Dịch: lumos
Biên: alreii
***
Filth nằm trên mặt đất trong phòng khách, đôi mắt cô khẽ run run rồi chậm rãi mở ra. Cô nhìn thấy ánh trăng sáng treo cao ngoài cửa sổ như một chiếc đĩa tròn chứa đầy ánh sáng đỏ rực rỡ. Sắc ửng đỏ mông lung mờ ảo như tấm lụa mỏng ngày trước, nay đều biến thành màu đỏ máu nồng đậm.
Mình không chết, còn chưa mất khống chế… Lúc nãy không phải là giấc mơ… Vậy là thật sự có một ngài Kẻ Khờ thần bí mạnh mẽ đã cứu mình… Filth xoay người ngồi dậy, kiểm tra thân thể mình, phát hiện ngoại trừ tóc dài và dày hơn ra, những nơi còn lại không có gì khác thường.
“Nhưng so với trước đây thì giờ cuộc sống của mình đã khác biệt hoàn toàn… Cũng không biết là tốt hay xấu đây...” Lẩm nhẩm vài câu trong lòng. Filth cứ vậy ngẩn ngơ ôm gối ngồi trên đất, lúc bàng hoàng, lúc thấp thỏm, lúc thì đau khổ, lúc thì ngỡ ngàng.
… …
Trên màn sương xám, Klein nhìn biểu tượng “Cánh cửa nhiều lớp” phía sau lưng ghế, suy tư nói khẽ:
“Không biết tiếng thì thầm kia rốt cuộc ẩn chứa tin tức gì…”
“Đợi cô ấy đạt đến danh sách 7 hoặc danh sách 6, hẳn là có thể chống lại những ảnh hưởng tiêu cực, nghe rõ nội dung của nó.”
“Nếu như cô ấy còn chưa biết “Phương pháp đóng vai”, mình sẽ để nhóm tiểu thư Chính Nghĩa giúp mình chỉ dẫn. Mình đã từng thề với Nữ Thần trước thánh vật rằng sẽ không nhắc đến những chuyện tương tự trước mặt người không biết “Phương pháp đóng vai“.”
“... Chờ khi nào mình đạt được danh sách 5 trở thành Bậc Thầy Điều Khiển Rối, chắc là có thể nhờ vào không gian thần bí này và một nghi thức phù hợp để khống chế cô ấy từ xa. Lúc đó mình có thể trực tiếp thấy được hình ảnh cô ấy thấy, nghe được âm thanh cô ấy nghe.”
“Vậy là có thể xác nhận được có phải là ngài Cửa hay không...”
“Đây chính là một quý ngài đã chứng kiến lịch sử kỷ thứ 4, có thể còn lớn tuổi hơn cả thầy Azcot đã sống qua nhiều thế hệ.”
“Cũng không biết thực lực và cấp bậc của ông ta tương đương với danh sách mấy, 2? Hay thậm chí là 1?”
Suy nghĩ một lúc lâu, hắn cảm giác được linh tính có hơi bất ổn, vội vàng thả người rơi xuống khỏi màn sương mù xám trở lại thế giới hiện thực.
Đây là hiện tượng bình thường khi vừa mới thăng cấp, vậy là Klein từ bỏ ý định ra ngoài, kiên nhẫn ở nhà minh tưởng nhằm kiềm chế linh tính phân tán ra bên ngoài.
… …
Sáng sớm, Filth ngồi chuyến tàu hơi nước sớm nhất trở về quận St. George, sau đó đổi sang xe ngựa công cộng để đến căn hộ hai phòng mà cô và Hugh đang ở.
Vừa mở cửa bước vào, cô ngạc nhiên khi thấy Hugh thường ngày vẫn ngủ cho đến khi mặt trời lên cao lại đang đứng nướng bánh mì.
“Tối qua đột nhiên có trăng máu khiến mình cũng ngủ không ngon, tỉnh dậy từ rất sớm. Filth, cậu không sao chứ? Tiếng thì thầm kỳ quái đó có mạnh lên không?” Hugh ngẩng đầu, ân cần hỏi thăm.
Tầm mắt Filth bỗng nhiên trở nên mơ hồ, cô quay mặt sang một bên, nặn ra một nụ cười, nói với giọng hay dùng để đả kích đối phương:
“Đầu óc cậu để đi đâu vậy? Không phải mình đã nói rồi sao? Khi có trăng máu, tiếng thì thầm sẽ trở nên mạnh hơn! Nhưng nó có ảnh hưởng gì đến mình đâu, đúng, chẳng ảnh hướng gì cả. Cậu xem, hiện giờ mình đang rất có tinh thần! Haizz, nướng dùm mình một phần bánh mì luôn nha!”
“Chẳng phải cậu không thích ăn kiểu này hay sao?” Hugh nghịch nghịch mái tóc ngắn màu vàng của mình, nhỏ giọng lầu bầu một câu.
… …
Hoàn thành bước đầu trả thù, thêm việc thăng cấp thành công nên Klein làm một giấc thẳng đến khi trời sáng. Hắn nhàn nhã ra ngoài mua một phần mì Finnebot làm bữa sáng, phối với một cái bánh Dipsy và thêm một ly trà đá ngọt.
Dùng xong bữa sáng ngon lành một cách thỏa mãn, hắn để dao nĩa xuống, cầm báo lên thong thả bắt đầu đọc.
Xem qua một lượt, hắn phát hiện tiêu đề trang đầu báo Torquack viết:
“Đêm trăng máu, kẻ giết người ma quỷ lại xuất hiện!”
Lại nữa à? Klein vội xem trang đầu các tờ báo khác, thấy không ít tiêu đề tương tự:
“Vụ thứ 11 hàng thật! Cảnh sát bó tay toàn tập!”
“Kẻ giết người ma quỷ máu lạnh lại lần nữa khiêu khích cảnh sát!”
“Không khí khủng hoảng đang bao trùm Backlund!”
Chuyện này… hẳn là tiểu đội Kẻ Gác Đêm và Kẻ Trừng Phạt đều đang rất đau đầu đây? Klein cảm khái một câu từ đáy lòng.
Nói thật thì hắn rất có xúc động muốn lôi tên hung thủ kia ra.
Lúc còn ở trái đất, hắn không có năng lực, đôi khi cũng thường ảo tưởng cái cảnh mình sẽ bảo vệ chính nghĩa, trừng phạt cái ác. Mà giờ đây đã trở thành người phi phàm danh sách 7, Klein cho rằng nếu không làm siêu anh hùng thì thật có lỗi với bản thân trước đây.
Haizz, tiếc là vụ án này nhận được rất nhiều sự chú ý, nếu mình lại dính vào, thì khả năng bị lộ thân phận không phải rất cao hay sao? Làm người thì vẫn phải có lý trí… Hơn nữa, theo lời cậu bạn Mặt Trời thì hung thủ rất có thể đang ở giai đoạn danh sách 6 tăng lên danh sách 5, mặc dù mình có rất nhiều pháp thuật và năng lực pháp thuật sẽ không sợ gã, nhưng chưa chắc đã có thể tóm được gã, mức độ mạo hiểm rất lớn… Suy đi nghĩ lại, Klein vẫn lựa chọn nghe theo ý tưởng mãnh liệt nhất trong nội tâm, đó là làm một người dân bình thường.
Hắn tin tưởng với thực lực của mấy giáo hội lớn, nếu như hung thủ lại tiếp tục gây án thì khả năng bị tóm sẽ rất cao!
Đọc xong các tin tức liên quan, Klein vừa nhìn qua báo sáng Backlund lại thấy trang thứ 5 xuất hiện quảng cáo thu mua hàng hóa của cửa hàng Engst.
“8 giờ tối mai có tụ hội. Đúng lúc có thể mang kết tinh tủy chất của Suối nguồn Tinh Linh bán cho Thầy Thuốc...” Klein vừa lẩm bẩm vừa ghi nhớ 4 chữ số đầu trong phần báo giá.
Sau khi dùng hơn nửa tiếng Klein đã xem hết chồng báo trước mặt, hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến kế hoạch tương lai của mình:
“Kế hoạch dài hạn là tiến lên danh sách cao, trở thành một kẻ mạnh nửa thần nửa người, đồng thời vạch kế hoạch báo thù Ince Zangwill.”
“Kế hoạch trung hạn là tìm được phương pháp đóng vai Ảo Thuật Gia, chậm rãi tổng kết ra quy tắc phù hợp, từng chút tiêu hóa hết ma dược. Trong quá trình này, thu thập đặc tính da người U Ảnh, tóc của Naga biển sâu, máu và tuyến yên biến dị từ não thợ săn Ngàn Mặt mà “Người Không Mặt” cần, cùng với tìm cách để loại bỏ đi nguyền rủa trong bùa Tiếng Nói Ô Uế.”
“Ừm... Vật liệu phi phàm của danh sách 6 mỗi thứ chừng 1500 bảng, đắt thật!”
“Ngoài ra, phải tìm kiếm một vật phẩm thần bí thiên về tấn công hoặc khống chế. Mặc dù Ảo Thuật Gia rất mạnh, nhưng năng lực phi phàm đều tập trung để bảo vệ mạng sống, chạy trốn và thích ứng môi trường xung quanh, công kích mạnh nhất cũng chỉ tương đương với súng lục ổ quay đặc chế. Chỉ được cái đánh bất ngờ, hơn nữa còn thiếu phương pháp khống chế kẻ địch.”
“Kế hoạch ngắn hạn, kế hoạch ngắn hạn… À, chút nữa phải đi cắt người giấy, chuẩn bị sẵn sàng để phát huy được năng lực. Xế chiều thì đến gánh xiếc một chuyến, xem như vừa thư giãn giải trí, vừa thông qua quan sát ảo thuật gia thông thường biểu diễn để tìm linh cảm đóng vai. Ừm, mình thấy trên báo có nói ở Backlund có mấy gánh xiếc cố định...”
Sau khi suy tính kỹ càng xong, Klein lập tức dọn dẹp bàn ăn, rửa dao nĩa, lao đầu vào công tác chuẩn bị.
Gần đến giữa trưa, hắn đặt kéo xuống, nhìn ba người giấy hơi xấu trước mặt, thở dài, nhỏ giọng thì thầm:
“Hình như đây là lần đầu tiên trong hai đời người mình làm thủ công nghiêm túc đến vậy…”
“Cũng may là chỉ cắt người giấy, chứ không phải cắt hoa hay thêu thùa, ra dáng người là được rồi!”
“Ôi, nếu không phải hai tay mình đã trở nên linh hoạt, sợ rằng hôm nay đã thất bại…”
Vừa rồi Klein có dùng người giấy thừa ra để thử năng lực, xác nhận không có gì sai lầm.
Sau khi gấp người giấy giấu vào giữa một xấp giấy ghi chú, Klein cất chúng vào túi.
Hắn đang chuẩn bị ra ngoài đến một nhà hàng được được để hưởng thụ một bữa trưa thật ngon, tiếp đó đến gánh xiếc gần đây để xem biểu diễn thì chuông cửa bỗng nhiên vang lên, âm thanh vui tai đinh đang đinh đang vang vọng.
“Ủy thác? Quảng cáo mình đăng chắc sắp bị gỡ rồi nhỉ...” Klein mặc một chiếc áo sơ mi cổ đứng cùng một chiếc áo len mỏng nhưng ấm áp, đi đến bên cạnh cửa, cầm tay nắm.
Cùng lúc đó, trong đầu hắn tự nhiên hiện lên hình dáng của vị khách tới ngoài cửa:
Đó là một người đàn ông tuổi gần 40, có cơ thể khá mập mạp, chỉ đứng ở đó cũng đã lộ vẻ mệt mỏi.
Đôi mắt của gã bị những khối thịt trên mặt khiến cho nhỏ đi, làn da thô ráp nhưng rất trắng, tay cầm một chiếc gậy ba toong, đầu đội một chiếc mũ phớt rất cao và rất lớn.
Mặc dù tháng 10 tại Backlund đã được xưng là mùa rét lạnh nhưng trán của quý ông này lại nhễ nhại mồ hôi. Bên cạnh gã còn có hai người hầu mặc áo khoác đỏ đang một trái một phải dìu gã.
Không quen biết… Klein thì thầm một câu, trong tình huống linh cảm bản thân không có phản ứng, hắn mở cửa ra.
“Xin chào, thời tiết hôm nay nóng ghê.” Quý ông mập mạp móc ra khăn tay, xoa xoa mồ hôi trán.
Trong lúc gã nói chuyện, một cơn gió lạnh thổi qua khiến hai người hầu bên cạnh gã run lẩy bẩy.
“Chào buổi trưa, xin hỏi ngài có chuyện gì không?” Klein lễ phép hỏi.
“Anh là thám tử Sherlock Moriarty phải không? Tôi có chuyện muốn ủy thác.” Người đàn ông trung niên miễn cưỡng cười nói, “Quên tự giới thiệu, tôi là Rogo Coroman, một người kinh doanh châu báu.”
“Mời vào.” Klein mỉm cười nhường lối.
Rogo Coroman nặng nề cất bước đi vào, đặt mông ngồi xuống sô pha, khiến cho món đồ nội thất lâu năm ấy phát ra tiếng rên rỉ kháng cự.
“Cụ thể là chuyện gì?” Klein lấy ra một đồng penny, khiến nó lăn tròn và lướt nhẹ trên những ngón tay một cách điêu luyện.
Rogo thở dài nói: “Tôi muốn mời anh bảo vệ con của tôi đến xế chiều ngày mai, nó chọc phải một vài tên điên.”
“Đến tận xế chiều ngày mai? Ngài tìm được cách giải quyết rồi sao? Vì sao không báo cảnh sát?” Klein dùng tốc độ không nhanh không chậm hỏi thăm.
Rogo im lặng hai giây rồi nói: “Adol quen biết mấy đứa bạn xấu, bị bọn chúng dụ dỗ làm một vài chuyện không tốt. Ừm, là cái loại không quá nghiêm trọng nhưng lại phải vào tù ấy, chưa đến lúc hết cách thì tôi không muốn báo cảnh sát.”
“Gần đây nó và mấy đứa bạn xấu đó trở mặt, cả người bỗng nhiên suy sụp đi, suốt ngày kêu la rằng những người đó đến giết nó.”
“Tôi rất lo lắng, vì vậy tôi tìm đến công ty bảo vệ mời 6 người bảo vệ dày dạn kinh nghiệm để cảnh giới vòng ngoài, sau đó thuê thêm 4 vị thám tử tư, thay phiên ở cạnh Adol, dù nó có đi ngủ cũng phải ở bên cạnh trông coi.”
“Nhưng có một vị thám tử trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện, đến xế chiều ngày mai mới có thể trở lại, tôi đành phải tạm thời mời thêm một người.”
“Thật xin lỗi, tôi chỉ có thể thuê anh một ngày.”
“Ừm… Thù lao là 10 bảng, nếu như gặp phải nguy hiểm, tôi sẽ trả thêm, tuyệt đối sẽ khiến anh hài lòng.”
Chuyện này… 1 ngày 10 bảng, tương đương với tiền lương một tuần của quý ông Sammer bên cạnh. Klein từ màu sắc cảm xúc của đối phương xác nhận sơ gã không nói dối.
Trong phòng khách tạm thời rơi vào im lặng, đồng penny không ngừng lăn qua lăn lại giữa ngón tay Klein đột nhiên bay lên, boong một tiếng rơi vào lòng bàn tay.
Klein liếc một cái, nắm tay lại, cười khẽ nói:
“Tôi đồng ý.”