế nào?” Isengard thấy Sherlock Moriarty hình như đang thất thần, bèn truy hỏi.
Ý của tôi? Klein lập tức thấy khó xử.
Một thám tử tư bình thường chắc chắn đã đồng ý rồi, bởi vì tiền thưởng vừa cao, còn có thể móc nối với vị thám tử nổi danh trước mặt - thành lập tình hữu nghị với Isengard, nhận được lợi ích rất lớn trong giới thám tử.
Nhưng vấn đề ở chỗ Klein không phải là một thám tử tư bình thường, hắn lo lắng trong lúc điều tra manh mối sẽ gặp những Kẻ Gác Đêm phụ trách vụ này.
Tuy rằng bây giờ mình để râu, đeo kính, thay đổi kiểu tóc, những Kẻ Gác Đêm chỉ gặp qua vài ba lần sẽ không nhận ra mình. Nhưng lỡ như gặp phải quý cô Daly thì sao? Mà không chấp nhận cũng không được, vậy thì có vẻ khác người quá, sẽ khiến người hoài nghi... Hơn nữa, mình cũng hy vọng có thể tìm được tên Ác Ma đó sớm, bằng không chẳng biết có bao nhiêu cô gái vô tội sẽ bị hại nữa... Klein đắn đo vài giây, khẽ mỉm cười nói:
“Gần đây tôi vừa tiếp nhận một vụ án rất khó xơi, chỉ sợ không còn dư nhiều thời gian.”
Không chờ Isengard Stanton mở miệng, hắn lại bổ sung: “Tôi có thể tham gia thảo luận, giúp đỡ tra cứu tài liệu, phân tích manh mối. Nhưng chắc sẽ không trực tiếp ra mặt điều tra đâu.”
Đợi chút nữa xem bói thử, nếu như quả thật có vấn đề, lúc thảo luận sẽ bớt phát biểu ý kiến, chỉ làm một khán giả đơn thuần... Trong lúc nói chuyện, Klein nhanh chóng lên kế hoạch.
Isengard cầm gậy batoong đen suy tính, nói: “Không thành vấn đề.”
“Lần này tôi triệu tập hơn 10 vị thám tử, có đủ người để đi điều tra. Thứ mà tôi tán thưởng ở anh nhất chính là năng lực suy luận và phân tích xuất sắc của anh. Trong tình huống không có được nhiều nguồn trợ giúp như tôi, anh vẫn có thể tìm đến xưởng tàu East Balam, tìm được công hội Bến Tàu.”
“Nếu có thể bắt được tội phạm, nhận được tiền thưởng, tôi sẽ phân chia thù lao hợp lý dựa vào sự cống hiến của mỗi người. Tin tưởng tôi, trong nghề này tôi vẫn có chút ít danh dự.”
“Được, hợp tác vui vẻ.” Klein chủ động vươn tay phải ra bắt tay với đối phương, đồng thời cảm nhận được sự khô ráo và ấm áp từ lòng bàn tay của Isengard.
Với một vị thân sĩ trung niên đã 40 50 tuổi, vẫn có thể giữ được cảm giác thế này vào thời tiết cuối thu của Backlund là điều không dễ dàng. Klein thông qua nó càng thêm nghi ngờ Isengard là một người phi phàm.
“Hợp tác vui vẻ.” Isengard mỉm cười gật đầu.
Đến tận lúc này thì Klein mới phát hiện mình khá thất lễ, vội nở nụ cười nói: “Xin lỗi, quên mất mời ông vào nhà. Chúng ta vừa uống cà phê và hồng trà vừa trò chuyện nhé?”
“Đừng khách sáo, tôi đã hẹn những vị thám tử khác vào 9 giờ sáng nay đến nhà tôi thảo luận tình tiết vụ án. Trợ lý của tôi đang ở nhà chờ họ.” Isengard móc ra một chiếc đồng hồ quả quýt màu bạc khắc hoa văn phức tạp, tràn ngập vẻ đẹp máy móc. Ông ta nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Chúng ta phải đi qua đó gặp bọn họ, không có vấn đề gì chứ?”
“Không thành đề gì, tôi vào phòng tắm thay đồ xong sẽ ra ngay.” Vào giây phút này đây Klein bỗng chốc tìm lại được cảm giác đả đảo cái ác, duy trì trật tự, bảo vệ dân chúng khi còn làm Kẻ Gác Đêm.
Bên trong phòng tắm, Klein lên màn sương xám, dùng cách xem bói nhận được đáp án chấp nhận. Thế là hắn nhanh chóng trở về thế giới hiện thực, mặc thêm áo khoác, đội mũ, lấy gậy batoong, cùng Isengard lên một chiếc xe ngựa thuê, hai người ngồi hai bên.
Isengard nhìn hắn, hỏi với vẻ như đang suy xét: “Tôi rất tò mò, anh làm thế nào phát hiện vụ án Sybel bị giết có liên quan đến xưởng tàu East Balam, liên quan đến công hội Bến Tàu?”
Tôi có phát hiện gì đâu... đó chỉ là một hiểu lầm... Klein nghiêm túc suy nghĩ phải làm sao để bịa lời nói dối đây.
Hắn nở nụ cười, trả lời khá mơ hồ: “Chủ yếu là do lúc trước phán đoán cái chết của Sybel chỉ là một vụ phạm tội mô phỏng, điểm này là nhờ phóng viên Mike Joseph mới xác nhận được. Sau đó lại dựa vào con đường Sybel trở về Golden Rose, cùng với một vài manh mối khác, tôi mới cho ra phán đoán thích hợp, thế là giả làm phóng viên để đi điều tra.”
Isengard gật khẽ đầu, không tiếp tục lãng phí thời gian trên vấn đề này nữa. Ông ta chuyển qua giới thiệu chi tiết về tình huống vụ án giết người liên hoàn, miêu tả còn tường tận hơn cả trên báo, đặc biệt là vụ mới nhất gần đây.
Thời gian thảo luận cùng trao đổi trôi qua nhanh chóng, xe ngựa đã tới một tòa nhà có kiến trúc cổ xưa ở quận Hilston.
Thiết kế lấy ánh sáng cho tòa nhà này không tốt lắm, cho dù Backlund hôm nay không hề có sương mù thì trông nó vẫn khá âm u. Isengard Stanton dẫn Klein băng qua một sảnh lớn khá rộng rãi, tiến vào một phòng khách có lò sưởi âm tường đã đốt lửa.
Klein nhìn quanh một vòng, nhìn thấy 15 16 vị thám tử, bọn họ đã ngồi kín hết tất cả các chỗ có thể ngồi trong phòng.
“Sherlock?” Một giọng nói mừng rỡ vang lên, làm như rất thân quen với Klien.
Ai vậy? Klein ngạc nhiên nhìn qua, phát hiện thám tử Stuart mới chia tay hôm qua thế mà cũng có mặt ở đây.
Hắn quan sát kỹ thì còn nhìn thấy thám tử Kaslana phụ trách bảo hộ Adol và trợ lý Lydia của cô ta nữa.
“Trùng hợp quá nhỉ.” Klein nhếch khóe miệng, mỉm cười tiến đến chỗ Stuart.
Stuart chen lấn qua bên cạnh, dọn ra được một chỗ chừng nửa cái mông, vỗ vỗ chỗ đó nói: “Chắc không phải trùng hợp đâu, trên quyển tạp chí nào đó lúc trước tôi đọc từng nhắc tới trong tâm lý học có một hiện tượng gọi là Đồng phương tương tính*, chỉ cần suy nghĩ tới nó thì sẽ xảy ra. Há há, đùa thôi.”
*Đồng phương tương tính (Synchronicity) là hiện tượng hai hoặc nhiều sự kiện có vẻ không liên quan nhau, khó có thể xảy ra một cách đồng thời ngẫu nhiên nhưng lại xảy ra trùng hợp một cách có ý nghĩa.
Lúc này, Isengard giới thiệu với các vị thám tử có mặt ở đây: “Vị này chính là anh Sherlock Moriarty, một thám tử tài ba.”
Có ông ta đảm bảo, ánh mắt đám người Kaslana nhìn về phía Klein rõ ràng đã tín nhiệm hơn, cho rằng hắn thực sự là một thám tử tư xuất sắc.
Klein gật đầu đáp lại rồi ngồi xuống bên cạnh Stuart, thuận miệng hỏi: “Ủy thác của mấy anh xong rồi à?”
“Đúng vậy, tình huống của Adol chuyển biến tốt đẹp. Đám bạn xấu của cậu ta hình như cũng xảy ra chuyện nên không còn khả năng uy hiếp đến cậu ta nữa. Thế nên bọn này thất nghiệp rồi.” Stuart cười ha ha, “Tôi còn định nghỉ ngơi vài ngày, kết quả lại được ông Stanton triệu tập, thế nên đến đây coi thử xem sao. Thực ra thế này cũng tốt, tôi không thích mấy vụ án quỷ dị dọa người gì đâu. Ừm, tôi là chỉ mấy câu chuyện ma quỷ dọa người ấy, nếu so sánh thì tôi thích nhận án giết người liên hoàn hơn!”
Chờ trợ lý rót trà hoặc cà phê, phân phát tài liệu cho mọi người xong, Isengard ngồi lên ghế bành, móc tẩu thuốc ra, chậm rãi vuốt ve, nói:
“Tôi nghĩ mọi người đều không còn xa lạ gì với sát nhân liên hoàn gần đây đâu nhỉ, ai có ý kiến gì không? Nói ra cho mọi người cùng thảo luận nào.”
Stuart với khuôn mặt gầy gò, để râu quai nón giơ tay, giành nói trước: “Tôi vừa nãy có xem tài liệu, phát hiện cảnh sát thế mà không bắt tay điều tra từ thân phận của người bị hại.”
“Tôi nghĩ tên tội phạm nọ không thể nào chỉ dựa vào mắt thường để nhận ra người bị hại từng là gái đứng đường được, dám chắc gã đã từng tiếp xúc với bọn họ. Đây là một phương hướng rất quan trọng, thế mà cảnh sát lại bỏ sót! Thần ạ, đúng là không thể tưởng tượng nổi!”
Tên tội phạm nọ có khả năng cao nhờ vào mắt thường để phân biệt đó... Klein nói thầm trong lòng.
Đối với chất vấn của Stuart, phần lớn các thám tử tư đều rối rít mở miệng hùa theo, chỉ có vài ba người như Kaslana, Isengard vẫn duy trì im lặng, không hề mở miệng.
“Đây là một phương hướng rất quan trọng. Stuart, cậu tìm vài người bạn giúp đỡ, cẩn thận điều tra.” Đợi đến lúc tiếng thảo luận lắng lại, Isengard mới bình tĩnh đưa ra đánh giá.
Tiếp sau đó, mỗi thám tử đều phát biểu ý kiến của riêng mình. Khi thì tranh cãi, lớn tiếng phản bác, lúc thì đứng lên đi lui đi tới, chỉnh lý lại suy nghĩ. Klein vẫn luôn yên tĩnh lắng nghe, không hề phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Đợi đến lúc cuộc thảo luận sắp đến hồi kết, hắn bỗng nhiên giơ tay nói: “Tôi muốn tài liệu về các vụ án giết người liên hoàn chưa được phá ở Backlund, thậm chí là cả vương quốc trong vòng 20 năm gần đây.”
Trong phòng đột nhiên lặng đi vài giây, phần lớn các thám tử tư ở đây không tài nào hiểu nổi dụng ý và cách nghĩ của Klien.
Isengard đưa chiếc tẩu tới gần mũi, hít vào một hơi, cân nhắc lên tiếng:
“Anh cho rằng, hung thủ không phải mới ra tay lần đầu? Hoài nghi trước đây gã từng phạm tội tương tự, dù cho thủ pháp gây án khác nhau?”
Không phải hoài nghi, là gần như chắc chắn... Klein trả lời trong lòng.
Hắn là dựa vào tin tức Mặt Trời cung cấp để cho ra suy luận:
Nếu như hung thủ đang “Cố gắng” từ danh sách 6 thăng cấp lên danh sách 5. Vậy thì lúc gã còn đang ở giai đoạn “Sát Thủ Liên Hoàn” danh sách 7 thì đã từng làm những gì?
Nếu gã không gây ra những vụ án tương tự thì rất khó tiêu hóa hết được ma dược. Cho dù nhờ thời gian tích lũy, danh sách 7 thăng lên danh sách 6 cũng có xác suất mất khống chế không hề thấp. Mà người phi phàm thuộc đường tắt Vực Sâu thuộc về loại có nguy cơ cao ở phương diện này.
Cho nên Klein đoán rằng, mặc kệ đối phương có hiểu “Phương pháp đóng vai” hay không, lúc gã còn ở giai đoạn danh sách 7 chắc chắn sẽ vì đủ các loại nguyên nhân, hoàn thành các vụ án giết người liên hoàn.
Cứ theo đà đó, đối phương tiêu hóa ma dược danh sách 7 chỉ mất vài năm. Cho dù cộng thêm danh sách 6, hạn chế trong phạm vi 20 năm cũng đủ hợp lý. Bởi nếu như tuổi tác quá lớn, mặc kệ ma dược có tiêu hóa hết hay không, thăng cấp vẫn là chuyện khá nguy hiểm. Theo nghi thức ăn sâu vào thì cả người sẽ trở nên càng lúc càng điên loạn, để lộ manh mối rõ ràng.
Vào giai đoạn hiện tại, tên hung thủ nọ gây án khá bình tĩnh, có năng lực quấy nhiễu xem bói và truy tung, gần như không hề tồn tại sơ hở nào. Nhưng gã ở thời kỳ còn “ngây ngô” ban đầu thì chưa chắc đã được vậy!
Lần đầu tiên gã hoàn thành được vụ án giết người liên hoàn, chắc không cẩn thận được đến vậy!
Đây chính là manh mối tốt nhất để hỗ trợ cho việc điều tra!
Rất nhiều ý tưởng lướt qua, Klein gật đầu trả lời:
“Thủ pháp gây án của tên tội phạm nọ không giống như một tay mơ.”
“Tôi có lý do để tin tưởng trước kia gã đã từng gây ra những vụ án tương tự!”
“Kết hợp quá khứ và hiện tại, chúng ta sẽ có nhiều hy vọng hơn để tìm được mấu chốt của vấn đề.”
Nghe được câu trả lời của hắn, các thám tử châu đầu ghé tai thảo luận, Isengard trầm mặc trong giây lát, tiếp đó tán thán từ tận đáy lòng: “Mạch suy nghĩ tuyệt vời!”