Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 172: Chương 172: Khám nghiệm tử thi




Dịch: Thiendi9

“Ngài ấy, ngài nghị sĩ tử vong cách đây bao lâu?” Klein đứng lên, hỏi thẳng điểm quan trọng.

Nếu quá 15 phút, thông tin có thể thu được sẽ rời rạc. Nếu quá 1 giờ, chỉ có thể thu được những thông tin đại khái.

Nếu quá 1 tháng trở lên, việc thông linh có tỷ lệ thất bại cực kỳ cao.

“Thật đáng tiếc, báo cáo điều tra ban đầu nói rằng, nghị sĩ Maynard tử vong vào khoảng 9 giờ tới 11 giờ tối qua.” Dunn rung chân, nói: “Cậu chỉ cần ra tay trợ giúp, không cần quan tâm có thu hoạch được gì hay không.”

“Vâng.” Klein lấy áo khoác, cầm mũ và gậy ba-toong, đi ra khỏi phòng trực. Dunn Smith thay hắn trực cửa Chianese.

Thật ra, theo lý thuyết, người phi phàm chỉ cần được nâng cao linh tính thì cũng có thể học được linh thị, xem bói và nghi thức ma pháp, nhất là danh sách Kẻ Không Ngủ vốn có linh cảm cao.

Nhưng trên thực tế, trong cùng một lĩnh vực, những nghề nghiệp khác nhau có năng lực khác nhau hết sức rõ ràng. Ví dụ Dunn Smith và Leonard Mitchell trước mắt đều nắm được linh thị, nhưng họ nhìn thấy khí tràng chỉ có màu trắng nhạt hoặc lam nhạt, không thể phân biệt chính xác tình trạng của các bộ phận trong cơ thể. Trong trạng thái linh thị, họ có thể trực tiếp nhìn thấy quỷ hồn, linh thể, có điều không đơn giản hữu hiệu bằng linh cảm.

Đây cũng là lý do Kẻ Không Ngủ, Thi Sĩ Nửa Đêm và Ác Mộng không thích mở linh thị.

Cũng tương tự, nếu họ muốn cũng có thể học được phương pháp xem bói con lắc cảm xạ, bói gậy, xem bói cảnh trong mơ, chỉ là không nên trông chờ gì vào xác suất thành công.

Về lĩnh vực nghi thức ma pháp cũng giống thế.

Lúc hai người lướt qua, Dunn bỗng nói:

“Vừa rồi, tôi quên nói, chuyện này cũng do thanh tra Tolle chịu trách nhiệm. Ông ta chờ cậu trong sảnh tiếp khách công ty bảo an. Nhớ thay đồng phục mới của cậu và mang theo giấy chứng nhận mới”

Klein không hề bất ngờ, cười hỏi:

“Đồng phục mới, giấy chứng nhận mới? Cục cảnh sát thành phố Tingen làm việc hiệu quả nhỉ.”

Hôm qua hắn mới thăng cấp lên danh sách 8...

“Bởi vì vụ án này rất quan trọng, cho nên...” Dunn xòe tay, ngồi xuống chỗ của Klein.

Klein đi thẳng lên lầu, không vội tới sảnh tiếp khách mà về phòng nghỉ ngơi của Kẻ Gác Đêm, vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Trong phòng trực chỉ có bồn cầu, bình nước và chậu.

Sau đó, hắn thay bộ trang phục cảnh sát có hai ngôi sao bạc, đội mũ mềm có huy hiệu “Hai thanh kiếm giao nhau, vương miện bao quanh“.

Sau khi chuyển Bùa chú Viêm Dương, còi đồng Azcot và các vật liệu dùng trong nghi thức sang áo đồng phục cảnh sát, Klein sửa sang quần áo, cầm gậy ba-toong ra khỏi phòng nghỉ.

Vừa ra tới sảnh, hắn đã thấy ngay thanh tra Tolle ngồi trên ghế sô pha.

Một thời gian không gặp, vị cảnh sát cao to này càng “màu mỡ” hơn, bụng càng núng nính hơn người, lại thêm bộ râu và tóc rậm rạp, trông y gấu ngựa trốn ra từ rạp xiếc.

“Rất vui được hợp tác với cậu lần nữa.” Tolle thấy là một Kẻ Gác Đêm quen biết, thở phào một hơi, đứng lên, vươn tay gấu ra.

Không, là bàn tay... Klein lặng im chỉnh đốn suy nghĩ mình. Hắn ra vẻ lịch sự bắt tay Tolle:

“Tôi cũng thế.”

Lúc này, Tolle liếc nhìn quân hàm hai ngôi sao bạc của Klein, có chút ước ao nói:

“Vẫn chưa tới một tháng, mà chúng ta đã cùng cấp bậc.”

Klein vốn định trả lời nghiêm túc rằng: “Chúng tôi phải đối mặt với khả năng nguy hiểm gấp mười lần so với các ông”, nhưng lời ra đến miệng, lại nghĩ đến thân phận danh sách 8 Tên Hề của mình.

Có lẽ có thể thử một chút... Hắn soi vào tâm linh nhìn thấy biểu cảm của mình, cong khóe miệng, vừa cười vừa đáp:

“Có lẽ vài tháng nữa, ông phải gọi tôi là ngài cảnh sát trưởng cũng nên.”

“Cậu thật hài hước.” Tolle cười, chỉ ra cửa nói: “Chúng ta xuất phát chứ nhỉ?”

“Được.” Klein không quên gậy ba-toong của mình, từ khi hắn trở thành Tên Hề, cây gậy này mới xứng danh “vũ khí“.

Ra khỏi cửa công ty bảo an Gai Đen, Klein và Tolle sóng vai bước xuống lầu. Một gầy một béo, trông rõ chẳng ăn nhập gì.

“Tôi thấy chúng ta có thể tới gánh xiếc thú chọc cười khán giả được đấy.”

Klein bỗng cười nói.

Tolle vô cùng tán thành, gật gù:

“Đúng vậy. Tôi cũng thấy sự đối lập giữa hai ta rất hài hước đấy. Cậu biết không? Một vài gánh xiếc quanh đây đang thử ra mắt những màn biểu diễn kết hợp các chú hề cao thấp, mập gầy trái ngược đấy.”

Không, thật ra ý tôi là chúng ta có thể vào vai người huấn luyện thú và gấu ngựa... Tất nhiên Klein sẽ không nói ra lời gợi đòn như thế. Hắn hùa theo:

“Đáng tiếc là, thành phố Tingen chúng ta không có gánh xiếc thú cố định.”

“Đúng vậy, nhưng chúng ta còn có sân khấu nhạc kịch, có nhà hát lớn, có phòng hòa nhạc.” Thanh tra Tolle hơi nuối tiếc đáp lại.

Hai người vừa tán chuyện vừa bước lên xe ngựa cục cảnh sát. Đến lúc này, Klein mới chuyển chủ đề về bản án:

“Đã xác định nghị sĩ Maynard bị mưu sát à?”

“Chưa xác định, nhưng phu nhân và hai người con trai của ông ấy không hề tin khả năng bệnh tật đột phát. Chà, quả thật hiện trường có chút vấn đề. Lúc bị phát hiện, Maynard không hề mặc quần áo, trần như nhộng nằm trên giường phòng ngủ cho khách.” Tolle đắn đo nói.

“Ông ấy và phu nhân ngủ riêng à?” Klein ngả người dựa vào vách xe ngựa, bắt chước các thám tử nhân vật chính trong phim trinh thám hắn đã xem ở đời trước.

Tolle lắc đầu nói:

“Không phải. Mấy ngày gần đây, phu nhân của ông ấy không có mặt ở Tingen, bà ấy đến Backlund tham dự một buổi vũ hội xã giao quan trọng. Có thể cậu chưa biết, bà ấy là con gái một vị lãnh đạo Tân Đảng, nghị sĩ hạ viện. Bà ấy còn đang trên tàu hơi nước trở về Tingen, nhưng đã sớm bày tỏ thái độ của mình qua điện báo rồi.

Maynard cũng là đảng viên Tân Đảng, đã làm nghị sĩ thành phố Tingen trên mười năm. Ông ấy dự định sang năm sẽ tranh cử chức thị trưởng.”

“Nói cách khác, cái chết của ông ấy có khả năng liên quan tới chuyện này?” Klein thuận miệng hỏi, rồi chợt bật cười: “Tôi chỉ hỗ trợ “khám nghiệm tử thi”, những chuyện khác không thuộc phạm vi tôi cần quan tâm, ông có thể không trả lời.”

Tolle không bận tâm, thở dài:

“Khám nghiệm tử thi...Cậu rất cẩn thận.

Về phần suy đoán của cậu, tôi chỉ có thể nói: có lẽ thế. Tối qua, trong nhà nghị sĩ Maynard tổ chức một bữa tiệc, có quá nhiều quan khách tham dự. Tạm thời, chúng tôi chưa thể xác định được kẻ tình nghi. Mà những vị quan khách này đều là những người danh giá, chúng tôi buộc phải vô cùng cẩn thận, không được mắc sai lầm.”

“Đã hiểu.” Klein nhẹ gật đầu, lại có chút hứng thú hỏi về các chi tiết tại hiện trường.

Nhà Maynard ở khu Kim Ngô Đồng, là một tòa biệt thự, xung quanh có vườn hoa và bãi cỏ, có chuồng ngựa, đài phun nước và con đường xi măng rộng rãi.

Klein đội chiếc mũ mềm có huy hiệu cảnh sát ngay ngắn, đi theo thanh tra Tolle, bước qua đường dây phong tỏa chẳng được tích sự gì, đi vào cửa chính tòa nhà hai lầu, trước ánh mắt chăm chú của các vị cảnh sát.

Trong phòng khách, bốn người thanh tra thực tập gồm hai nam hai nữ đang nói chuyện với mọi người, thu thập khẩu cung.

Klein nhìn qua, phát hiện không ít quý ngài mặc áo đuôi tôm, và quý cô mặc váy cung đình lộng lẫy, mang mạng che mặt màu đen.

“Họ đều là những vị quan khách qua đêm ở đây từ tối qua.” Tolle giải thích một câu, dẫn Klein đi về phía cầu thang dẫn lên tầng hai.

Trên đường đi, có lẽ quân hàm thanh tra có hiệu quả, nên những nhân viên cảnh sát nhìn thấy hai người đều tỏ ra kính trọng, không hề ngăn cản.

“Đây chính là căn phòng khách phát hiện thi thể nghị sĩ Maynard.” Tolle cao lớn dừng lại trước một cánh cửa gỗ đỏ thẫm.

Klein băn khoăn hỏi:

“Tối qua, căn phòng này thuộc về ai?”

“Không thuộc về ai cả. Trong ngôi nhà này có quá nhiều phòng khách, nó không được dùng tới.” Tolle đeo bao tay trắng, vặn nắm tay, mở cánh cửa gỗ màu đỏ thẫm.

Ông cho nhân viên cảnh sát chịu trách nhiệm trông coi nơi này tạm thời rời đi, gật đầu với Klein:

“Thanh tra Moretti, chuyện tiếp theo sẽ giao cho cậu.”

“Xin Nữ Thần phù hộ cho ông và tôi, hy vọng sẽ có thu hoạch.” Klein cũng đeo găng tay trắng lên, khóa trái cửa phòng.

Hắn bước vào phòng, nhìn ga trải giường màu đỏ sậm lộn xộn lạ kỳ, nằm trên đó là một cỗ thi thể phủ vải trắng.

Hiện giờ, Klein cũng là người từng trải, hắn không chùn tay kéo mảnh vải trắng ra, nhìn nghị sĩ Maynard.

Vị này khoảng bốn mươi tuổi, mái tóc vàng cắt rất ngắn, vẻ đau khổ và vui sướng đan xen đọng lại trên khuôn mặt ông ta.

Klein lui về sau hai bước, lấy ra những vật liệu cần thiết, nhanh chóng chuẩn bị xong nghi thức thông linh.

Sau một hồi niệm chú, trong mùi hương sâu thẳm yên tĩnh và cơn gió âm u quanh quẩn, hắn lẩm bẩm câu xem bói đã sớm nghĩ kỹ:

“Nguyên nhân cái chết của nghị sĩ Maynard.”

“Nguyên nhân cái chết của nghị sĩ Maynard.”

...

Vừa lẩm bẩm, Klein vừa bước về chiếc ghế tựa lưng cao, từ từ ngồi xuống.

Đôi mắt hắn đen thẫm lại, ngả lưng về sau, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Trong thế giới hư ảo, mông lung và mê ly, hắn bỗng nhìn thấy ngài nghị sĩ kia.

Đôi mắt xanh thẳm của Maynard mở to, hăng hái xông pha trên thân thể một người phụ nữ có dáng người xuất sắc và làn da trắng nõn.

Đầu tiên, ông ta tỏ ra thỏa mãn tột cùng, vui sướng tột cùng, sau đó, bỗng lấy tay phải xoa ngực, nét mặt vặn vẹo, dữ tợn.

Bịch!

Maynard ngã xuống, hình ảnh trong mộng vỡ vụn, Klein mở mắt tỉnh lại.

Không ngờ, ta có thể xem “xiếc con heo” bằng cách này... Cho nên, nghị sĩ Maynard chết vì yêu đương vụng trộm trên giường, chết vì vất vả quá sức? Klein cười khẩy, xoa cằm.

Hắn lấy giấy và bút máy, dùng nghi thức lần nữa, vẽ lại hình ảnh người phụ nữ trong cảnh mơ, đương nhiên lược bỏ phần từ cổ trở xuống.

Đây là một người phụ nữ rất khó đoán tuổi tác. Cô ta có nét quyến rũ thành thục của tuổi hơn 30, lại giữ được nét hồn nhiên của tuổi thanh xuân. Đôi mắt cô ta trong sáng, long lanh ngập nước, khiến người ta cảm thấy ngọt ngào, đáng yêu.

Ngắm “tác phẩm” của mình, Klein thu dọn các vật liệu làm nghi thức, dỡ bỏ bức tường linh tính.

Hắn nghiêng người, cầm chiếc gậy màu đen khảm bạc đang dựng bên cạnh lên.

Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng khà khà như phát ra từ cổ họng. Tiếng khà khà khiến người ta nổi hết da gà trong nháy mắt!

Klein quay phắt lại nhìn chiếc giường, thấy hai tay nghị sĩ Maynard nắm chặt ga giường đỏ sẫm, nắm chặt đến mức mu bàn tay nổi gân xanh đen.

Xoạt một tiếng, ông nghị sĩ vốn đã chết trong khoảng 9 giờ đến 11 giờ tối qua ngồi bật dậy, khóe miệng chảy dãi ròng ròng, hai mắt ngây dại mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.