Chỗ Ince Zangwill biến mất, hào quang đột nhiên không thấy, nhiễm lên bóng tối nồng đậm nhất thâm trầm nhất.
Trong bóng tối, có thanh âm ngâm xướng thơ ca truyền ra, an bình yên tĩnh, thúc giục người ta vào giấc ngủ, ngay cả vô số cánh tay tái nhợt ở dưới mặt nước tối đen không ngừng chộp lên trên cũng bởi vậy mà trở nên thong thả, không hề điên cuồng, giống như thu được cứu rỗi về tâm linh.
Trong “đêm tối” như vậy, một bóng người đi ra, đúng là Ince Zangwill vừa rồi bị kéo vào linh giới.
So với trước ta, hắn ta mất đi mũ mềm trên đầu, áo vai trái bị rách, bị cứng rắn kéo xuống một miếng thịt, cùng có những mụn mủ màu vàng nhạt liên tiếp nổi lên.
Mắt của hắn không còn lạnh nhạt nữa, tràn ngập đau đớn, tựa như đang thừa nhận tra tấn mà người khác không thể tưởng tượng.
Cây bút lông chim “0—08” kia tiếp tục viết:
“Có người tiếc nuối, có người may mắn, trên người Ince Zangwill có một 'cuống rốn Tà Thần', nó đến từ đứa trẻ trong bụng Megoos, đến từ chính 'Tạo vật chủ chân thật', thông qua sử dụng 'cuống rốn', hắn thuận lợi thoát khỏi giam cầm của tồn tại không biết, mạnh mẽ quay về thế giới hiện thực, nhưng hắn cũng hoàn toàn mất đi vật phẩm thần kỳ nọ, cùng với trong khoảng thời gian ngắn thừa nhận oán hận của con Tà Thần không thể giáng sinh.
“Điều này làm cho thực lực của hắn tựa như hàng hóa trong kỳ đổi mùa của cửa hàng bách hoá, chỉ còn 55% nguyên bản, ừm, con số này cực kỳ chính xác.”
. . .
Trên một con đường chỗ sâu trong khu đông.
Lão Kohler ôm chân giò hun khói chứa trong túi giấy, vội vã quay về khu nhà trọ.
Ông cảnh giác nhìn xung quanh, sợ hãi những người mắt tỏa ra sự tham lam những những con sói đói kia sẽ xông lên cướp đi “quà năm mới” của mình.
Thời điểm còn ở nông thôn, ông từng thấy qua soi, nhưng không nghĩ tới, ở Backlund vẫn có thể cảm nhận được cảm giác quen thuộc này.
“Vẫn là quá mắc quá lớn, chỉ có thể hùn với người ta mua một cái, chia thành mấy phần. . . Cái này cũng đủ mình ăn trong kỳ nghỉ năm mới, mỗi một phần cũng có thể chia làm hai miếng, ba miếng, không, ít nhất năm miếng thịt chân giò hun khói, mình còn có thể cắt xuống một ít, nấu súp với khoai tây, thậm chí không cần bỏ muối. . .” Nghĩ đến đây, lão Kohler nhìn về chân giò hun khói trong lòng, nhìn thịt đỏ hỗ lên không ít màu trắng kia, yết hầu nhịn không được giật giật, nuốt ngụm nước miếng.
Đi tới đi tới, ông cảm giác bốn phía sương mù dày đặc không ít, gác chuông giáo đường xa xa vẫn nhìn thấy rõ ràng đã dần dần bị sắc vàng nhạt cùng đen hỗn tạp nuốt hết, ngay cả người đi đường xung quanh, vượt qua mười bước, cũng chỉ còn lại có bóng dáng mơ hồ.
Lão Kohler nháy mắt có cảm thụ bị lạc khỏi thế giới, đưa tay che đi miệng mũi.
“Hôm nay sương mù sao lại khó ngửi như vậy?” Ông nói thầm một câu, bước chân nhanh hơn.
Một bước, hai bước, ba bước, lão Kohler cảm thấy mặt mình đang nóng lên, trán tựa như thiêu đốt.
Ngực ông khó chịu, yết hầu không khoẻ, bệnh trạng rất nhanh có sự khó thở.
“Sinh bệnh sao? Đáng chết, mình còn nghĩ tới năm mới tốt đẹp, hiện tại chỉ có thể mang để dành đưa cho phòng khám đưa cho bệnh viện. . . Không, có lẽ ngủ một giấc là được, mình đắp chăn ngủ một giấc là khỏe!” Lão Kohler tự nói không tiếng động, đầu càng ngày càng nóng, càng ngày càng mơ hồ.
Hà, hà, hà, ông nghe thấy tiếng thở dốc khó nhọc của bản thân, hai tay mềm nhũn, túi giấy chứa chân giò hun khói rơi xuống đất.
Lão Kohler theo bản năng cúi người xuống nhặt, lại ngã lăn ra ở nơi đó.
Ông đè túi giấy chứa chân giò hun khói xuống, cố gắng ôm nó vào trong lòng.
Giờ khắc này, ông cảm thấy có cục đàm dâng lên, ngăn chận yết hầu của mình, vì thế, cố gắng đấu tranh, phát ra thanh âm khò khè như kéo bễ.
Thịch! Tầm mắt bắt đầu mơ hồ của lão Kohler thấy ở ngoài vài bước cũng có người ngã sấp xuống, không thở nổi, tuổi nhắm chừng cỡ như ông, cũng tầm năm mươi tuổi, thái dương hoa râm.
Bỗng nhiên ông chợt hiểu ra, biết mình sắp tử vong.
Điều này làm cho ông nhớ tới vợ cùng con gái của mình, bọn họ cũng là như thế, đột nhiên nhiễm ôn dịch, chết đi rất nhanh.
Điều này làm cho ông nhớ tới đoạn thời gian mình bị bệnh nằm viện trị liệu, bệnh nhân cùng phòng vào đêm còn có thể cười nói chuyện phiếm, đến sáng sớm đã bị đưa vào phòng chứa xác.
Điều này làm cho ông nhớ tới những người bạn quen biết khi làm người vô gia cư, một mùa đông trôi qua, bọn họ biến mất rất nhiều, cuối cùng ở vòm cầu hoặc góc đường có thể tránh gió, bị phát hiện đã cứng ngắc, một số người còn chết khi đột nhiên nhận được thực vật.
Điều này làm cho ông nhớ tới khi mình còn là một công nhân không tệ, hàng xóm trong khu phố cũng sẽ đột nhiên tử vong như thế, bọn họ có đau đầu run rẩy mà chết, có không cẩn thận rơi vào trong nước thép mới ra lò, có xương cốt toàn thân đau đớn, phù thũng mà chết đi, có thậm chí ngã xuống ở nhà xưởng trong im lặng, đợt này tới đợt khác.
Điều này làm cho ông nhớ tới khi tìm hiểu tin tức trước đây, ở trong quán bar nghe một ma men nói, hắn nói:
“Người như chúng ta, tựa như lá khô, gió thổi qua là sẽ rơi xuống, thậm chí không có gió, bản thân cũng có khả năng rơi xuống” . . .
Gió đến rồi. . . Lão Kohler trong đầu chợt hiện lên suy nghĩ như vậy.
Ông một bên ôm chặt túi giấy chứa chân giò hun khói, một bên đưa tay sờ soạng túi áo jacket cũ kỹ, muốn lấy ra điếu thuốc lá đã nhiều nếp nhăn nhưng vẫn luyến tiếc hút.
Ông không thể lý giải là, vì sao mình thân thể khỏe mạnh lại đột nhiên nhiễm bệnh, sương mù dày đặc như vậy cũng không phải chưa có trải qua.
Ông không rõ ràng là, cuộc sống của mình mới vừa đi vào quỹ đạo, phát triển về hướng đủ tốt đẹp, hơn nữa còn mới nhận thám tử Moriarty trả thù lao trước tiên, mua được một chân giò hun khói mơ ước đã lâu để đón năm mới, đang chờ mong nhấm nháp mỹ vị của nó, vì sao lại đột nhiên ngã xuống.
Lão Kohler lấy ra điếu thuốc lá nhiều nếp nhăn nọ, nhưng cánh tay đã vô lực nâng lên, trùng trùng rơi xuống mặt đất.
Ông dùng tận sức lực cuối cùng, muốn hô lên lời nói tích góp trong lòng, lại chỉ có thể làm cho những từ yếu ớt đó bồi hồi bên miệng, không thể truyền ra.
Ông nghe thấy di ngôn của bản thân.
Ông nghe thấy mình đang hỏi:
“Vì sao?”
. . .
Trong một gian nhà trọ ở rìa khu đông.
Liv mang món quần áo cuối cùng đã giặt xong móc lên, chờ nó khô.
Cô nhìn sắc trời bên ngoài, bị sương mù không biết từ khi nào đã trở nên nồng đậm làm cho có chút phán đoán giờ gian không đúng.
“Tóm lại, còn khá sớm, mà công việc giặt ủi của chúng ta đã hoàn thành toàn bộ. . .” Liv vẻ mặt dần dần trở nên trầm trọng.
Làm xong việc quá sớm cũng không phải là chuyện tốt, cái này không ý nghĩa có thể nghỉ ngơi, nó chỉ cho thấy công việc không đủ, thu vào không đủ.
Liv hít vào một hơi, xoay người nói với con gái lớn Freia đang lau tay ở bên cạnh, ánh mắt nhìn thẳng vào cuốn sách ở phòng bên:
“Đã sắp năm mới, đại đa số khách hàng của chúng ta đã rời khỏi Backlund, đi nơi khác nghỉ ngơi, chúng ta không thể cứ như vậy, phải tìm công việc mới.”
Cô vừa nói vừa đi ra cửa:
“Trong kỳ nghỉ như vậy, những người có tiền sẽ tổ chức các yến hội, người hầu của bọn họ chưa chắc đã đủ, có lẽ sẽ thuê nữ công vệ sinh phòng bếp lâm thời, mẹ tính đi hỏi một tiếng, Freia, con đợi ở nhà, tới giờ thì đi đón Daisy, chúng ta cần thu nhập, trộm cắp, cường đạo, buôn lậu này cũng cần thu nhập nghênh đón năm mới.”
Ở khu đông, mỗi một cô gái không tiến vào nhà xưởng nếu muốn tồn tại, tay nghề hoặc mạnh mẽ là thứ tất phải có.
Freia nhẹ nhàng hồi đáp:
“Vâng.”
Tâm tư của cô đã bay tới cuốn sách ở trên bàn nhỏ cách vách.
Liv vừa kéo ra cửa phòng, bỗng nhiên lảo đảo một cái, ngã xuống đất.
Khụ khụ khụ! Cô phát ra tiếng ho khan kịch liệt, khuôn mặt trướng đỏ bừng, mỗi một khớp xương trên người đều đau đớn khó nhịn.
Freia kinh hoảng chạy qua, ngồi xuống:
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Không có, khụ khụ, mẹ không sao.” Liv hô hấp dần dần khó nhọc.
“Không, mẹ đã sinh bệnh, sinh bệnh! Con lập tức đưa mẹ đi bệnh viện!” Freia cố gắng nâng mẹ dậy.
“Quá mắc, quá, quá, mẹ, đi, bệnh viện từ thiện, bệnh viện từ thiện, mẹ có thể chờ đợi, không, không có vấn đề gì lớn.” Liv thở hào hển trả lời.
Freia chảy nước mắt, tầm mắt nhanh mơ hồ.
Đúng lúc này, cô cảm giác phổi của mình nóng lên, thân thể yếu đi, làm cho Liv một lần nữa ngã ra mặt đất.
“Freia, con làm sao vậy? Khụ khụ, con cũng sinh bệnh?” Liv lo lắng hô, “Tiền ở, khụ, ở sau ngăn tủ, khụ, trong lỗ trên vách tường, con, mau, mau đi bệnh viện! Tìm bác, bác sĩ tốt!”
Freia muốn nói gì, lại không phát ra tiếng, mắt của cô hướng lên trên, thấy được cửa phòng cách vách.
Đó là phòng ngủ, nơi đó có giường thuộc về cô, có bàn nhỏ cùng sách vơ mà cô yêu thích.
Thân thể của cô đột nhiên run rẩy lên.
Tiếng ho khan của Liverpool đã im bặt.
Trong trường học công lập ở rìa khu đông, sương mù còn chưa tính là dày, nhưng đã có không ít học sinh bắt đầu ho khan.
Thầy giáo ở đây đã nhận huấn luyện, lúc này ra lệnh:
“Mau, đi giáo đường, đi giáo đường bên cạnh!”
Daisy hoảng sợ bối rối đứng lên, đi theo đám người chạy về giáo đường bên cạnh trường học.
Bỗng nhiên, trong lòng cô thót lên, có cảm giác khủng hoảng như mất đi thứ gì đó quan trọng.
. . . Mẹ. . . Freia. . . Daisy chợt quay đầu, muốn nghịch đám đông, chạy về nhà.
Nhưng cô bị ngăn trở, cô bị các giáo viên bắt lấy, mạnh mẽ kéo về phía giáo đường.
Daisy kiệt lực giãy dụa, khàn giọng hô:
“Mẹ! Freia!”
“Mẹ! Freia!”
. . .
Ở khu đông, ở khu cảng, ở khu nhà xưởng, những người hoặc tuổi già hoặc thân có bệnh ẩn giống như cây cối bị chặt, ở lần lượt ngã xuống trong sương mù, mà những người lúc này tiếp xúc bọn họ, cũng nhiễm ôn dịch, nhanh chóng chết đi, người trưởng thành thân thể coi như cường tráng cùng trẻ con thì chỉ hơi không khỏe.
Ở trong mắt bọn họ, sương mù xen lẫn vàng nhạt cùng đen kia giống như là “Tử thần” buông xuống vậy.
Thứ ba tuần cuối năm 1349, Backlund gặp sương mù lớn.
. . .
Góc tường đại sảnh, Klein kề sát vách đá, không để mình bị ngài A phát hiện.
Rất nhanh, anh nghe được từng tiếng kêu đau đớn, ngửi thấy hương vị huyết nhục thối nát.
“Vì chủ buông xuống mà dâng ra sinh mệnh đi.” Tiếng nói của ngài A đột nhiên vang lên.
Thích, thịch, tiếng động của bóng người trầm trọng ngã xuống truyền vào tai Klein, linh tính dao động mãnh liệt hiện lên, không ngừng quanh quẩn.
Ngài A hiến tế bốn người hầu của ông ta? Klein vừa mới hiện lên ý nghĩ như vậy, bên tai đã truyền đến tiếng khóc hư ảo trùng điệp, có người đang gọi mẹ, có người đang kịch liệt ho khan, có người đang đau đớn rên rỉ.
Làm nửa chuyên gia thần bí học, Klein tựa như thấy nhất từng bóng người mang theo oán niệm không cam lòng hóa thành hư ảo trong suốt, nối đuổi nhau tiến vào nghi thức, mà cảm xúc chết lặng, tuyệt vọng, đau đớn, phẫn hận đã áp lực từ nhiều năm nay ở khu nhà xưởng, khu cảng cùng khu đông cũng ùa vào như thủy triều.
Đã chính thức bắt đầu sao? Klein nhắm mắt lại, lưng áp vách tường, tay phải nắm chặt, rồi lại thả lỏng ra.
Với anh mà nói, lúc này lựa chọn tốt nhất là, thừa dịp ngài A chuyên chú vào nghi thức, chuồn ra đại sảnh, chạy trốn ra xa.
Tay phải anh thả rồi xiết, xiết rồi thả, liên tục nhiều lần.
Bảy tám giây sau, Klein mở mắt, khóe miệng từ từ nhếch lên.
Anh đưa tay cầm súng ngắn, chợt xoay người một cái, liền xông ra ngoài.
Anh mặc vest đuôi tôm màu đen nâng tay phải lên, nhắm ngay tế đàn.