Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 386: Chương 386: Một cơn ác mộng




Dịch: 707DefenderOfJustice

***

Thành Bạch Ngân.

Dereck Berg không biết mình đã về nhà kiểu gì, trong đầu chỉ tràn ngập cảnh tượng kinh hãi không thể nói nên lời.

Tính cách của Darc Regence so với lúc trước không có biểu hiện khác biệt gì quá lớn, nhưng quả thực sự thay đổi ấy thật đáng lo ngại. Dereck lo sợ rằng thành Bạch Ngân sẽ bị Tà Thần “Chúa Sáng Thế Sa Đọa” để mắt tới, lo sợ rằng mình còn chưa kịp trở thành “Mặt Trời” để cứu thành Bạch Ngân khỏi hai nghìn năm bị nguyền rủa, đem lại hy vọng và ánh nắng ban mai cho người dân; đã bị hủy diệt hoàn toàn.

Giờ này, khắc này, cậu vô cùng thống hận chính mình vì chưa đủ mạnh, mới chỉ Danh sách 8.

Không! Không thể chỉ đứng nhìn! Dereck bỗng đứng bật dậy, chuẩn bị phóng tới tháp tròn để nói tất cả những sự dị thường mình phát hiện ra cho Đoàn nghị sự Sáu người và “Thủ lĩnh” Colin Iliad.

Nhưng Dereck cũng biết rõ rằng những dị thường tương tự vậy chẳng đáng để nghi ngờ. Mỗi lần thăm dò nơi bóng tối sâu thẳm, các thành viên đều phải trải qua sự căng thẳng, cảnh giác cao độ tận mấy ngày, chục ngày, thậm chí cả tháng. Xuất hiện tình trạng kia chẳng qua là do đụng độ quái vật mạnh mẽ hoặc quỷ dị.

Mặt khác, vùng hoang vu không một bóng người cùng một lữ trình không thấy hy vọng sẽ dẫn đến áp lực cực đoan. Lại vì để giữ an toàn, trong thời gian ra ngoài, thành viên tiểu đội thăm dò không được cho phép phát tiết nhu cầu tình dục. Điều này khiến phương diện tinh thần của họ mỗi lần thăm dò đều xuất hiện biến đổi, tái tạo. Nếu một nửa trong số thành viên tiểu đội gặp thương tổn nghiêm trọng hoặc phải hy sinh, tính cách những người còn sống sót bị biến hóa mạnh mẽ cũng không phải là hiếm.

Đối với kiểu người này, cách xử lý chỉ là cách ly và điều trị như bình thường, gần như không có ngoại lệ.

—Thành Bạch Ngân có ba Danh sách đầu của đường tắt ‘Rồng Khổng Lồ’ nên không hề thiếu “Bậc Thầy Phân Tích Tinh Thần”.

Dereck vọt tới trước cửa thì đột nhiên chậm dần.

Cậu biết cách thức báo cáo này có thể sẽ không hiệu quả với Đoàn nghị sự Sáu người. Thậm chí còn làm dấy lên hoài nghi, có nguy cơ trở thành mục tiêu để mắt của “Người Chăn Cừu” Trưởng lão Lorwaya.

Bồi hồi mất chục giây sau, Dereck mới nghiến chặt răng, kéo cửa ra.

Cậu cho rằng mình nhất định phải nhắc nhở các trưởng lão trong Đoàn nghị sự Sáu người, dù có phải mạo hiểm không nhỏ!

Đối với tuyệt đại đa số dân cư thành Bạch Ngân mà nói, hy sinh bản thân để duy trì sự tồn tại của tòa thành này là tín niệm đã trải qua mưa dầm thấm đất, khắc ghi tận xương tủy.

Dưới hoàn cảnh này, loại người ích kỷ thường không sống được lâu, dù có là trong hay ngoài thành.

Đương nhiên, Dereck cũng không quá liều lĩnh. Là chư vị thành viên của Hội Tarot, lại còn được “Người Treo Ngược” tự thân dạy dỗ, cậu chắc chắn đã giác ngộ ra mấy điều: có những thời điểm phải biết nhẫn nại, phải biết cách bảo vệ bản thân phù hợp, tránh hy sinh không cần thiết hay vô ích, đây lại càng là để thủ hộ cho thành Bạch Ngân tốt hơn.

Mình sẽ chỉ nói những sự dị thường mình quan sát được. Chắc không nguy hiểm gì đâu… Dereck tự an ủi, bước chân càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng, cậu cũng nhìn thấy tòa tháp tròn, biểu tượng cho quyền lực tối cao của thành Bạch Ngân.

Cậu tìm thấy một Người Phi Phàm đang trong ca trực, đưa ra thỉnh cầu gặp mặt “Thủ lĩnh”.

Mà khiến Dereck ngạc nhiên chính là vị Người Phi Phàm kia không hỏi nguyên nhân như thường lệ. Sau vài lần chuyển giao thông tin đơn giản, anh ta đưa cậu đi dọc theo cầu thang xoắn, đến căn phòng thuộc về “Thủ lĩnh”.

Thật kỳ quái… Thế này khác trước kia… Dereck cảm thấy những chi tiết lạ thường này càng khiến cậu bất an hơn.

Bước vào phòng, cậu nhìn thấy “Thủ lĩnh” Colin Iliad đang đứng trước một bức tường.

Người đàn ông cao lớn, trên gương mặt hằn những nếp nhăn sâu, đôi mắt màu lam tang thương, mái tóc trắng lộn xộn, đứng quay lưng về phía hai thanh kiếm thẳng giao nhau treo trên tường. Ông ta mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu sẫm, áo khoác đồng màu đơn giản. Nhìn qua thật khó mà tin được đây chính là một vị cường giả đã săn giết rất nhiều ác ma và quái vật.

“Dereck Berg, cậu có chuyện gì nhất định cần phải nói trực tiếp với ta?” Giọng nói của Colin trầm xuống.

“Thưa ngài Thủ lĩnh.” Dereck làm một lễ, “Tôi đã đến sân huấn luyện gặp tiểu đội thăm dò được điều đến tòa thần miếu kia. Tôi, tôi phát hiện ra Darc Regence mà mình biết xuất hiện biến hóa kỳ quái. Cậu ấy không còn rạng rỡ như trước, nụ cười thì khách khí như người xa lạ. Với cả, trưởng lão Lorwaya cũng không hay đổi kiểu nói chuyện như trước đây.”

Colin nhìn chằm chằm Dereck một hồi, trầm thấp hỏi:

“Chỉ hai chuyện này thôi sao?”

“Vâng, vâng ạ.” Dereck cúi đầu xuống “Tôi nghĩ có khả năng tồn tại dị thường nào đó.”

Colin phất tay:

“Ta biết rồi. Ta sẽ điều Efro kiểm tra. Cậu mau trở về đi, loại chuyện tương tự sau này cứ trực tiếp báo cáo cho thủ vệ tháp tròn là được rồi.”

Efro là “Bậc Thầy Phân Tích Tinh Thần” thâm niên nhất trong thành Bạch Ngân, cũng tiệm cận nhất với Danh sách 6. Đáng tiếc, nơi này không có phối phương sau Danh sách 7.

Nhận được câu trả lời đó, Dereck ủ dột rời đi.

Colin nhìn bóng lưng cậu biến mất sau cánh cửa, thở dài trong thất vọng.



Sau khi trao đổi một hồi với bác sĩ Eren về tình huống Will Oncetine, Klein đi được nửa đường liền xuống xe ngựa, ngồi tàu hơi nước ngầm đi qua ba trạm đến gần phố Minsk, đổi xe ngựa công cộng trở về nhà.

Vì vẫn còn sớm, hắn dùng bói toán xác nhận vị khách thuê nhà vừa rồi không nói dối, lại tiếp tục nghiên cứu “Cuốn Sách Bí Mật”.

Từ khi sở hữu bản thư tịch thần bí học được coi là sổ tay hướng dẫn từ nhập môn đến tinh thông này, Klein càng lúc càng lợi dụng mảnh không gian thần bí phía trên màn sương xám xảo diệu hơn, cũng càng lúc càng hoàn thành được nhiều thao tác ưu tú.

“Hạn chế của mình hiện tại là Danh sách, thực lực và linh tính.” Đến khuya, Klein cất “Cuốn Sách Bí Mật”, vào nhà vệ sinh tắm táp, chuẩn bị đi ngủ.

Đêm nay hắn ngủ rất ngon, dù có tiếng chuông giáo đường báo thức vào sáng sớm cũng chỉ khiến hắn hơi trở mình.

Mùa đông quả nhiên phù hợp để nằm trong chăn… Klein lẩm bẩm, rời giường.

Để chiêu đãi Hiệp Đạo “Hắc Hoàng Đế”, hắn chuẩn bị một phần trứng luộc lòng đào thêm đường và mứt dâu tây đặc biệt ăn kèm bánh mì trắng.

Ngay lúc hắn đang thong thả hưởng thụ đồ ăn, chuông cửa đột nhiên reo lên.

“Không phải mình đã bảo Mike đến sau bữa sáng rồi sao?” Klein lẩm nhẩm, uống một ngụm nước xúp, dùng khăn ăn lau miệng.

Căn cứ vào ước định giữa hắn và phóng viên Mike, anh ta sẽ xuất hiện sau bữa sáng nửa giờ, chuẩn bị phỏng vấn những cô gái đã được giải cứu ở quận Đông. Nếu Mike không xuất hiện sau nửa giờ thì tức là tiến trình sẽ được hoãn lại một ngày.

Klein bước đến bên cửa, chưa thò tay ra mở, trong đầu đã phác họa một bóng hình bên ngoài. Đó không phải phóng viên Mike Joseph mà là bác sĩ Eren Chris.

“Buổi sáng tốt lành, Eren. Tối qua anh ngủ muộn sao?” Klein nhận ra vẻ mặt tái nhợt của Eren, liền mở linh thị ra.

Eren bỏ mũ, đặt gậy batoong xuống, vốn định cởi áo khoác ra, nhưng bị từng đợt khí lạnh cản lại.

Klein cười khan, nói:

“Anh biết đấy, hôm nay tôi có việc cần ra ngoài. Mike có thể sẽ đến tìm tôi nên tôi không nhóm lò sưởi.”

Eren gật nhẹ, không nói nhiều, đi theo Klein vào phòng khách, tìm một chỗ ngồi xuống rồi mới mở miệng:

“Sherlock, tối hôm qua tôi gặp ác mộng. Tôi mơ thấy đứa bé kia, Will Oncetine!”

Ác mộng? Thế thì nằm trong phạm vi tri thức của tôi rồi… Giải mộng đối với tôi là chuyên môn, so với suy luận lại càng thêm chuyên nghiệp… Klein nghiêng người về phía trước, đan hai tay vào nhau, nói:

“Ác mộng kiểu gì?”

Eren hồi tưởng, cất lời:

“Có vài chi tiết và quá trình tôi không nhớ rõ. Điều khiến tôi ấn tượng nhất chính là một tòa tháp nhọn cao ngất, màu đen kịt, có một con rắn khổng lồ màu trắng bạc cuộn quanh. Nó di chuyển chậm rãi, dùng đôi mắt lạnh lẽo, vô tình, đỏ rực, nhìn thẳng vào tôi.”

“Tôi không hiểu tại sao, nhưng tôi lại tiến vào trong tòa tháp nhọn đó. Tôi tiến từng bậc thang đi lên, đôi khi lại đi xuống, xuyên qua từng mặt tường, bước qua từng cánh cửa khóa chặt. Cuối cùng tôi cũng tìm thấy đứa trẻ gọi là Will Oncetine ở trong một góc tối. Cậu bé nhảy lò cò vài bước trên một chân, rồi cuộn mình trong góc tường, quanh người rơi vãi đầy bài Tarot.”

“Khi cậu bé thấy tôi, vừa sợ hãi lại vừa vui mừng, lập tức kêu lên ‘Bác sĩ Eren’… Toàn bộ mộng cảnh đại khái là như thế, rồi tôi tỉnh dậy.”

Klein chăm chú lắng nghe, suy tư hỏi:

“Will Oncetine còn nói gì nữa không?”

Eren nhíu mày một hồi, đột ngột bật thốt:

“Có, cậu bé nói, ‘Bác sĩ Eren, có một con rắn muốn ăn cháu!’.”

“Ngay sau đó, con rắn trắng bạc khổng lồ kia treo từ trên trần nhà thả đầu xuống, đối diện với tôi…”

“Miệng nó rất lớn, nhưng không có răng, không có lưỡi, chỉ độc một mảnh đỏ máu!”

Con rắn khổng lồ trắng bạc… Tòa tháp đen cao… Will Oncetine được bảo vệ bởi nhiều tầng lớp bảo hộ… Klein cân nhắc một hồi, mới nói với bác sĩ Eren:

“Đó cũng không phải giấc mơ gì quá kỳ quái. Hẳn là thời gian anh nói chuyện với Will Oncetine, vô thức nhận ra cậu bé đang ở trong hoàn cảnh khó khăn nào đó, bị thứ gì uy hiếp, nên mới mơ thấy tràng cảnh tương tự: đứa trẻ trốn ở trong tòa tháp cao nhọn, trốn đằng sau vô số vách tường và cánh cửa, con rắn khổng lồ màu bạc trắng cuộn quanh đỉnh tháp…”

“Ha ha, là một thám tử, tôi cũng phải biết một chút kiến thức tâm lý học, trên báo chí cũng thường xuyên giới thiệu qua.”

“Điều khiến tôi khó hiểu là, tại sao đến hôm nay anh mới mơ thấy giấc mộng này?”

Những gì Klein giải đọc trên đều không phải nói dối, chỉ là chưa giải thích nguyên nhân thực sự đằng sau.

Eren há miệng ra:

“Lúc nãy tôi vội quá, quên mất một việc.”

Vừa nói, anh ta vừa móc ví da từ trong túi, lấy ra một con hạc giấy gấp thủ công rất khéo, nói:

“Sau khi biết gia đình Will Oncetine đã chuyển đi, tôi chợt nhớ ra cậu bé đã đưa cho tôi vật này trước khi rời viện, nói rằng ‘Bác sĩ, thứ này sẽ đem vận may đến cho chú’.”

“Lúc ấy tôi cũng không để ý, tiện tay vứt vào ngăn kéo văn phòng. Tối hôm qua sau khi tách khỏi anh mới cầm về, bỏ vào ví tiền. Kết quả là trong đêm mơ thấy cơn ác mộng kia.”

Klein nhìn con hạc giấy ngẫm nghĩ, gật đầu:

“Bác sĩ Eren, xem ra Will Oncetine không cố tình khiến anh gặp xui xẻo đâu, về sau cậu bé cũng đã đền bù lại rồi. Đại Đế Russel phát minh ra hạc giấy vốn là biểu tượng cho lời nguyện ước tốt đẹp, mà cậu bé cũng đã nói nó sẽ đem may mắn tới cho anh.”

Eren vô thức hỏi ngược lại:

“Đại Đế Russel phát minh ra nghệ thuật xếp giấy sao?”

Tôi không biết có phải ông ta hay không, nhưng tôi có cảm giác là thế… Klein nhếch khóe miệng, nói:

“Đại khái vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.