Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 210: Chương 210: Hỏi thăm




Dịch: Lạc Đinh Đang

Biên: Hân Di

Dựa vào tường nhìn hành lang tối tăm trước mặt, Klein nín thở theo bản năng.

Đội trưởng đang làm gì? Đội trưởng làm sao vậy? Anh ta đang uống máu? Anh ta xuất hiện giai đoạn trước khi mất khống chế rồi? Từng ý nghĩ hiện lên biến đầu hắn thành một mớ hỗn độn, không cách nào nghĩ được ý khả quan.

Qua mười mấy giây, Klein cắn răng, mượn năng lực khống chế cơ thể của Tên Hề, lặng lẽ di chuyển tới đầu cầu thang.

Sau đó, hắn cố tình tăng nhanh bước chân quay lại, một lần nữa tới cửa phòng ngủ phu nhân Sharon.

Đưa mắt nhìn vào, Klein thấy đội trưởng đứng trong đó, dùng vải đen quấn quanh vật phong ấn 3-0271 từng lớp một, vẻ mặt nặng nề, mắt xám sâu thẳm, khuôn mặt sạch sẽ.

Dường như thứ hắn thấy vừa rồi chỉ là ảo giác.

Khóe mắt liếc qua, Klein thấy thi thể Cornley không xuất hiện thêm điều bất thường nào, thoạt nhìn bề ngoài vẫn như trước.

Hắn âm thầm hít vào một hơi, mở miệng hỏi:

“Đội trưởng, làm sao để tôi xác nhận những người hầu kia có ở trạng thái ngủ say hay không? Có vẻ như chỉ dựa vào linh thị thì không thể phán đoán chuẩn xác, họ sẽ có những phản ứng cảm xúc khác nhau do nằm mơ và hiện ra màu sắc tương ứng.”

Dunn Smith cầm Chiếc gương của Người Thông Linh, im lặng vài giây, giọng nói khàn khàn:

“Xin lỗi, tôi quên mất. Đêm nay tôi phạm quá nhiều sai lầm.”

“Cậu không cần kiểm tra, tôi đi xác nhận.”

Anh nâng một tay lên ấn mi tâm, sau đó nhắm mắt lại, khiến từng vòng gợn sóng vô hình dập dờn lan tới các phòng khác, dập dờn lan xuống lầu một.

Ngủ hay chưa, trước mặt Ác Mộng có thể thấy rõ ràng.

Klein kinh ngạc nhìn một màn này, tầm mắt từ từ buông xuống, cắn mạnh môi trong.

Đội trưởng, thật ra vừa rồi anh ta chỉ muốn mình ra ngoài...

Tóm lại anh ta đang làm gì, anh ta biết mình đang làm gì không...

Hắn bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy vầng trăng đỏ rực treo cao, tựa như ngàn vạn năm cũng không thay đổi.

Sau một thời gian yên tĩnh, Klein vừa nhặt các vật yểm trợ như bài Tarot, súng lục ổ quay, mũ phớt lụa nửa cao, vừa cẩn thận kiểm tra thi thể Cornley và phu nhân Sharon.

Họ vẫn duy trì bộ dáng khi chết, làn da tái nhợt với tốc độ nhanh hơn hẳn người thường, đồng thời kèm theo một chút tím xanh.

Có phần kỳ quái, dường như họ thiếu chút gì đó... Không phải đồ vật cụ thể mà là một loại cảm giác nào đó... Klein im lặng lẩm bẩm, chỉ cảm thấy gió mát thổi từ cửa sổ vỡ vụn khiến cả đám lông tơ của hắn dựng thẳng.

Lúc này, Dunn mở mắt, trầm giọng nói:

“Họ đều ngủ say, nhưng có vài người sắp tỉnh.”

“Như vậy là tốt, như vậy là tốt rồi...” Klein nhìn đội trưởng, chính mình cũng không biết bản thân đang trả lời cái gì.

Dunn nhìn quanh một vòng nói:

“Cậu xử lý đồ vật ở hiện trường một chút rồi tới Cục cảnh sát gần nhất tìm người tới đây. Ừ, nhân tiện quay về đường Zoutelande một chuyến, bảo Frey đến giúp.”

Klein nhìn đội trưởng chằm chằm, rồi cắn chặt hàm răng gật đầu, nói:

“Vâng.”

Được sự giúp đỡ của Dunn, hắn nhanh chóng xử lý tốt hiện trường, đi cửa chính rời khỏi nhà phu nhân Sharon.

Xuyên qua vườn hoa, ra tới bên ngoài, Klein không nhịn được lại quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy tòa nhà nhỏ vẫn yên tĩnh chìm trong bóng tối, không chút ánh sáng.

Hắn nặng nề quay người, theo ấn tượng nhanh chóng tìm tới Cục cảnh sát gần nhất - đây là điều bình thường mà mỗi vị Kẻ Gác Đêm phải nhớ kỹ.

Cốc cốc cốc, Klein gõ cửa sắt.

Không lâu sau, cảnh sát trực ban buổi tối xách đèn bão, xuyên qua sân nhỏ mở cửa chính ra, khó hiểu dò xét nói:

“Có chuyện gì không?”

Klein không vắt ra chút biểu cảm nào, khuôn mặt bình tĩnh lấy giấy chứng nhận của mình, mở ra trưng trước mặt vị cảnh sát kia:

“Số 15 phố Olsna vừa xảy ra một vụ giết người nghiêm trọng, anh hãy lập tức gọi đồng nghiệp qua đó hỗ trợ!”

Vị cảnh sát kia đưa đèn bão ra, cẩn thận nhìn giấy chứng nhận rồi khép chân lại, giơ tay chào theo nghi thức:

“Vâng, trưởng quan!”

Xử lý tốt chuyện này, Klein ngồi xe ngựa cho thuê trở về đường Zoutelande.

Trên đường đi, hắn ngồi trong buồng xe tối om, suy nghĩ vừa lộn xộn vừa không tập trung:

Cornley chết rồi...

Mình nhớ là cậu ta vừa đính hôn... Cha mẹ cậu ta vẫn còn sống...

Rốt cuộc vừa rồi đội trưởng đang làm gì...

Chẳng lẽ anh ta khao khát máu tươi...

Hoặc là, có mục đích khác...

Trí nhớ anh ta vẫn kém như vậy, không hề có chiều hướng tốt lên, điều này nói rõ anh ta vẫn chưa tới giai đoạn trước khi mất khống chế!

Nhưng anh ta đã biết phương pháp đóng vai một khoảng thời gian, phải chăng trí nhớ không được cải thiện cũng cho thấy có chút vấn đề ngấm ngầm...

Không! Nhất định đội trưởng vẫn đang tìm cách đóng vai Ác Mộng như thế nào!

... Đúng rồi, một trong những nguyên nhân quan trọng dẫn tới cái chết của Cornley là vật phong ấn 3-0271, đây là thứ đội trưởng giao cho cậu ta...

Mình đang nghĩ cái gì thế này! Đây là lựa chọn tất yếu vào thời điểm đó!

... Cũng là đội trưởng đề nghị sử dụng vật phong ấn 3-0271...

Bình tĩnh, bình tĩnh một chút, không thể nghĩ bậy, cũng không thể chờ đợi, miễn cho tình hình xấu đi!

Đợi lát nữa gửi thư cho quý cô Daly, xem cô ấy có biết tình huống này biểu hiện cho cái gì không, dù cô ấy không có đáp án cụ thể thì nhất định có thể hiểu nguy hiểm ẩn chứa trong đó, kịp thời báo cho Thánh Đường...

Như vậy có thể bóp chết vấn đề trong trứng nước, giúp đội trưởng khôi phục bình thường!

Không, đội trưởng không nhất định có vấn đề, có lẽ là mình hiểu lầm gì đó, xem quý cô Daly nói thế nào...

...

Khi xe ngựa cho thuê tới số 36 đường Zoutelande, Klein đã nghĩ kỹ đối sách và đưa ra quyết định, không hoảng loạn và luống cuống như trước đó nữa.

Hắn leo lên cầu thang, bước chân nặng nề trèo tới cửa công ty Bảo an Gai Đen, lấy chìa khóa mở cửa chính.

Bài trí quen thuộc, cảnh tượng quen thuộc trước mắt khiến tâm tình hắn bình tĩnh hơn hẳn, tựa như cảm giác mỗi lần có chuyện đi tìm đội trưởng.

Hít vào một hơi, Klein đi tới phòng giải trí Kẻ Gác Đêm, thấy Frey đang lẻ loi đọc sách dưới ánh sáng đèn khí gas.

Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía Klein, trên gương mặt lạnh băng âm trầm hiện rõ vẻ lo lắng và quan tâm:

“Xảy ra chuyện gì à?”

“Đội trưởng và Cornley đâu?”

Klein khàn giọng đáp:

“Cornley chết rồi, chết trên tay phu nhân Sharon, chúng tôi đều phạm sai lầm...”

“Đội trưởng đang ở đó trông coi hiện trường, bảo anh qua giúp.”

Trước khi lên đường, Dunn đã giải thích tình huống cụ thể cho Frey, nói cho anh ta biết nếu họ không về trong hai giờ thì lập tức truyền điện báo cho Thánh Đường. Tương tự, vì muốn xin vật phong ấn 3-0271, muốn tiến vào cửa Chianese trong đêm nên Loya trông coi phòng trực ban cũng biết rõ nhiệm vụ họ sắp chấp hành là gì – theo quy định nội bộ Kẻ Gác Đêm, muốn mở cửa Chianese vào ban đêm nhất định phải được đội trưởng cho phép. Nếu đội trưởng ở đó, chỉ có thể do đội trưởng tiến vào.

Frey ngẩn ra, khẽ thở dài, vẽ mặt trăng đỏ rực lên ngực.

Anh ta mặc áo khoác vào, đội mũ, đi ra cửa, lúc đi thoáng qua Klein đột nhiên nhẹ giọng nói:

“Cậu không cần tự trách, phạm sai lầm luôn là chuyện không thể tránh khỏi.”

“Chúng ta luôn luôn tin tưởng đồng đội.”

“Ừ...” Klein nhắm mắt, tầm mắt dường như mờ đi.

Hắn và Frey xuống lòng đất trước, báo cho Loya mọt tiếng, sau đó khóa cửa chính công ty Bảo an Giai Đen, đi tới nhà phu nhân Sharon ở phố Olsna.

Đợi khi họ chuyển di thể Cornley và thi thể dữ tợn thiếu nửa cái đầu của phu nhân Sharon về, thời gian đã qua rạng sáng.

Dunn mặc áo khoác đen mỏng đứng trước cửa phòng chứa thi thể, im lặng nhìn vào bên trong, hơn nửa ngày mới nghiêng đầu nói với Klein:

“Cậu về nhà trước đi, cậu vừa trải qua một trận chiến đấu kịch liệt, nhất định vô cùng mệt mỏi.”

“Vâng.” Klein không từ chối.

Hắn mím môi, nhìn đội trưởng một chút, yên lặng rời khỏi công ty Bảo an Gai Đen, đi xe ngựa cho thuê trở về phố Hoa Thủy Tiên.

Giống quá trình lần trước, hắn thoải mái tiến vào phòng ngủ của mình, chính thức khóa trái cửa phòng.

Lấy muỗng bạc nghi thức ra, Klein tạo bức tường linh tính phong tỏa gian phòng, sau đó ngồi trước bàn sách, mở giấy ra, nhấc bút máy lên vội vàng viết:

“Quý cô Daly kính mến:

Tôi phát hiện gần đây đội trưởng có gì đó không đúng, trong nhiệm vụ anh ta lặng lẽ...”

Viết tới đây, Klein bỗng dừng bút máy, đầu óc trống rỗng, không biết viết tiếp thế nào, nên miêu tả ra sao.

Bộp!

Hắn bỗng vứt bút máy, vo tờ giấy trước mặt thành một cục, sau đó đập mạnh lên bàn mấy cái.

Trong dư âm tiếng đập bàn rầm rầm, Klein nhắm mắt lại, đưa tay lên che mặt, bất động hồi lâu như biến thành một pho tượng.

Cứ như vậy qua trọn năm phút, hắn thở dài, hạ tay phải xuống, dùng linh tính đốt cục giấy vụn khi nãy, nhìn nó hóa thành tro tàn, rơi vào thùng rác.

Sắp xếp ý tưởng, Klein mở trang giấy mới, đặt bút viết lại:

“Quý cô Daly kính mến:

Chúng tôi vừa kết thúc một nhiệm vụ, cũng đau buồn mất đi một đồng đội, tình huống cụ thể thế này...

... Lúc đó tôi nghĩ trình độ linh thị trước mắt của tôi không thể xác nhận đám người hầu có ngủ say hay không, mà xem bói một đám người thì rất phiền phức, vậy nên quay về định xin đội trưởng chỉ dạy. Khi đó, qua ảnh phản chiếu trên gương tôi thấy đội trưởng ghé nửa người bên cạnh thi thể Cornley, xung quanh miệng dính đầy máu đỏ sậm.”

“Tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết đội trưởng đang ở trạng thái nào, hi vọng cô có thể cho tôi đáp án.”

...

Sau khi viết xong, Klein tâm tình nặng nề đọc hết một lượt, rồi gấp gọn bức thư lại.

Tiếp đó, hắn sắp xếp nghi thức, mở linh thị ra triệu hồi người đưa tin của Daly, chính là gương mặt quỷ dị không mắt không mũi chỉ có miệng kia.

Nhìn cái lưỡi đỏ tươi mọc đầy đám răng nanh lộn xộn đang thè ra, nhìn năm ngón tay trắng bệch ở đầu lưỡi, Klein lặng lẽ đưa thư tới.

Đợi khi toàn bộ khôi phục bình thường, hắn lại ngồi xuống, tiếp tục viết thư.

Lần này, hắn còn muốn hỏi thầy Azcot:

“... Gần đây trong một nhiệm vụ, cấp trên của em xuất hiện một ít tình huống khác thường, anh ta xúi em ra ngoài, nằm úp sấp nửa người cạnh thi thể đồng đội, quanh miệng dính đầy máu đỏ tươi.”

“Trong trí nhớ thầy từng có chuyện tương tự thế này không ạ? Em nên giúp cấp trên của em thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.