Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 454: Chương 454: Mình là ai




Thăm dò một vòng, không thấy phát hiện gì khác Klein về lại tòa cung điện xa xưa có cột đá chống đỡ kia.

Anh ngồi ở trên cùng bàn dài đồng xanh, khép nửa mắt, kiểm tra linh tính bản thân tăng trưởng cùng so sánh số lượng thành viên có thể kéo vào.

“Tính toán gánh nặng, đại khái còn có thể kéo vào bốn thành viên mới, bất quá tạm thời không có mục tiêu. . .” Klein lắc đầu tự nói, không dừng lại nữa, mà quay trở về thế giới hiện thực, bắt đầu làm bữa tối.

Cắt khoai tây, băm thịt bò, thái cà rốt, xào nấu một hồi, sau khi thêm vào đường trắng, hồ tiêu các loại gia vị, Klein mang nước nóng cho vào nồi, đậy nắp, để nhỏ lửa.

Không thể không nói, năng lực thao túng lửa của “Ma thuật sư” quả thực là sự trợ giúp cực lớn cho làm bếp. . . Từ khi có nó, khả năng nấu nướng của mình tăng lên rõ ràng. . . Nếu không có mất khống chế, không có quái vật, không có điều tra, không có Tà Thần, mọi người đều tận sức ứng dụng năng lực cho môi trường không bị ô nhiễm, thế giới sẽ hòa bình, quá tốt rồi. . . Klein cảm thán một câu, rời khỏi phòng bếp, tiến vào phòng khách.

Đèn tường khí gas tỏa ánh sáng, vốn định lật tạp chí chờ đợi đến lúc bắc khoai tây cùng cà rốt xuống nêm nếm, Klein lại không tự chủ suy nghĩ tới vấn đề nên sắm vai “Người không mặt” như thế nào:

“Sáng nay vừa tỉnh, linh tính đã hoàn toàn ổn định, mình phát hiện ma dược 'Người không mặt' trong cơ thể tuy không xuất hiện dấu hiệu tiêu hóa, nhưng đã phù hợp với mình ở trình độ nào đó, đây là hiện tượng sau khi uống ma dược 'Nhà bói toán', 'Thằng hề', 'Ma thuật sư' trước đó chưa từng có. . .”

Nghĩ đến đây, Klein ngẩng đầu nhìn cửa sổ lồi, bởi vì bên ngoài sắc trời đã tối, nó trở nên như là một tấm gương, trung thực chiếu rọi ra hình tượng Sherlock Moriarty tóc đen mắt nâu, quanh miệng để râu, mang mắt kính viền vàng.

Klein có chút suy nghĩ gật đầu:

“Cái này có lẽ bởi vì mình luôn sắm vai Klein Moretti, ừm. . . từ ý nghĩa nào đó mà nói, Sherlock Moriarty chỉ là ngụy trang của Klein, mà không phải là người nào khác.

“Mặc dù tiếp thu rất nhiều mảnh vỡ ký ức, có được một ít cảm tình nguyên bản, nhưng trên bản chất, mình vẫn là khách từ dị thế, Chu Minh Thụy anh hùng bàn phím địa cầu.

“Gần năm tháng này, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đôi khi, mình thậm chí đã cho rằng mình chính là Klein Moretti.”

Trong im lặng, một đám ý tưởng hiện lên ở trong đầu Klein, làm cho anh hiểu ra không ít.

Nhưng mà, mình thủy chung là Chu Minh Thụy khoác da Klein Moretti. . . Thủy chung không có bỏ qua tính toán trở về. . . Anh thong thả nhắm mắt lại, khi mở ra, bóng người phản chiếu ở trên cửa sổ lồi đã có biến hóa:

Đó là người nam trẻ tuổi mắt nâu sẫm, tóc đen ngắn, ngũ quan không có gì đặc sắc, bộ dạng coi như nhã nhặn, nhưng túi mắt rõ ràng, cằm đã xuất hiện điềm báo có nọng.

Đây là Chu Minh Thụy đến từ địa cầu.

Đã lâu không gặp. . . Klein thầm than một tiếng, nâng hai tay lên, xoa xoa gương mặt.

Chờ anh buông hai tay, anh đã biến trở về bộ dáng Sherlock Moriarty.

Trải qua một phen trầm tư cùng điều chỉnh như vậy, anh chợt cảm thấy giữa linh tính cùng ma dược đã ít đi rất nhiều ngăn cách, có dấu hiệu chậm rãi giao dung.

“Khó trách thầy của 'Bí Ngẫu Đại Sư' Rosago, có lẽ là thầy, lại nói, ngươi có thể giả trang thành bất luận kẻ nào, nhưng ngươi chỉ có thể là chính ngươi. . . Đây chính là quy tắc trung tâm cách sắm vai 'Người không mặt', một khi quên đi điểm ấy, sẽ rất dễ dàng lạc mất bản thân ở trong biến hóa không ngừng, cuối cùng trở thành quái vật.” Klein hồi tưởng thu hoạch thu được từ thông linh trước dó, có chút giật mình.

Anh vắt chân phải lên, dựa ra sau, nhanh chóng có sắp xếp ở một đoạn thời gian trong tương lai:

“Sờ soạng cùng tổng kết ra quy tắc sắm vai cụ thể của 'Người không mặt'. . .

“Ở trong giới người phi phàm Backlund, ở hội Tarot, sưu tập tình báo tương quan mỹ nhân ngư, vì rời bến mà hoàn thành chuẩn bị sẵn sàng nghi thức. . .

“Trực tiếp hoặc gián tiếp lấy được phối phương ma dược 'Mặt Trời thần quan', trợ giúp 'Mặt Trời' tấn thăng thành danh sách 7, có tư cách thu được biện pháp trừ đi ô nhiễm tinh thần trong đặc tính phi phàm của người mất khống chế.

“Nhưng cũng không thể hoàn toàn ký thác hy vọng vào 'Mặt Trời', bản thân cũng phải thử sưu tập.”

Klein tâm tình dần dần lắng đọng lại búng ngón tay, để cho bếp lò trong phòng bếp lửa lại nhỏ đi một chút, mùi thịt bò bắt đầu tràn ngập.

Ngay ở lúc này, anh nghe thấy thanh âm chuông cửa bị kéo vang.

Người đến là luật sư Jurgen.

Chẳng sợ mưa nhỏ tí tích, mặt đất ẩm ướt, Jurgen vẫn ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí mang cả cổ áo cứng.

“Có chuyện gì vậy?” Klein đã khá là thân quen với đối phương, không có hàn huyên mà hỏi trực tiếp.

Jurgen thu hồi dù che màu đen, phủi phủi nước ở trên vest đuôi tôm rồi nói:

“Sherlock, thứ hai tới tôi sẽ rời khỏi Backlund, cùng bà nội của tôi đi phía nam nghỉ phép, hoàn cảnh ấm áp cùng không khí sạch sẽ nơi đó rất thích hợp với bà.”

“Đây là chuyện cực kỳ tốt.” Klein chủ động đưa ra suy luận, cười hỏi, “Anh là muốn tôi nhận nuôi Brody trong thời gian đó?”

Jurgen nghiêm túc lắc đầu:

“Bà nội tôi không nỡ tách khỏi Brody, kiên trì muốn đưa nó theo, tôi có hỏi qua, chỉ cần cho vào lồng sắt, mua thêm vé, nó cũng có thể lên xe lửa hơi nước, nhưng phải thời khắc chú ý để lồng sắt sạch sẽ, không thể để ô nhiễm không khí ở trên đó.”

Trên thực tế, hương vị trong thùng xe hạng ba đủ để áp đi mùi hôi của phân mèo. . . Klein khẽ cười nói:

“Brody hẳn là rất không muốn rời khỏi nhà?”

“Nhưng nó cũng không nỡ rời khỏi bà nội của tôi.” Jurgen đáp lại.

Anh ta đè mũ, chuyển nói:

“Tôi là đến thông báo với anh một tiếng, nếu trong khoảng thời gian này cần nộp tiền bảo lãnh hoặc xử lý tranh chấp pháp luật, anh có thể tìm đồng nghiệp của tôi, đây là danh thiếp của anh ta, tôi đã nói với anh ta rồi, anh ta năm nay sẽ không rời khỏi Backlund.”

Thực chuyên nghiệp, còn suy xét cả vấn đề này nữa. . . Bất quá, mình tạm thời hẳn không cần, mình hiện tại là người cung cấp thông tin “Quả Tim Máy”, dưới tình hình chung sẽ không bị bắt đưa vào cục cảnh sát. . . Klein mỉm cười cảm ơn, tiếp nhận danh thiếp, nhét vào trong túi áo.

Jurgen không có ý tưởng nói chuyện phiếm cùng vào nhà, lúc này nâng tay nói:

“Tôi còn phải đi gặp một số khách khác, Sherlock, ngày mai gặp, không, sang năm gặp.”

“Tôi cũng phải nói một tiếng trước, chúc nhà của cậu năm mới vui vẻ.” Klein cười phất tay.

Nhìn theo luật sư Jurgen bung dù rời đi, Klein đóng cửa phòng, trở lại phòng khách.

Giờ này khắc này, trừ bỏ ngọn lửa tí tách dưới đáy nồi trong phòng bếp, trong phòng đã không thanh âm gì nữa, im lặng đến Klein có thể nghe thấy tiếng xe ngựa chạy xa xa.

Anh thong thả nhìn quanh một vòng, thấy bàn trà, hợp đồng, tủ chén, bút máy, chén sứ, bàn ăn, ghế dựa cùng vách tường.

Thu hồi ánh mắt, Klein dựa ra sô pha phía sau, nhìn đêm tối ngoài cửa sổ cùng đèn đường khí gas đang phát ra ánh sáng, ở trong thâm trầm lạnh lẽo cùng yên tĩnh, thở dài một tiếng:

“Năm mới rồi. . .”

. . .

Tia chớp dần dần bình phục, bóng tối biến thành chúa tể đại địa.

Tiểu đội thăm dò thành Bạc Trắng trải qua di chuyển không lâu nhưng cũng không ngắn cùng chiến đấu linh tinh, rốt cuộc đã đến mục tiêu.

Mượn dùng ánh sáng của đèn lồng da thú không thể chiếu quá xa, Dereck Berg thấy được tường thành hầu như hoàn toàn sụp xuống, thấy được con đường rách nát lại ngay cả cỏ dại cũng không có một cây.

Hai bên con đường, phòng ốc sụp đổ hơn phân nửa, chỉ có số ít còn miễn cưỡng chống đỡ, nhưng mặt ngoài đều loang lổ, tràn ngập bụi bậm thời gian.

Những kết cấu kiến trúc đỉnh nhọn này lấy trắng cùng lam làm chủ, khác với thành Bạc Trắng, cũng đều đã u ám, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng bộ dáng nguyên bản của chúng.

Bất quá, Dereck có thể mượn cái này để thăm dò tòa thành thị này trước đây, nó khẳng định trải qua năm tháng lâu dài, có khá nhiều cư dân, ở trong niên đại thâm ám phát triển ra văn minh thuộc về bản thân.

Nơi này nhân loại uống ma dược, sửa chữa kiến trúc, bảo vệ tường thành, năm sáu người hoặc nhiều hơn thành một đội, đi ra phía ngoài thăm dò, săn bắn quái vật, tìm kiếm tài nguyên cần thiết cho sinh tồn.

Bọn họ sẽ ở trong yên ổn ngắn ngủi chúc mừng, hiến tế thần linh, khát cầu được đáp lại, sẽ sinh ra thế hệ sau, để cho hy vọng có thể kéo dài.

Nhưng mà, bọn họ cuối cùng mất đi ở trong bóng tối, mất đi toàn bộ thanh âm, chỉ còn lại một tòa phế tích.

Phế tích này giống như là phần mộ thật lớn, mai táng một văn minh gian nan cầu sinh lại ảm đạm biến mất.

“Kẻ săn ma” Colin nhìn quanh một vòng, sắc mặt có chút trầm ngưng, tựa như thấy tương lai của thành Bạc Trắng.

Ông ta chỉ về phía trước nói:

“Những nơi khác đã được thanh lý toàn bộ.

“Tòa thần miếu nọ ở trung ương nhất của thành thị.”

Tiểu đội thăm dò hơi tản ra, nhưng vẫn vẫn duy trì đủ trật tự, không có thả lỏng đề phòng đối với xung quanh.

Xuyên qua từng tòa phế tích không biết hủy diệt đã bao lâu, đi qua từng con đường im lặng đến làm cho người ta phát cuồng, Dereck rốt cuộc thấy một cái đài cao rộng lớn thuần túy là do con người tạo thành.

Trên đài cao, có một tòa kiến trúc bán sụp đổ, nó cực kỳ giống với thần miếu của thành Bạc Trắng, đều là cột đá chống khung đỉnh, cửa lớn xây kiểu vòm cuốn.

Hoàn toàn khác với phong cách kiến trúc khác nơi này, quả nhiên là sau đó đổi thành tin “Đọa lạc tạo vật chủ” . . . Dereck vừa hiện lên một ý tưởng như vậy, bốn ngọn đèn lồng trong đội ngũ đã đồng thời bị dập tắt!

Bỗng nhiên toàn bộ tiểu đội thăm dò lâm vào trong bóng tối thuần túy, bầu trời không có tia chớp, mặt đất mất đi ánh nến, tiếng hít thở của nhân loại xung quanh cũng giống như không còn thấy nữa.

Thân thể Dereck nháy mắt căng thẳng, chỉ cảm thấy trong bóng tối tựa như có quái vật nào đó vươn đầu lưỡi, thử thăm dò liếm qua da đầu mình, nhưng linh cảm của cậu ta lại nói cho cậu ta, cũng không có thứ gì đó xuất hiện trong thực tế.

Lúc này, bên tai cậu ta vang lên một giọng nói non nớt bất lực, tràn đầy sợ hãi.

Đó là một đứa nhỏ đang nói nhỏ:

“Cứu cứu tôi. . . cứu cứu tôi. . .”

Dereck nhất thời ngây người, không biết nên làm ra phản ứng gì, nhưng ngay lập tức trước mắt cậu ta đã xuất hiện những hạt bụi lập lòe ánh sáng.

Bụi này lần lượt nổ tung, dấy lên từng vệt hào quang màu trắng bạc, chiếu sáng khu vực xung quanh.

Colin nhìn chằm chằm Dereck, trầm giọng nói:

“Cậu đang suy nghĩ cái gì?”

Dereck nhất thời thanh tỉnh, xấu hổ giao hai tay lại, để ở trước mũi miệng, như đang cầu nguyện.

Trên người cậy ta lúc này lan tràn ra từng đạo ánh sáng trong vắt, làm cho bóng tối bốn phía thối lui không tiếng động.

Đội viên khác nắm bắt thời gian, một lần nữa đốt lên ngọn nến.

Bởi vì “Kẻ săn ma” phản ứng đúng lúc, lúc này cũng không có đội viên mất tích, cũng không có nhiều thêm thành viên mới.

Colin mang ánh mắt từ trên người Dereck thu hồi về, nhìn về thần miếu bán sụp đổ trên đài cao, trịnh trọng nói:

“Bắt đầu từ giờ, không thể có sơ sẩy gì, mang đề phòng đẩy tới mức cao nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.