Sáng thứ Ba, khi đã hoàn thành khóa thần bí học, Klein không tìm một chỗ yên tĩnh lật xem các tư liệu nội bộ như “Tập hợp tên của đồ vật thời cổ kim đối chiếu với các vụ án Kẻ Gác Đêm” như trước kia nữa, mà ở lại phòng giải trí chơi bài với Leonard, Cornley và Loya.
Hắn chỉ đang khiến thầy Azcot tạo ra một cơ hội để có thể mang vật phong ấn “3 - 0782” ra ngoài... Liệu có nắm bắt được cơ hội này không, còn phải xem mình phát huy như thế nào khi đến hiện trường... Lúc này tâm tư của Klein hoàn toàn không nằm ở ván bài nên hắn thua liên tục, chỉ một tiếng đồng hồ hắn đã thua mất 5 saule, khiến hắn đau lòng, nên định chăm chú cứu vớt lại đôi chút.
Xế chiều hôm qua lúc mua xong các vật liệu cho bùa chú Dương Viêm, số tiền riêng của hắn đã giảm xuống không đủ 1 bảng, mà trong đó còn chi phí 2 saule cho việc thuê xe ngựa mỗi ngày để đi điều tra những ngôi nhà có ống khói màu đỏ.
Chờ khi Cornley xào bài, hắn buồn chán cầm đồng penny trước mặt, xoay tròn nó.
Đột nhiên hắn thấy Loya nhìn mình một cách chằm chằm.
Sao vậy? Klein sửng sốt, sau đó chợt liếc nhìn đồng penny đang lung lay sắp đổ kia.
... Cô ta đang đề phòng mình sử dụng bói toán để gian lận? Chỉ là đồng đội chơi bài với nhau, có cần phải nghiêm túc vậy không... Hắn lập tức hiểu ra vấn đề, bèn gượng cười ấn đồng 1 penny kia xuống.
Đúng lúc này Dunn Smith gõ cửa đi vào, nhìn một lượt rồi nói:
“Thị trấn Morse xảy ra chuyện, Leonard, cậu đi xử lý đi.”
Thị trấn Morse? Klein phấn chấn, ra vẻ tò mò hỏi han: “Đội trưởng, xảy ra chuyện gì vậy?”
Dunn đảo mắt nhìn sang, thuận miệng giải thích:
“Mấy ngày gần đây nơi đó liên tục xảy ra mấy sự kiện nghi là chuyện ma quái. Đầu tiên là có người đi ngang qua nghĩa trang thì nghe thấy có tiếng khóc trong đó, nhìn thấy có cái bóng lóe lên. Tiếp theo là một quả phụ tỉnh dậy lúc nửa đêm, trên đường đi tới phòng tắm thì thấy người chồng đã khuất, bà ta sợ quá suýt thì ngất xỉu. Ngoài ra còn một ông lão sống một mình, lúc nào cũng nghe thấy có tiếng bước chân nặng nề vang lên khắp phòng, nhưng cứ lúc nào ông ta thắp nến hoặc đèn khí gas lên là mọi thứ đều yên tĩnh trở lại. Cư dân của thị trấn nhỏ này chủ yếu thờ phụng nữ thần, nên các giáo sĩ địa phương báo cáo thẳng tình hình lên cho chúng ta.”
Không có ai bị thương, càng giống với trò đùa dai hơn... Hẳn là thầy Azcot tạo ra đây mà... Klein sử dụng biểu cảm và ngữ khí mà hắn đã luyện tập lặp đi lặp lại để phát biểu: “Đội trưởng, đột nhiên xảy ra chuyện nghi là chuyện ma quái, có lẽ đằng sau nó có chứa bí mật nào đó. Về mặt này, bói toán có thể đưa cho chúng ta những gợi ý nhất định, tôi nghĩ là tôi có thể hỗ trợ Leonard được.”
Leonard nghe hắn nói thế thì lập tức quay sang nhìn, dường như muốn moi móc được manh mối và dấu vết gì từ trên mặt Klein.
Dunn thì gật đầu, sau đó do dự không đáp lại.
Klein nhìn thấy phản ứng của đội trưởng, lập tức bổ sung thêm một câu: “Một số chuyện, đến cuối cùng có lẽ cần có nghi thức ma pháp để tinh lọc triệt để mới được.”
“Rất có lý.” Dunn suy nghĩ rồi nói: “Vậy cậu và Leonard cùng tới thị trấn Morse đi.”
Không chờ ai khác lên tiếng, anh ta lại tự bổ sung thêm: “Ừm, chắc là cậu không về kịp huấn luyện cận chiến chiều nay rồi, tôi sẽ bảo người đi thông báo cho Gavin.”
Phù, đã xong bước đầu tiên... Klein thầm thở hắt ra, sau đó nhanh chóng cất đồng saule và penny trước mặt.
Làm được một nửa thì động tác của hắn khựng lại, hắn quay sang nhìn Dunn, trịnh trọng nói:
“Đội trưởng, tôi cho rằng chúng ta phải đề phòng tình huống tệ nhất. Nếu sau sự kiện ma quái này là một oan hồn rất mạnh, chỉ mình tôi và Leonard thì e là sẽ rất nguy hiểm. Mà từ nội thành Tingen tới thị trấn Morse phải mất hai, hừm, ba giờ chứ nhỉ? Cho dù lúc đó chúng tôi có gửi điện tín cầu viện đúng lúc thì sẽ phải kiên trì rất lâu...”
“Cho nên?” Dunn cắt ngang lời Klein.
“Tôi mong có thêm một đồng đội nữa trợ giúp.” Klein giả vờ suy tư: “Vả lại, dựa theo quy định, một nhóm có từ ba Kẻ Gác Đêm trở nên cùng hành động thì có thể xin sử dụng vật phong ấn cấp 3. Ừm, “3 - 0782” rất phù hợp để giải quyết vấn đề như thế này.”
Leonard đứng bên cạnh nghe đến đó thì bật cười một tiếng:
“Đúng là phong cách của anh, thận trọng, cẩn thận, và không bao giờ mạo hiểm.”
Anh cứ như đang nói là tôi sợ ấy... Tôi là người dám nhìn thẳng vào Mặt Trời Vĩnh Hằng cơ mà! Klein vờ như không nghe thấy những gì Leonard nói, hắn thành khẩn nhìn Dunn Smith: “Đội trưởng, ý anh thế nào?”
“Quả thật phải đề phòng điều ngoài ý muốn, dạo này những chuyện trùng hợp xảy ra quá nhiều rồi...” Dunn như đang tự hỏi mà gật đầu, quay sang nhìn hai đội viên khác: “Cornley, cậu vưới Leonard và Klein cùng tới thị trấn Morse. À, cậu nhanh chóng thảo một đơn xin, chờ tôi ký tên rồi tới sau cửa Chianese lấy vật phong ấn “3 - 0782” ra.”
“Vâng.” Cornley đặt những lá bài trong tay xuống.
Tuyệt vời! Klein thầm hoan hô trong lòng, nhưng ngoài mặt hắn lại tỏ ra lo sợ bất an, cẩn thận và dè chừng.
Lúc này Syja Tron đang theo bõi Hood Eugene ở bệnh viện tâm thần, Frye thì đang canh gác cửa Chianese.
Khi ra khỏi phòng giải trí, Klein mặc áo bành tô màu đen, tay cầm mũ và gậy, cùng Leonard đi tới cửa cầu thang xuống dưới lòng đất, đứng đó chờ Cornley.
Bốn phía vắng vẻ và yên ắng, Leonard đột nhiên quay sang nhìn Klein:
“Tôi cho rằng anh nên từ bỏ những ảo tưởng không thực tế đi.”
“Hả? Gì cơ?” Klein ngỡ ngàng đáp lại.
Leonard bước lên một bước tới bên cạnh cầu thang, nhìn xuống bên dưới sâu thẳm:
“Cho dù là làm nhiệm vụ, anh cũng không thể phát hiện được bí mật hay biết được sự đặc biệt của tôi.”
... Này anh bạn, đừng có tự kỷ như vậy có được không... Hóa ra anh cho rằng tôi chủ động xin tham gia nhiệm vụ này là vì để âm thầm quan sát anh? Tôi hoàn toàn không hề nghĩ tới chuyện này à nha! Klein giật mình, sau đó hắn cười hì một tiếng:
“Làm sao anh xác định được sự đặc biệt của tôi không giúp tôi phát hiện ra bí mật của anh?”
Vẻ mặt Leonard trở nên nghiêm túc hơn đôi phần, nhưng anh ta chợt thoải mái cười nói:
“Thế à? Vậy thì tôi chờ anh phát hiện.”
Chờ khi nào tôi thu thập đủ thông tin và đồ vật, tôi sẽ lên thẳng sương mù xám xem bói một lần cho anh, khỏi cần cảm ơn! Klein thầm oán.
Không lâu sau, Cornley thấp bé mà xốc vác cầm Thánh Huy Mặt Trời Biến Dị xuất hiện trên cầu thang uốn khúc.
Klein cảm nhận được sự ấm áp và tinh thuần độc đáo này, thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết là mình đã hoàn thành được bước đầu tiên và cũng là khó khăn nhất trong kế hoạch đánh cắp sức mạnh của thần huyết Mặt Trời Vĩnh Hằng.
Tiếp đó ba người rời khỏi công ty Bảo an Gai Đen, tới phố Zoutelande, đi tới chỗ xe ngựa của tiểu đội Kẻ Gác Đêm.
“Hiệu quả tinh lọc sẽ không ảnh hưởng tới ngựa chứ?” Cornley dột nhiên hỏi một câu đầy bất an: “Tôi không muốn để một con ngựa chỉ biết “ca ngợi mặt trời” kéo xe đâu...”
Anh ta trở thành Kẻ Gác Đêm với thời gian gần bằng Klein, nên không được coi là có kinh nghiệm phong phú.
“Không, vật phong ấn “3 - 0782” chỉ tinh lọc những sinh vật có trí tuệ tương đối cao thôi.” Klein nhỏ giọng đáp lại.
Nếu không vì điều đó tôi đã không bị muỗi đốt rồi... Hắn cũng thầm bổ sung thêm một câu trong lòng.
“Hóa ra là vậy... Ha ha, lúc trước tôi chưa đọc kỹ tư liệu về nó rồi.” Cornley ấn chiếc mũ phớt màu đen, chợt cười nói.
Vì Klein còn chưa biết cách lái xe ngựa nên trong ba giờ tiếp theo, hắn ngồi trong buồng xe, vừa vuốt ve vật phong ấn “3 - 0782” trong tay vừa thảnh thơi nhìn Leonard và Cornley thay phiên lái xe.
Tới bữa trưa, bọn họ mới tới thị trấn Morse.
“Đẹp quá...” Cornley bước xuống xe ngựa, nhìn ruộng lúa mạch vàng ruộm bao quanh thị trấn nhỏ, dường như mênh mông vô tận kia, khen ngợi một câu từ tận đáy lòng.
Những ngày tượng trưng cho chòm sao Núi Lửa đang dần đi đến cuối, chòm sao Bội Thu sắp chi phối cuộc sống của người dân.
Leonard đứng ở chỗ ghế lái, nhìn xung quanh, miệng há mấy lần như muốn thốt ra một bài thơ Sonnet mười bốn câu miêu tả cảnh tượng nơi này.
Nhưng cuối cùng anh ta cũng chỉ thốt lên được mỗi một câu: “Thật sự rất đẹp.”
Klein nín cười, hắn đội mũ, tay cầm gậy đi xuống xe ngựa.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc trang phục màu đen của giáo sĩ đi tới. Ông ta vẽ mặt trăng đỏ rực trên ngực:
“Ngợi ca nữ thần, các vị là những người bạn do giáo đường thánh Selina phái tới giúp chúng tôi à?”
“Đúng vậy, giáo sĩ Syle, mong nữ thần phù hộ ông.” Leonard nhảy khỏi xe ngựa, mỉm cười đáp lại: “Chúng tôi chuyên môn tới đây để xử lý mấy vụ ma quái gần đây.”
“Là nghi ngờ, nghi ngờ thôi.” Syle với mái tóc xám và đôi mắt nâu thấy không ít cư dân thị trấn tới gần, vội vàng nhấn mạnh một câu.
Thị trấn Morse này không lớn cho lắm, cho dù đi theo hướng nào thì cũng chỉ mất mười phút là có thể tới vùng đất bằng. Rất khó để những người thường sinh sống ở đây không biết nhau, nên những chuyện xảy ra lúc trước đã lan truyền khắp nơi.
Cho nên những người dân thị trấn, vốn mong ngóng giáo hội nữ thần Đêm Tối phái người tới giải quyết vấn đề, thấy giáo sĩ chào đón ba người xa lạ thì đều khó nén lòng tò mò và thân thiết vây quanh. Có người nhón chân nhìn, có kẻ lại vểnh tai lên cố gắng nghe.
Leonard khẽ cười:
“Giáo sĩ hãy yên tâm, chúng tôi là người chuyên nghiệp. Ông xem, chúng tôi có mang theo nước thánh, muỗng bạc và thánh huy hắc ám, và cả tỏi nữa.”
Anh ta vừa nói vừa lấy những đồ mà anh ta kể ra từ trong các túi áo bên sườn hệt như đang làm ảo thuật.
Tỏi? Anh định sử dụng thứ mùi tỏi nồng đó xông chết hồn ma à? Klein vừa bực mình lại vừa buồn cười nhìn Leonard biểu diễn.
Syle thì mờ mịt, thậm chí ông ta còn nghi ngờ không biết có phải giáo đường thánh Selina đưa một đám lừa đảo tới đây không.
Những người dân đứng xem thì lại cười tươi đầy vui mừng, dường như cuối cùng đã được giải cứu.
Leonard tới gần giáo sĩ Syle, ghé vào tai ông ta thì thầm giải thích: “Bọn họ sẽ tin những thứ này...”
Không đợi ông ta kịp hiểu, anh ta lại bổ sung thêm:
“Chúng ta tới giáo đường giải quyết bữa trưa đã, xong mới xử lý những sự kiện kia.”
Đúng, bữa trưa rất quan trọng... Chờ giải quyết xong “sự kiện ma quái” này, chính là lúc thay phiên trông coi vật phong ấn “3 - 0782”, chính là cơ hội để ta chế tạo bùa chú Dương Viêm... Mong là mọi chuyện sẽ thuận lợi... Vả lại bùa chú này phải chế tạo vào ban ngày mới đạt được hiệu quả tốt nhất... Klein đứng bên, thầm nghĩ đầy mong đợi.