Sau khi đưa cơm trưa, nhét cho no bụng, Klein chỉ dám nghỉ nửa giờ rồi vội vàng chạy tới câu lạc bộ bắn súng luyện tập, không dám lơi lỏng chút nào.
Qua việc luyện tập hơn nghìn phát súng với sự kiên trì ngày qua ngày, hiện giờ trình độ bắn súng của hắn đã đạt tới mốc tiêu chuẩn của Dunn Smith, hơn nữa thành tích khi bắn bia cố định là không hề tệ.
Sau khi luyện tập lặp đi lặp lại xong, hắn cất súng, lên xe ngựa công cộng tới gần nhà của thầy Gavin, rồi đi bộ chừng mười phút mới tới trước cổng.
Sau đó, hắn thay trang phục luyện tập của kỵ sĩ vừa được phơi khô, rồi chạy bộ, nhảy dây, tập cử tạ và squat để luyện bộ pháp và đánh quyền, khiến cho mồ hôi nhễ nhại, toàn thân mệt mỏi.
“Nghỉ 15 phút nào.” Gavin, người có mái tóc vàng xen lẫn những sợi tóc trắng và khuôn mặt sương gió lấy đồng hồ bỏ túi ra, ấn chốt mở nhìn giờ.
Từ lúc ban đầu tới bây giờ, ông ta vẫn giữ nguyên sự im lặng, chỉ khi nào cần thay đổi phương thức huấn luyện hay Klein làm động tác nào đó không được đúng thì mới lên tiếng nhắc nhở hai ba câu.
Klein thở hổn hển, không dám ngồi xuống nghỉ ngơi mà đi lại thong thả. Trải qua quãng thời gian huấn luyện này, phản ứng thấy rõ nhất trên người hắn chính là da đen đi không ít, trở thành màu rám nắng.
Gavin cất đồng hồ đi, đứng ở cạnh sân luyện tập gồ ghề ở sau nhà, tay khoanh trước ngực nhìn Klein thả lỏng. Ông ta yên lặng hệt như một bức tượng cẩm thạch.
“Thưa thầy, ngoài đánh tay không, liệu thầy có thể dạy tôi cách sử dụng các loại kiếm với giáo dài không?” Tiêu hóa xong ma dược “Thầy Bói” nên tâm tình Klein khá tốt, hắn chủ động hỏi một câu.
Hắn từng thấy các loại vũ khí như kiếm thẳng hay kiếm chéo với giáp ngực, giáp toàn thân, nên biết ông ta không chỉ am hiểu về đánh tay không.
Chìm đắm trong ánh mặt trời, Gavin nhìn quét qua hắn một cái, rồi nói với giọng trầm trầm: “Cậu học chúng cũng vô dụng, bởi chúng là những thứ lạc hậu với thời đại, sau này chỉ để trưng bày trong bảo tàng với nhà kho tư nhân thôi...”
Ông im lặng vài giây rồi bổ sung thêm một câu với ngữ khí tang thương: “Chúng đã bị loại bỏ... Thứ cậu cần là súng ống. Kể cả đánh tay không cũng chỉ là phụ trợ mà thôi.”
Nhìn người thầy có dáng vẻ già nua này, Klein cười một tiếng: “Tôi lại không cho là vậy.”
“Nhưng tất cả các bộ trưởng, nghị sĩ và tướng quân đều nghĩ thế.” Gavin nói như đang nghiến răng nghiến lợi.
Klein dừng bước, vờ như mình đang đánh chữ mà chậm rãi nói hệt như một chuyên gia bàn phím chân chính: “Không, chúng chỉ rời khỏi chiến trường chính diện, và vẫn còn tác dụng khác. Tại sao giác đấu lại phải trở thành thứ đối lập với súng ống? Rõ ràng là chúng có thể hoàn toàn kết hợp với nhau. Tôi tin rằng người có phản ứng linh hoạt và nhanh nhẹn sẽ phát huy tác dụng của súng ống một cách tốt hơn.”
Thấy ánh mắt của Gavin trở nên sắc bén, Klein đắc chí nói tiếp:
“Các vũ khí khác cũng không bị loại bỏ, mà cần cải tiến để khiến chúng có thể tiện mang theo bên người... Chúng ta có thể tổ chức một đội ngũ rất có tính cơ động, vòng qua chiến trường, lao tới phía sau của kẻ địch, tới thẳng trung tâm của bọn họ... Trong chiến đấu tập kích quy mô nhỏ, những chiến sĩ có năng lực giác đấu xuất sắc và am hiểu cách sử dụng các loại vũ khí có thể phát huy tác dụng rất quan trọng. Thầy có thể tưởng tượng ra cảnh đó mà...”
Hắn phát huy bản lĩnh cái gì cũng biết đôi chút mà miêu tả phương thức chiến đấu của lính đặc chủng ở Trái Đất kèm theo mấy thứ hỗn tạp khác.
Tiếng hít thở của Gavin dần trở nên dồn dập. Ông ta đứng đó không động đậy, dường như không muốn phá vỡ hình ảnh mà mình đang tưởng tượng.
Liếc nhìn phản ứng của ông ta, Klein thầm cười hì hì, rồi hắn hắng giọng một cái, tỏ ra rụt rè:
“Thầy cảm thấy ý tưởng của tôi như nào? Liệu có thực hiện được không?”
Cơ thể Gavin run rẩy rõ rệt như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng. Ông ta nhìn Klein một cái thật sâu, rồi nói: “Cậu nghỉ ngơi thư giãn xong rồi, giờ lập tức làm lại tất cả các động tác luyện tập trước mười lần.”
“Hả?” Klein ngơ ngác.
Ngay sau đó khi chạy bộ hắn mới nhận ra, bụng gào thét điên cuồng: Mười lần á? Thầy ơi đừng mà!
Tôi không muốn dùng cách thức này để ăn mừng phi vụ hoàn toàn tiêu hóa xong ma dược “Thầy Bói” đâu!
Ô thầy, thầy không xúc động gì à?
...
Nhìn Klein chạy tới phía khác của sân huấn luyện, Gavin bỗng buông đôi tay đang khoanh trước ngực xuống, rồi giơ một bàn tay che kín khuôn mặt.
Ông nhanh chóng nhắm mắt lại, nếp nhăn trên mặt hằn sâu và bắt mắt.
...
Sau lần luyện tập mệt tới muốn phát ói, Klein tắm táp, thay quần áo, tạm biệt thầy Gavin rồi lên xe ngựa công cộng rời khỏi nhà ông ta.
Hắn không về nhà mà tới quán bar Ác Long ở bến cảng trước, định tới chợ đen tìm hiểu về giá cả của vật liệu phi phàm cùng với mua đồ cho việc chế tạo bùa chú.
Dọc đường đi, vì lo lắng cho kim khố nhỏ của mình nên Klein không dám ngủ, cố gắng ép cho mình tỉnh táo tới đích đến.
“Còn khoản 4 bảng cho vụ ủy thác nữa, như vậy mình chỉ có 3 bảng 5 saule để tiêu...” Hắn sờ tiền mặt trong túi quần, rồi cầm gậy đi xuống xe ngựa.
Lúc này mặt trời bắt đầu lặn về đằng tây. Ánh hoàng hôn nhuộm lên mọi căn nhà. Trận đấu “quyền anh” và “chó bắt chuột” ở quán bar Ác Long hãy còn rất hăng máu.
Đi qua phòng bóng bàn, qua từng gian phòng một, Klein đi tới chợ đen.
Hắn quan sát hai bên, không thấy “Quái Vật” Admisol vốn hay lảng vảng nơi này.
“Không phải Neil nói rằng nhờ ông chủ Swain của quán bar Ác Long thu giữ, cho miếng ăn nên “Quái Vật” mới sống được sao?” Klein lẩm bẩm, cảm thấy nghi ngờ.
Là một Kẻ Gác Đêm, hắn khá cảnh giác với những chuyện tương tự, vì vậy nên hắn tới gần người đàn ông to con gác cửa, hỏi: “Admisol đâu rồi?”
Người đàn ông kia trả lời với khuôn mặt nghiêm nghị: “Không biết là chui vào góc nào ngủ rồi. Gần đây hắn ta cứ thế suốt, cứ nằm run rẩy rồi la hét gì đó mà “chết rồi, chết rồi, toàn là thi thể, phải chết hết!”
Hắn ta lại nhìn thấy hình ảnh gì rồi? Bị cái gì kích thích? Klein nhíu mày, hỏi thêm vài câu để biết Admisol ngủ ở chỗ nào, nhưng người gác cửa không biết.
“Chờ bao giờ rảnh phải dùng bói toán tìm xem hắn ở đâu, để xem rốt cuộc là hắn gặp phải cái gì...” Klein ghi nhớ chuyện này, rồi bước tới một trong hai căn phòng ở cuối chợ.
Nghe Neil nói, phòng bên trái là nơi vay và trả tiền, còn phòng bên phải là chỗ buôn bán và thu mua đồ quý báu, bao gồm vật liệu phi phàm.
Gõ cửa phòng bên phải, Klein phát hiện nơi này được ngăn thành hai gian, có ba khách đang chờ ở gian ngoài.
Hắn đè mũ phớt xuống, ngồi kế sau ba vị khách kia, người nghiêng tới phía trước đè lên gậy chống, im lặng chờ đợi.
Không lâu sau, cửa mở ra, một vị khách mặc trang phục công nhân bến tàu màu lam xám bước ra, cúi đầu vội vàng rời đi, không hề dừng lại.
Klein khẽ cắn răng nanh hai cái, dùng “linh thị” nhìn anh ta, rồi nhìn ba vị khách kia vài lần, không thấy có điểm gì khác thường. Đương nhiên bệnh vặt vãnh là có.
Chừng mười phút sau đến lượt hắn.
Hắn mở cửa ra, đi vào trong căn phòng đốt đèn dầu hỏa.
Sau khi khóa trái cửa, hắn ngồi vào ghế cho khách, nhìn lão già đội mũ mềm màu đen phía đối diện: “Tôi muốn biết các ông có vật liệu phi phàm nào, theo thứ tự là giá bao nhiêu.”
Phần da thịt trên má lão đã chảy xệ, nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt, nhưng vóc dáng lại khá vạm vỡ. Mà khi nghe yêu cầu của Klein ông ta lại không tỏ ra kỳ quái chút nào, bởi vì trước khi xác định vật liệu phi phàm nào đó, rất nhiều khách hàng không muốn người ta biết họ định mua cái gì, nên thường muốn được giới thiệu toàn bộ.
Lão ta giở tới mấy tờ mới nhất của cuốn sổ, liếc Klein một cái, rồi cầm cốc rượu mật ong đặt trước mặt, nhấp một hớp:
“Tổ chức não của quỷ nước, dựa theo độ hoàn chỉnh của nó có giá từ 3 bảng 15 bảng. Tinh thể sao mỗi 50 gam là 150 bảng. Cỏ Ong Chúa, mỗi gốc giá 200 bảng. Ếch đốm đen trưởng thành, mỗi con 150 bảng... Hoa hồng Mặt Người, 280 bảng, chỉ có một bông...”
Klein khống chế cảm xúc của bản thân, yên lặng nghe lão già giới thiệu. Một chợ đen như thế này mà chỉ có chưa tới ba mươi loại vật liệu phi phàm.
Sờ 7 bảng tiền mặt trong túi, lại nhớ tới thái độ của tiểu thư Chính Nghĩa khi nói tới 1.000 bảng, Klein lặng lẽ đứng dậy, thở dài rồi nói: “Tiếc quá, không có thứ mà tôi cần.”
Không chờ lão ta hỏi, hắn quay người, mở cửa rồi bước thẳng ra ngoài.
Trở lại khu chợ, Klein nhìn phía trước, người ngây ra vài giây, lòng thì ngậm ngùi một câu: “Có lẽ mình là boss nghèo nhất...”
Điều này càng làm hắn kiên quyết hơn về ý định lấy được vật liệu từ trong Kẻ Gác Đêm hoặc trao đổi với Chính Nghĩa và Người Treo Ngược.
Dạo quanh chợ đen hai vòng, Klein lựa chọn vật liệu chế tạo bùa chú, ví dụ như miếng bạc bán thành phẩm, hoặc bột thảo dược và khoáng thạch thiên nhiên cần cho nghi thức tương ứng, tốn tất cả là 1 bảng 15 saule.
Tiền riêng chỉ còn 5 bảng 10 saule, trừ đi khoản tiền phải trả cho ủy thác thì còn 1 bảng 10 saule... Klein tính nhẩm tình hình tài chính, lòng đầy bất đắc dĩ.
Đương nhiên hắn biết rất rõ tình trạng của hắn như này là vì hắn mới đi làm được có hơn một tháng. Nếu là hơn một năm, hắn vẫn có thể tiết kiệm được trăm bảng.
“Hai tuần nữa phải nói cho Benson và Melissa rằng tiền lương của mình hơn ba bảng, có thể thuê hầu gái làm việc vặt rồi... Như vậy sẽ không còn tiền riêng nữa...” Vừa nghĩ, Klein vừa đi tới cửa ra vào chợ đen.
Đúng lúc này hắn thấy Neil mặc áo choàng màu đen cổ điển chậm rãi đi vào.
“Mua xong hết rồi à?” Neil cười hơ hớ chào hỏi.
“Vâng.” Klein thản nhiên đáp.
Neil lập tức chậc một tiếng: “Cậu tới đây sớm thật.”
“Đó là vì tôi vẫn đói, còn ông thì đã ăn tối rồi.” Klein tán gẫu vài câu với Neil.
Một lúc sau, Swain, ông chủ quán bar Ác Long, người mặc trang phục của quân sĩ hải quân bước vào từ bên ngoài, tới gần hai người với vẻ mặt khá nghiêm trọng, rồi nhỏ giọng nói: “Tôi cần hai người giúp.”
“Có chuyện gì vậy?” Neil lập tức nghiêm túc, Klein cũng chăm chú lắng nghe.
Swain với mái tóc nâu rối bời cộng thêm mùi rượu nồng nặc trên người trầm giọng đáp:
“Có một thành viên tiểu đội “Kẻ Trừng Phạt” mất kiểm soát ở khu vực gần đây, chúng tôi bắt buộc phải giải quyết anh ta trước khi anh ta làm hại người bình thường!”