Dịch: alreii
***
Ký kết hợp đồng và lấy 10 bảng tiền ứng trước với Miler Carter xong, Klein không nóng lòng đến phố Williams, hắn hẹn ông ta 4 giờ chiều nay.
Miller rất cảm thông, theo ông ta thấy, thám tử Sherlock Moriarty đơn thương độc mã chắc chắn sẽ đi chiêu mộ thêm người rồi mới bắt đầu thăm dò kiến trúc.
Klein chờ vị thân sĩ già này rời đi, hắn lập tức trở lại bên bàn cơm, cắt bò bít tết đã lạnh nhét vào trong miệng.
Thật là, hắn không thể ăn cơm trưa yên ổn được à? Sao không tới vào giờ nào khác... Miễng cưỡng lấp đầy bụng, Klein chua xót bắt đầu thu dọn.
Hai giờ chiều, phu nhân Mary tới đúng hẹn. Ánh mắt bà hơi sưng đỏ, nhưng sắc mặt âm trầm hơn, Stalin Sammer theo cùng bà cũng phải giữ im lặng.
Klein đưa phong thư bên trong có bức ảnh đã được lựa chọn kỹ càng cho đối phương.
“Thưa bà, bà xác nhận xem sao.”
Mary chần chờ hai giây, chậm rãi hít vào một hơi mới nhận lấy phong thư. Bà rút bức ảnh ra, cẩn thận xem kỹ.
“... Rất tốt, cực kỳ tốt, cậu là thám tử làm việc hiệu suất nhất có trách nhiệm nhất mà tôi từng gặp, tôi rất vinh hạnh khi giới thiệu cậu làm thành viên của câu lạc bộ Cragg... Đây là 7 bảng còn lại, đây là cậu đáng được nhận.” Mary móc ví tiền từ trong túi xách da ra, đếm một tờ 5 bảng và hai tờ 1 bảng tiền mặt.
Tiếp đó bà không chờ Klein trả lời, nhét ảnh vào trong phong thư, cất vào trong túi xách rồi quay người rời đi.
Bịch bịch bịch, âm thanh dồn dập khi bốt da giẫm lên mặt đất. Stalin Sammer cố gắng đuổi theo mới miễn cưỡng bắt kịp được.
Lúc mở cửa đi ra ngoài, Mary đột nhiên vấp một cái suýt nữa thì ngã, may mà Stalin đúng lúc đỡ được bà. Có đoạn nhạc đệm này, Mary mới thả chậm bước chân, dường như đã bình tĩnh lại.
Quý bà, bà quên lấy máy ảnh cầm tay rồi... Thôi tôi sẽ nhờ phu nhân Sammer trả cho bà sau cũng được... Klein lặng im nhìn cảnh đó, khẽ lắc đầu, không nói gì cả.
Hắn lên lầu hai, ngủ một giấc, khi tiếng chuông của nhà thờ bên cạnh đúng giờ vang lên mới khoan khoái tỉnh lại.
Lúc trước Klein đã từng xem bản đồ, xác nhận phố Williams nằm giao giữa quận Tây và quận Hoàng Hậu, nằm ở vị trí trung tâm của Backlund.
Một căn nhà kha khá ở quận Tây hoặc quận Hilston được rao với giá 2500 bảng. Nhà của Miler Carter nằm gần quận Hoàng Hậu, còn là sản nghiệp của Tử tước trước, diện tích chắc chắn không nhỏ, mua nguyên căn ít nhất phải hơn 3500 bảng, thậm chí có thể đến 5000 bảng. Giá cả này có thể đổi được một kiện vật phẩm thần kỳ tốt rồi... Ông ta tới chỗ mình, nhưng lại không dẫn theo quản gia, không có người hầu, là bởi vì mới đến Backlund, các phương diện này đều chưa đi vào quỹ đạo? Klein mặc lễ phục hai hàng nút, đội mũ, cầm gậy batoong, ra cửa đi trên phố Minsk.
Lúc này đèn khí ga còn chưa được thắp sáng, trên đường còn âm u hơn cả lúc chập tối. Nhưng không khí vẫn tạm ổn, không nhức mũi như bên quận Đông. Ngồi xe ngựa, chạy thẳng đến phố Williams, Klein nhìn thấy nam hầu chờ đợi bên ngoài tòa nhà số 8 nọ.
Nam hầu này mặc áo ghi lê đỏ quần sáng màu, cung kính cúi chào khách tới: “Chào buổi chiều, xin hỏi ngài là thám tử Moriarty đúng không?”
“Đúng, tôi và ông Carter có hẹn trước.” Klein gật khẽ đầu, theo nam hầu tiến vào khu biệt thự có bãi cỏ và vườn hoa trước nhà này.
Tòa nhà này có tổng cộng hai tầng, tầng 1 khá lộn xộn, đặt rất nhiều vật liệu xây dựng, có công nhân đang lui tới cải tạo.
Miler Carter không đội mũ, ông ta che mũi tới đón: “Rất xin lỗi, nơi này quá lộn xộn quá bẩn, nhưng tôi hy vọng trước khi người nhà của tôi đến Backlund, tất cả đều đã trở nên tốt đẹp, nên đành phải thúc giục bọn họ không ngừng thi công.”
Ông ta nói xong thì nhìn về phía nam hầu, dặn dò: “Cậu tiếp tục trông coi bọn họ.”
Chẳng trách lúc sáng không dẫn theo người hầu, người hầu đều phải đi giám sát cả... Klein cười nói: “Tôi quen biết khá nhiều bác sĩ, bọn họ nói với tôi rằng phòng óc vừa mới sửa sang xong không thể lập tức vào ở được. Ít nhất phải để thông khí 3 tháng, bằng không người già và trẻ nhỏ thân thể không khỏe mạnh sẽ dễ bị bệnh.”
“Vậy sao?” Miller dẫn Klein đi về phía tầng hầm, nghi ngờ hỏi ngược lại.
“Tôi chưa nghiệm chứng thử, nhưng tôi lựa chọn tin tưởng chuyên gia. Nghe nói, đây là lời mà Russel đại đế truyền lại.” Klein thuận miệng biên cái cớ.
Miller gật đầu, lại quay người nhìn phía cửa, nhịn không được nhíu mày hỏi: “Anh thám tử, anh không dẫn theo trợ thủ à? Có lẽ bên trong kiến trúc sẽ chứa đựng nguy hiểm khá lớn.”
Tôi có trợ thủ mà, chỉ là ông không nhìn thấy thôi... Klein oán thầm một câu. Hắn nghiêm mặt nói: “Đây là lần đầu tiên tôi thăm dò, tôi sẽ rất cẩn thận tiến về trước, có vấn đề gì thì sẽ lập tức rút lui. Về phương diện này tôi có kinh nghiệm rất phong phú, sẽ không để bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Mà trợ thủ phối hợp không đủ kinh nghiệm, ngược lại dễ khiến hành động của tôi không đủ linh hoạt không thể quyết đoán được.”
Miller ngớ ra: “Anh rất chuyên nghiệp.”
Lừa dối chuyên nghiệp... Klein lặng lẽ chêm thêm một câu.
Miller không còn hoài nghi gì nữa, dẫn thám tử Moriarty băng qua phòng khách lộn xộn, đi dọc theo cầu thang xuống dưới, tiến vào một tầng hầm khá rộng rãi.
Nơi này không có đường ống nối đèn khí ga, nhưng trên tường khảm 4 cái giá cắm nến kim loại, ánh sáng mờ tối chập chờn bất định.
Đạp lên đá phiến trên mặt đất, Klein nhịn không được phải thầm cảm khái: Không hổ là nhà của quý tộc, ngay cả tầng hầm cũng từng được “sửa sang sạch sẽ”, hơn nữa còn lớn xấp xỉ phòng khách căn nhà mà mình đang ở...
Lúc này Miller chỉ vào con đường phía trước: “Bên đó có một cánh cửa bí mật, lúc công nhân cải tạo thì phát hiện.”
Klein đưa mắt nhìn qua, mượn nhờ ánh nến không quá quá sáng, nhìn thấy trong góc có một cánh cửa đá màu xám trắng, nó vốn hợp thành chỉnh thể với tường, nhưng bây giờ lại bị lộ ra ngoài.
“Tiếp theo giao cho anh, chú ý an toàn.” Thân sĩ già Miller đưa cho Klein một chiếc đèn bão đã thắp sáng, còn dặn dò một câu.
“Đã được thông gió chưa?” Klein cẩn thận hỏi.
Miller lắc đầu khẽ đến mức không thể thấy được, nói: “Bên trong không ngột ngạt lắm, nhưng tôi không để công nhân đi quá xa.”
“Được rồi.” Klein kiểm tra vật phẩm tùy thân, đeo một chiếc bao tay màu đen. Trong tầm mắt của Miller, hắn không nhanh không chậm xách đèn bão, đến gần cánh cửa đá nọ, kẹp gậy batoong đẩy mở cửa.
Trong âm thanh xẹt xẹt có vẻ nặng nề, hắn thông qua ánh sáng bên này, nhìn thấy một đường hành lang lát đá phiến màu tối.
Hai bên và cuối hành lang lần lượt có mấy cánh cửa, chúng nó đã xuất hiện vết tích mục nát, nhưng vẫn miễn cưỡng dùng được.
Không quá cổ xưa... Nhưng mà phong cách xốc nổi trên cửa không hòa hợp với đá phiến dày nặng lắm... Lúc trước gia tộc Tử tước nọ từng thảy đổi à? Klein lặng lẽ mở linh thị, nắm chặt batoong, xách đèn bão, từng bước từng bước tiến về phía trước.
Ánh sáng xua tan bóng tối, lúc đi ngang qua những căn phòng hai bên, bởi vì những công nhân của chủ thuê Miller chưa từng tiến vào thăm dò, hắn có thể thông qua cánh cửa lớn rộng mở, nhìn thấy được cảnh tượng bên trong có vẻ trống rỗng, thấy được bàn ghế có phong cách giống với trên cửa.
Không có linh quang gì lấp lóe... Klein kiểm tra sơ qua, không hề dừng lại tiếp tục tiến về phía trước, thẳng đến trước cánh cửa đá đen ở cuối hành lang.
Vươn bàn tay phải đeo bao tay, kẹp lấy gậy batoong chậm rãi dùng sức đẩy mở cửa.
Tiếng ma sát khiến người ê răng bắt đầu vang vọng, cửa đá chậm rãi mở ra một khe hở, trong mắt Klein chợt hiển hiện từng điểm sáng, chiếu rọi ra vô số màu sắc khí tràng đan xen.
Tim hắn đập nhanh, dùng sức đẩy mạnh cửa, tiếp đó lùi về sau mấy bước.
Khe hỡ của cửa đá nhanh chóng mở rộng, toàn một màu đen, sinh vật trơn trượt đột nhiên từ bên trên rơi xuống.
Đó là ba con rắn đầu tam giác, có hoa văn màu đỏ!
Chúng nó nâng nửa thân trên lên, phun nhả lưỡi rắn, dùng con người nâu nhạt lạnh lẽo nhìn Klein.
Bịch bịch bịch, từng con rắn từ trên cửa rớt xuống, chất đống trước cửa vào.
Lướt qua bọn chúng Klein nhìn thấy bên trong là một đại sảnh lớn, chính giữa đại sảnh có rất nhiều rắn màu sắc khác nhau đang ngọ nguậy quay thành một đoàn, tạo thành một tổ rắn rộng đến mười mấy mét, cảm giác trơn trượt buồn nôn đập thẳng vào mặt.
Da đầu Klein run lên, nhịn không được lùi về sau hai bước, thậm chí còn dời ánh mắt đi không dám nhìn thẳng.
Tuy hắn là một người đàn ông, nhưng hắn vẫn sợ rắn, động vật sợ nhất chính là rắn.
Đây là do bóng ma tâm lý để lại lúc còn nhỏ. Khi đến giờ ngủ hắn thường thích lén lén đẩy mở cửa phòng, xuyên qua khe hở, cùng cha mẹ thưởng thức phim điện ảnh.
Rất bất hạnh, cha mẹ hắn có một lần xem phim nạn rắn, bên trong có một cảnh dỡ bỏ kiến trúc, kết quả đào ra một tổ rắn lớn, cảnh lúc nhúc lít nha lít nhít nọ đến tận bây giờ vẫn còn khắc sâu trong đầu óc của hắn.
Dùng bùa chú Ngủ Say có thể ảnh hưởng đến nhiều rắn như vậy được không? Klein khó khăn nuốt ngụm nước bọt, nói với không khí: “Cô có cách gì không?”
Bóng dáng tiểu thư vệ sĩ mặc váy dài Gothic màu đen hiện ra bên cạnh hắn, miệng mím chặt, không nói gì cả.
Klein nhìn cô nàng, cô nàng nhìn Klein, ai cũng không lên tiếng.
Chờ đợi có rắn chậm chạp bò ra bên ngoài, Klein mới ho một tiếng, lặp lại lần nữa: “Cô có cách gì không?”
Tiểu thư vệ sĩ không trả lời, bay lơ lững, bên trong hàng lang chợt nổi lên gió lạnh.
Vù!
Tiếng gió khuấy động, thổi vào trong đại sảnh, nhiệt độ nơi này nhanh chóng hạ thấp, gần bằng với bên ngoài.
Vù!
Đống rắn lít nha lít nhít ở chính giữa chợt tản ra, bò đi khắp nơi, tìm kiếm nơi ấm áp hơn càng thích hợp sinh tồn hơn.
Chừng hai ba phút sau, đại sảnh và hành lang đông kết một tầng băng sương mỏng, đám rắn đếm không hết nọ không biết chui rúc vào chỗ nào rồi.
Vù!
Tiếng gió vẫn chưa ngừng, Klein rùn mình, nói: “Được, được rồi đó.”
Gió lạnh khuấy động chậm lại, nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn chưa giảm bớt, bóng dáng tiểu thư vệ sĩ biến mất giữa không trung.
Klein nâng bàn tay phải đang kẹp lấy gậy batoong, che miệng và mũi, hắt hơi một cái, tiếp đó hắn nâng cao đèn bão, cẩn thận dè dặt băng qua cửa đá, tiến vào đại sảnh rộng rãi.
Phong cách nơi này và hành lang bên ngoài giống nhau, lấy đá phiến màu tối làm chủ đạo, tám cây cột trụ cùng màu đứng sừng sững. Mái vòm cao cao treo những thanh cán tròn kim loại, phần đuôi của nó điêu khắc thành giá nến với các hình thù sinh vật khác nhau.
Giá nến dựng ngược... là sinh viên khoa lịch sử, là một nhân vật miễn cưỡng được xưng là tinh anh trong lĩnh vực này, Klein thông qua bố trí đặc biệt này cho ra phán đoán bước đầu:
“Kiến trúc của kỷ thứ 4?”