Dịch giả: nh0ckd255
Sau đi đánh chén no nê xong bữa tối, Klein nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, dùng con dao nhỏ rọc bức thư mà thầy giáo mới gửi.
Lúc này, Melissa ngồi cạnh bàn ăn, dùng ánh sáng đèn khí gas mà khắc khổ tính toán bài tập. Benson thì nằm trên ghế sô pha, đang đọc cuốn Giáo trình Kế toán Sơ cấp.
Giũ bức thư tầm ba trang giấy ra, Klein vừa chờ mong vừa sợ hãi mà đọc:
“... Thật vui khi nhận được thư của em, điều này khiến thầy hoài niệm cuộc sống mấy năm qua. Không may là Welch và Naya đã vĩnh viễn rời khỏi chúng ta rồi... Thầy tham gia lễ tang của hai đứa, cảm nhận nỗi đau đớn khôn cùng của cha mẹ bọn họ. Bọn họ vốn là hai thanh niên sẽ có tương lai huy hoàng tốt đẹp mà... Vận mệnh thật khó mà đoán trước được, chẳng ai biết ngay sau đó chuyện gì sẽ ập xuống người chúng ta. Tuổi càng lớn, gặp càng nhiều chuyện, thầy càng cảm nhận được yếu ớt và bất lực của con người.
... Về tư liệu lịch sử về đỉnh núi cao nhất dãy Hornaces, thầy nhớ nhà khảo cổ học John Joseph từng xuất bản một cuốn chuyên khảo nói rõ những hiểu biết của ông ta về đỉnh núi cao nhất của dãy Hornaces. Ông ta phát hiện mấy tòa kiến trúc cổ đại, có niên đại phải trên nghìn năm.
Điều khiến các nhà lịch sử học và khảo cổ học cảm thấy xấu hổ là chúng ta thiếu biện pháp xác định chính xác niên đại, chỉ có thể dựa theo phong cách kiến trúc, đặc điểm của bích họa và một số chữ viết đã được công nhận để phán đoán sơ lược.
Thật khó tin tưởng được, tại sao trên một đỉnh núi cao như vậy lại là nơi con người sinh sống. Joseph có chứng cứ nguyên vẹn cho thấy những người này đã phát triển ra một nền văn minh độc đáo của riêng bọn họ. Tình hình cụ thể như nào khó nói rõ trong thư được, thầy đề nghị em tới thư viện Deville thử xem có mượn được cuốn sách đó không. Hãy tin thầy, thư viện mà Tước sĩ Deville quyên tặng này còn nhiều sách hơn cả thư viện to tòa thị chính lập.
Cuốn đó tên là Nghiên cứu di tích cổ đại trên đỉnh núi cao nhất dãy Hornaces, do nhà xuất bản Người Ruen xuất bản.
Ngoài ra còn một số luận văn có nhắc tới những tình huống liên quan, được đăng trên các tập san như “Tân khảo cổ”, “Tổng quát Khảo cổ học”, tên và số báo cụ thể là...”
Klein đọc từng dòng một, lẩm nhẩm tên của chuyên khảo và luận văn kia nhiều lần. Ngay sau đó, hắn rút một tờ giấy viết thư ra, tìm bút máy rồi dùng ngôn từ thể hiện sự biết ơn của mình.
“Melissa, mai em gửi bức thư này giúp anh nhé, đây là cước phí.” Klein bỏ thư vào trong phong bì rồi đưa chi phí dư ra vào cạnh sách vở của cô em gái.
Melissa nhìn thoáng qua, mím môi nói:
“Klein, cước phí đâu có nhiều như vậy.”
“Đúng vậy, không nhiều như vậy, nhưng con gái thì cần có tiền tiêu vặt chứ.” Klein mỉm cười đáp: “Anh nghĩ là Selina đã nói với em điều này rồi.”
Thấy Melissa vẫn còn chống cự, bèn vội bổ sung: “Nó có thể giúp em mua được tài liệu và công cụ mà em muốn.”
“Công cụ...” Melissa lẩm bẩm, dời mắt về sách vở, khe khẽ gật đầu: “Vâng.”
Klein lập tức mỉm cười, hắn nhẹ nhàng quay về ghế sô pha.
“Rất là thuyết phục, tìm được nhược điểm của Melissa một cách chính xác.” Benson giơ ngón cái lên khen ngợi, hạ nhỏ giọng xuống mà cười nói.
Klein hắng giọng, trả lời rất nghiêm trang:
“Em nên làm thế nào để thuyết phục anh được nhỉ? Trọng điểm của việc tự học nằm ở ngữ pháp và văn học cổ điển, đương nhiên toán cơ bản và logic cũng rất quan trọng.”
Căn cứ theo chương trình học của trường công và trường văn pháp, căn cứ nội dung thi đầu vào đại học, Klein gần như nắm bắt được phương hướng đại khái của “cuộc thi nhân viên công vụ” dù nó còn chưa được sinh ra.
Benson gãi gãi chân tóc, cười tự giễu: “Ở trước sách vở, anh thấy mình như con khỉ đầu chó lông quăn vậy.”
“Nhưng chúng nó thật sự hữu dụng mà.” Klein cười, kiên định nói.
Đúng lúc này Melissa đặt bút máy xuống, đứng lên đi tới chỗ ghế sô pha:
“Hai anh, Chủ nhật tuần này là sinh nhật của Selina, bạn ấy với cha mẹ bạn ấy muốn mời cả nhà chúng ta tham gia tiệc tối, các anh có rảnh không?”
“Anh chắc là không thành vấn đề.” Klein suy nghĩ rồi đáp. Tiện thể làm quen với bạn bè của cô em gái luôn, tránh cho sau này Melissa xảy ra chuyện mà mình thì không biết phải hỏi ai!
“Anh cũng vậy.” Benson dùng ngón tay chải chuốt lại tóc: “Xem ra chúng ta phải nghĩ tới việc tặng quà sinh nhật cho quý cô Selina rồi.”
Klein cười nói: “Việc này giao cho Melissa đi, con bé hiểu Selina hơn chúng ta. Mà chúng ta cần phải làm một việc mà quý ông nên làm, đó là trả tiền.”
“Lần đầu tiên anh nghe có kẻ nói về việc làm biếng một cách dễ nghe như vậy.” Benson lắc đầu, khẽ cười.
Klein mỉm cười đáp lại: “Đây là tác dụng của ngữ pháp và văn học cổ điển.”
“...” Benson không nghĩ đề tài câu chuyện lại bị vòng trở lại, tức thời không biết nên dùng ngôn từ như nào để ứng đối.
...
Ngày hôm sau, Klein mặc bộ vest giá rẻ ban đầu, xách cây gậy batoong màu đen mạ bạc ở phần tay nắm, bước từng bước lên cầu thang, đi tới cửa công ty Bảo an Gai Đen, chiếc áo đuôi tôm kia của hắn đã được đưa tới tiệm may vá rồi.
Klein đang định chào hỏi Roxanne thì thấy đội trưởng Dunn đi ra từ sau tường ngăn.
“Chào buổi sáng Klein, tối qua ngủ có ngon không?” Dunn quan tâm hỏi han.
Klein thành thật trả lời: “Còn ngon giấc hơn tôi tưởng, thế mà chẳng gặp ác mộng. Chỉ là khi nhớ tới vẫn thấy nặng nề, vẫn thấy khó chịu.”
“Rất tốt, vậy là tôi yên tâm rồi.” Dunn mỉm cười, gật đầu nói.
Sau khi hàn huyên thêm vài câu, anh ta chủ động nhắc:
“Thánh Đường đã trả lời điện tín của tôi, làm cho đám người Al và Lolotta lập tức mang vật phong ấn “2 - 049” và cuốn bút ký gia tộc Antigenous tới Backlund, cũng phái Kẻ Gác Đêm khác đi tàu hơi nước tới đây trợ giúp từ xế chiều hôm qua. Tôi nghĩ là hiện giờ bọn họ đã xuất phát rồi.”
Đã xuất phát rồi? Như vậy có nghĩa là ta sắp hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của cuốn bút ký gia tộc Antigenous rồi sao? Klein giật mình, cảm thấy không chân thật như đang nằm mơ. Điều này còn thoải mái hơn mình tưởng rất nhiều... Hẳn là không còn sau này gì nhỉ?
“Mong Nữ thần phù hộ bọn họ, mong bọn họ đi đường bình an.” Vài giây sau, Klein vẽ dấu hiệu mặt trăng đỏ rực trên ngực.
Dunn đội mũ, chỉ ra ngoài cửa:
“Tôi phải đi tuần tra nghĩa trang Raphael. À quên một việc, Leonard và sở cảnh sát đã tra được một vài kết quả về thành viên hội Mật Tu, tìm được lái xe từng chở bọn họ, cũng xác định nơi ở tạm thời của bọn họ ở thành phố Tingen. Nhưng họ khá cẩn thận, không để lại manh mối đáng giá gì.”
“Không hổ là tổ chức bí ẩn cổ xưa.” Klein cảm khái.
Dunn gật đầu, quay người đi tới phía cửa. Ba giây sau, anh ta dừng lại, quay đầu lại nói:
“Còn nữa, về đơn xin thành thành viên chính thức của cậu ấy, chắc phải hai ba ngày nữa Thánh Đường mới trả lời. Aha, chuyện này với chuyện cuốn bút ký do hai bộ phận khác nhau quản lý, hiệu suất không giống nhau.”
“Tôi hiểu.” Klein đáp rất chân thành, cùng lúc đó hắn lặng lẽ bổ sung thêm một việc cho đội trưởng: Hôm nay nhớ đệ trình đơn xin thanh toán!
Dõi mắt nhìn Dunn bước đi, Klein nghe thấy tiếng kêu đầy kinh ngạc của cô gái tóc xù Roxanne:
“Nữ thần ơi, Klein, anh sắp trở thành thành viên chính thức rồi à? Tôi nhớ rằng anh gia nhập chúng tôi chưa được một tháng mà!”
Klein cười nói: “Sau khi tôi sử dụng ma dược “Thầy Bói” thì đây là chuyện ắt sẽ đến.”
“Rất có lý...” Roxanne ngây người vài giây, bỗng than thở: “Tôi còn cầu nguyện cho anh mau chóng hoàn thành khóa thần bí học, rồi gia nhập danh sách luân phiên trông coi kho vũ khí, kết quả là... Nữ thần ơi, cứ hai ngày lại trực một đêm, tôi có phải Kẻ Không Ngủ đâu! Da của tôi, trạng thái của tôi, nữ thần ơi hãy cứu tôi với!”
“Không phải là cô rất quen cuộc sống như này rồi à? Trước khi tôi gia nhập, hẳn là cô với Bratt và Neil thay nhau chứ?” Klein nghi hoặc hỏi lại.
Roxanne lắc đầu, vẻ mặt đau đớn:
“Không, lúc trước là bốn, trước nữa là năm, tiếc rằng Cornley lựa chọn trở thành “Kẻ Không Ngủ”, hai tháng trước Viola không tiếp tục ký hợp đồng mà vào công ty máy móc Noelle Hoy. Cô ấy là một cô gái rất giỏi về chế tạo, chỉ là thiếu tiền với cơ hội, mà cuộc sống của nhân viên văn chức năm năm đã khiến cô ấy tích đủ tiền tài.”
Nói tới đây, Roxanne liếc Klein một cái, che miệng cười nói:
“Tôi nghĩ tới một biện pháp tốt rồi. Klein, anh hãy mau kết hôn đi, sau đó không cẩn thận để lộ bí mật người phi phàm cho cô ấy, tất nhiên phải là bí mật nho nhỏ thôi, bị trừng phạt không quá nghiêm trọng ấy, dù sao chẳng ai có thể giấu diếm người ngủ cùng giường quá lâu được. Đến lúc đó anh giới thiệu cô ấy gia nhập chúng tôi, trở thành nhân viên văn chức! Một kế hoạch hoàn mỹ!”
Klein giật giật khóe miệng, nói:
“Roxanne ạ, cô cũng có thể mau chóng tìm một đức ông chồng, có lẽ càng dễ hơn, tôi tin cô có đủ cách để tiết lộ bí mật cho anh ta.”
Nghe vậy, Roxanne trợn mắt, há miệng nói:
“Sao có thể được chứ? Kết hôn là một việc rất nghiêm túc, bắt buộc phải quan sát cẩn thận, lựa chọn hẳn hoi và cần một thời gian nhất định để nghiệm chứng.”
Ban nãy cô đâu có nói như vậy... Klein không tiếp tục cãi lý với Roxanne, hắn cười hàn huyên vài câu rồi tạm biệt, sau đó đi xuống lòng đất.
Khi vào kho vũ khí, hắn thấy Neil đang xay cà phê, bèn ngồi xuống kiên nhẫn chờ.
“Cậu hẳn là sắp thành thành viên chính thức rồi nhỉ?” Neil vừa lọc vừa thuận miệng hỏi.
“Đội trưởng bảo là còn cần hai, ba ngày nữa, không rõ Thánh Đường có phê chuẩn không.” Klein đáp.
“Khì.” Neil cười một tiếng: “Chuyện như này Thánh Đường sẽ không phủ quyết, hơn nữa cậu đã trở thành người phi phàm rồi.”
Nói tới đây, ông ta quay đầu cười hớ hớ với Klein:
“Cậu hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt, mỗi một thành viên chính thức của Kẻ Gác Đêm đều phải thông qua một nghi thức, đó là hoàn thành một nhiệm vụ độc lập. Đương nhiên Dunn chắc chắn cho người mới lựa chọn loại nhiệm vụ đơn giản và dễ dàng, hơn nữa cậu còn là Thầy Bói, kiểu người phi phàm loại phụ trợ.”