Dịch giả: Hồng Lâm Hi
Trở về phòng ngủ, Klein không vội dỡ bỏ bức tường linh tính. Hắn vô cùng thuần thục lấy một ngọn nến tẩm đàn hương ra, đặt giữa bàn đọc sách.
Ngay sau đó, hắn làm theo trình tự, dùng linh tính thắp nến, vẩy tinh dầu, sương tinh khiết và bột thảo dược tượng trưng cho vận may và thần bí vào ngọn lửa. Hắn trông thấy ngọn lửa chập chờn giữa hai trạng thái sáng rực rỡ và ảm đạm, ngửi thấy một mùi thơm yên bình và dễ chịu.
Klein lui về sau hai bước, nhìn qua ngọn nến trên bàn, dùng tiếng Người Khổng Lồ đọc:
“Tôi!”
Dừng lại một chút, hắn chuyển sang tiếng Hermes nói:
“Tôi nhân danh tôi triệu hồi:
Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này, chúa tể phía trên màn sương xám, vị vua Hoàng Hắc chấp chưởng vận may.”
Trong chớp mắt, ánh nến nhạt nhòa chập chờn không ngừng giao hòa với mùi thơm yên bình khoan thai, tạo thành một vòng xoáy hư ảo, điên cuồng hút linh tính vào đó.
Đến khi Klein đọc xong câu chú, vòng xoáy đã ổn định, màu xám trắng lớn khoảng bằng bàn tay.
Xem xét vài lần, Klein không chút do dự đi lùi bốn bước, quay về trên màn sương xám. Hắn không hề bất ngờ khi trông thấy trên thành ghế lưng cao của mình hiện lên từng quầng sáng được kết thành từ một hoa văn kỳ lạ. Hoa văn kỳ lạ đó là một ký hiệu tạo thành một phần từ “Con mắt không tròng” và một phần từ “Sợi dây vặn vẹo“.
Hắn hít sâu một hơi, nhờ phương pháp minh tưởng để ổn định lại tâm linh, rồi đưa tay đụng vào quầng sáng.
Gần như đồng thời, hắn nghe được giọng đọc chú văn vừa rồi của mình, trông thấy linh tính tuôn ra giao hòa với những gợn sóng ánh sáng rồi tạo thành một cánh cổng hư ảo.
So với lần trước, cánh cổng lớn này đã hình thành hoàn chỉnh, hiện lên đầy những hoa văn thần bí!
Ở vị trí trung tâm, những hoa văn này kết thành ký hiệu kỳ lạ trên thành chiếc ghế lưng cao. Chính là ký hiệu kỳ lạ tạo thành từ một phần “Con mắt không tròng” và một phần “Sợi dây vặn vẹo”!
Nhìn qua cánh cổng lớn hư ảo đang dao động chờ đợi mình mở ra này, Klein tập trung tinh thần, mạnh mẽ thôi thúc mong muốn.
Trong im hơi lặng tiếng, màn sương xám luôn luôn không thay đổi và cung điện cổ xưa nguy nga to lớn như thể một mặt hồ bị ném tảng đá vào, tạo ra từng làn sóng. Những làn sóng ào ào lao về phía “Cảnh cổng triệu hoán“.
Một tiếng ma sát nặng nề vang lên, cánh cổng hư ảo, kỳ dị bỗng nứt ra một khe hở. Xuyên qua khe hở đó, có thể loáng thoáng thấy phía sau là một thế giới cực kỳ u ám thâm trầm; có vô số cái bóng trong suốt, hình thù khó mà miêu tả; có từng luồng, từng luồng ánh sáng màu sắc khác nhau, ẩn chứa tri thức vô cùng vô tận.
Đúng lúc này, Klein chỉ cảm thấy trong cánh cổng truyền tới một lực hút khó có thể tưởng tượng, không cách nào chống lại. Cả người hắn không thể khống chế được, quay đầu qua.
Chết tiệt! Không cho thời gian cân nhắc sao? Hắn vừa nảy ra suy nghĩ kinh ngạc, thì bóng dáng đã xuyên qua khe hở, biến mất trong thế giới sâu thẳm sau cánh cửa kia.
Tiếng gào thét điên cuồng khiến người ta mê muội dần dần lắng lại, Klein cuối cùng cũng tìm về được nhận thức.
Hắn trông thấy trước mặt là một thanh niên trẻ tuổi, mặc quần áo cổ xưa, tóc màu nâu sẫm, mặt mũi bình thường, chiều cao trung bình, thân thể gầy gò nhưng dường như ẩn chứa sức mạnh không nhỏ. Trên người thanh niên có phong độ của người trí thức nhưng không hề cổ hủ.
... Đây không phải là mình sao? Klein không hề lạ gì hình ảnh này. Mỗi ngày khi soi gương sửa sang quần áo, hắn đều thấy cảnh này.
Hắn khẽ khàng gật đầu, như hiểu ra điều gì, nhìn bốn phía. Hắn nhìn thấy chiếc giường ngủ phủ ga màu trắng của mình, thấy chiếc mũ dạ cao, áo đuôi tôm và áo khoác đen mỏng treo trên móc treo đồ; thấy giá sách bày đầy sách vở; thấy bàn đọc sách đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn một ngọn nến đang tỏa ra một quầng sáng màu trắng xám.
Bây giờ, hắn đang lơ lửng ở phía trước quầng sáng màu xám trắng đó.
Vậy là, ta đã tự “Triệu hồi” mình rồi sao? Hiệu quả giống với hồn lìa khỏi xác... Nhưng cũng có chút không giống... Klein nhìn qua thân xác của mình, nhìn ánh mắt trống rỗng vô hồn như người đang ngẩn ngơ của “mình”, rơi vào trầm tư.
Có điều, rốt cục hắn đã xác định được một việc, là chỉ có linh hồn của hắn đi vào màn sương xám, cũng chính là thể tinh thần trong thần bí học, biểu hiện bên ngoài là linh thể.
Khó trách, ở trên màn sương xám, ta có thể trực tiếp trông thấy tầng ngoài linh thể của Chính Nghĩa, Người Treo Ngược và Mặt Trời, từ đó xác định họ có phải người phi phàm không, cũng sơ bộ phán đoán danh sách của họ... À, hình như thân xác ta đang được bảo vệ, sự bảo vệ đến từ sức mạnh của nghi thức, để ta đứng vững, không mất cân bằng, ngã sõng xoài trên mặt đất... Hẳn là mấy người tiểu thư Chính Nghĩa cũng giống thế... Klein chậm rãi làm quen với hoàn cảnh trước mắt, bắt đầu xem xét kỹ trạng thái của thể xác và linh hồn.
Hắn thu hồi ánh mắt, thử điều khiển một chút sức mạnh của không gian thần bí và của linh thể mình.
Vù!
Một luồng gió có vẻ âm u thổi tới, quanh quẩn trong phòng ngủ. Klein mừng rỡ lượn quanh vòng vòng, hưởng thụ cảm giác bay bổng.
“Có lẽ ta có thể thử làm người đưa tin trong thành phố một lần... Cũng không biết có thể mang theo đồ vật trong hiện thực không nhỉ...” Hắn khống chế cảm xúc, dừng lại, lơ lửng giữa không trung, thử nghiệm năng lực khác.
Hắn thử cầm cuốn bút ký trên giá sách, thấy bàn tay xuyên qua xuyên lại, không thể nắm được.
“Có một chút cảm giác dinh dính, khác với cảm giác xuyên qua không khí... Chờ ta mạnh hơn nữa, có lẽ sẽ càng điều động được sức mạnh lớn hơn từ không gian thần bí đầy sương mù xám kia. Lúc đó có lẽ sẽ làm được...” Klein thử bắt một trang giấy, nhưng vẫn không tài nào nắm được.
Suy nghĩ mười mấy giây, hắn bay về phía móc treo mũ áo, bàn tay trong suốt lục lọi trong túi áo khoác màu đen. Hắn chạm phải “Bùa chú ngủ say” và “Bùa chú an hồn” vừa được thanh toán bổ sung đầy đủ.
Đây là những vật có lẫn linh tính của chính hắn, thuộc về lĩnh vực thần bí, khác với những vật bình thường khác. Cho nên, Klein muốn thử xem có thể mang theo chúng được không.
Bàn tay hắn lại xuyên qua lần nữa, nhưng rõ ràng cảm nhận được bùa chú tồn tại, cảm nhận được linh tính giao hòa. Chỉ là “sức lực” của hắn chưa đủ lớn, không thể cầm được bùa chú. Đương nhiên, có thể nói cách khác là linh tính của bùa chú còn chưa đủ mạnh, khó mà cộng hưởng mạnh mẽ với trạng thái hiện tại của hắn.
“Linh tính không đủ mạnh...” Klein băn khoăn, chuyển sang cái túi khác. Nơi đó có “Bùa chú Viêm Dương” được tạo ra bởi sức mạnh trộm được từ một giọt máu của Thần kết hợp với linh tính của bản thân hắn.
Cảm giác ấm áp nhanh chóng tràn ra khắp toàn thân hắn, để hình dáng hắn càng vững chắc hơn, suy nghĩ càng minh mẫn hơn.
Hắn lấy miếng vàng thật mỏng ra khỏi túi áo. Hình ảnh căn phòng phản chiếu trong tấm gương có thêm một tấm bùa chú đang trôi lơ lửng, tựa như hình ảnh trong những câu chuyện ma.
“Có thể mang theo Bùa chú Viêm Dương, cũng có thể trực tiếp dùng linh tính phát ra tiếng... Ừ, ở trạng thái này, ta cũng có thực lực nhất định...” Klein bay về phía tấm gương, dừng ở phía trước, thấy trong gương chỉ hiện ra một miếng vàng thật mỏng. Trừ điều đó ra, chỉ còn hình ảnh lờ mờ của những vật dụng trong phòng do màn cửa đang khép kín.
Suy tính vài giây, hắn đặt bùa chú Viêm Dương lên giường, rồi quay về trước gương, muốn thử xem có chui vào được không.
Mắt tối sầm lại, tầm nhìn của Klein bỗng thay đổi. Hắn thấy những hình ảnh vừa rồi phản chiếu trong gương, thấy từng vật dụng trong ánh sáng mờ mờ. Điều này khiến hắn cảm thấy mình đang ẩn nấp ở một góc vắng vẻ nào đó, nhìn trộm gần nửa gian phòng.
Thật sự có thể chui vào trong gương, nhưng đây chỉ là một vật dụng bình thường, không thông với thế giới thần bí kỳ lạ nào cả... Klein khẽ gật đầu, lao về phía trước, lại quay về căn phòng ngủ.
Thành công mang theo Bùa chú Viêm Dương khiến hắn có niềm tin lớn lao, thế là hắn lại thử cầm một vật khác.
Chính là chiếc còi đồng Azcot!
Vừa mới chạm vào vật cổ xưa tinh xảo này, Klein bỗng cảm thấy linh tính của mình vừa tràn trề lại vừa lạnh lẽo.
Xoạch một cái, hai con mắt hư ảo của hắn bùng lên hai ngọn lửa đen thẫm.
“Dường như mạnh hơn một chút, càng gần với trạng thái oan hồn hơn một chút, nhưng khác là không có oán niệm mãnh liệt...” Klein tập trung tinh thần, phản chiếu ra dáng vẻ của mình.
Đây là năng lực của Tên Hề.
“Còi đồng của thầy Azcot thật thần kỳ.” Hắn gật đầu, phát hiện mình có thể cầm được một số lượng trang giấy nhất định. Không nghi ngờ gì, Bùa chú ngủ say cũng có thể cầm được.
Thật đáng tiếc, muỗng bạc để làm nghi thức có thể mang theo, còn súng lục quá nặng, không thể nào cầm lên được... Klein kết thúc thí nghiệm về mặt này, lại nghiên cứu năng lực làm phép thuật của trạng thái trước mắt.
Hắn tập trung thí nghiệm, xác định được rằng trạng thái triệu hồi này có hai năng lực pháp thuật. Một là dùng tiếng gào thét vô hình để trực tiếp chấn nhiếp linh hồn của mục tiêu. Hai là thông qua tiếp xúc, tạo ra hiệu quả đông cứng.
Thỏa mãn kết thúc thí nghiệm, Klein đưa mắt nhìn về phía cửa sổ lồi đang treo tấm rèm cửa chắn ánh nắng và tầm nhìn.
“Không biết trạng thái này của ta, có thể hoạt động vào ban ngày không nhỉ...” Hắn nhủ thầm một câu, trôi nổi về phía cửa sổ.
Ngay sau đó, Klein cẩn thận từng ly từng tí kéo tấm rèm cửa, hé ra một khe nhỏ, để một tia nắng xuyên qua bức tường linh tính, chiếu vào phòng ngủ.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Klein phát hiện linh thể của mình đang bốc lên những làn hơi màu đen, sức mạnh cũng biến mất từng chút.
Hắn vội vàng buông tay, để tấm rèm che khuất ánh nắng.
“Không được à...” Klein trầm tư một lát, chuyển mắt nhìn về tấm bùa chú Viêm Dương đang đặt trên giường.
Nếu được tăng thêm sức mạnh giọt máu của Thần “Mặt Trời Vĩnh Hằng”, không biết hiệu quả thế nào nhỉ? Hắn bay tới bên giường, định cầm miếng vàng mỏng kia lên.
Thế nhưng, hắn vừa chạm tới tấm bùa, cảm giác ấm áp tinh khiết liền xung đột với linh tính lạnh lẽo đang tràn trề trong hắn, tựa như nước với lửa không thể dung hòa.
Cạch!
Hắn vứt miếng vàng mỏng trong tay xuống như phải bỏng.
Còi đồng của thầy Azcot và bùa chú Viêm Dương không thể cùng lúc xuất hiện trong linh thể của mình... Klein chợt hiểu ra, cất còi đồng, để linh tính của mình co lại, hai ngọn lửa màu đen trong mắt tắt ngóm.
Ở trạng thái này, hai loại năng lực pháp thuật của ta đều bị yếu đi... Thí nghiệm một lần nữa, Klein cầm bùa chú Viêm Dương lên, linh thể lại được gột rửa trở nên vững chắc và ấm áp.
Hắn trở về trước cửa sổ, cẩn thận vén rèm ra một khe nhỏ.
Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, chỉ thấy ấm áp, không bị thương tổn.
“Không tệ...” Klein cười vui vẻ, xuyên qua bức tường linh tính, cẩn thận từng li từng tí bay ra ngoài phòng, dự định thí nghiệm nhiều hơn.