Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 99: Chương 99: Ống Khói Đỏ




Xế chiều khi về tới nhà, Klein kéo rèm cửa khiến căn phòng trở nên u ám. Hắn lấy giấy bút ra, bắt đầu viết một câu: “Vụ bắt cóc Elliot có yêu tố siêu phàm dẫn dắt.”

Là một “Thầy Bói”, lúc trước kỳ thực Klein từng xem bói xem mấy chuyện mà hắn cảm thấy trùng hợp kia liệu có phát triển theo hướng không tự nhiên không, mà kết quả chứng minh hắn nghĩ nhiều. Lần này chịu ảnh hưởng từ thầy Azcot, hắn lại để ý vấn đề này hơn, cũng nhớ tới bài học tên hề mặc áo đuôi tôm, nghiêm túc thiết kế “câu nói xem bói”, loại trừ những từ ngữ mơ hồ và dễ nhầm lẫn.

“Ừm, phân tách ba trường hợp trùng hợp đó ra, xem bói riêng là được...” Klein gật đầu, thong thả cởi con lắc thạch anh vàng trong tay áo xuống.

Hắn dùng tay trái nắm chặt dây xích, làm cho con lắc rủ xuống ngay trên câu nói trên mặt giấy, gần như là sắp chạm tới.

Hắn tập trung tinh thần, tiến vào minh tưởng, nhắm mắt lại và bắt đầu lẩm nhẩm:

“Vụ bắt cóc Elliot có yêu tố siêu phàm dẫn dắt.”

...

Sau mấy lần, hắn mở mắt ra nhìn con lắc cảm xạ, chỉ thấy con lắc thạch anh vàng đang xoay tròn theo chiều ngược kim đồng hồ với biên độ nhỏ.

“Vẫn là phủ định...” Klein thì thầm một câu, lại thiết kế câu nói xem bói mấy lần, nhưng kết quả luôn là không hề tồn tại sự trùng hợp.

Hắn lại bói tiếp về sự kiện “Riel Bieber ở lại Tingen”, “Selina xem bói ma kính”, mà đáp án hắn nhận được đều là bình thường.

Haiz, một thầy bói chân chính như mình bị tay gà mờ như thầy Azcot dọa cho sợ? Hơn nữa đội trưởng và mọi người đều không thấy có gì kỳ quái... Klein buồn cười lắc đầu, nhưng vì cẩn thận nên hắn định dùng “xem bói cảnh mơ” để xác nhận lần cuối.

Sau một lát suy nghĩ, hắn thay đổi “câu nói xem bói”, dùng phương pháp phù hợp khác.

“Nguyên nhân chính của vụ bắt cóc Elliot.” Bút máy soàn soạt trên giấy, Klein thi thoảng lại tạm dừng suy nghĩ câu từ cho phù hợp. Sau khi đọc tới đọc lui mấy lần, hắn cầm tờ giấy đi tới bên giường, thả lỏng người nằm xuống.

Klein cầm câu nói xem bói, dựa theo minh tưởng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Trong thế giới mông lung méo mó và vỡ thành mảnh nhỏ, hắn tìm được một phần tri giác, rồi mơ hồ lướt đi.

Dần dần hắn thấy mấy tên bắt cóc kia, thấy bọn chúng thua ván bài cuối cùng trên chiếu bạc, rồi bọn họ lấy được súng ống từ những đầu mối ngầm, rồi nghiên cứu địa hình, cũng tạm thời thuê căn nhà đối diện nhà Riel Bieber làm nơi ẩn náu...

Những hình ảnh không liền mạch hiện lên, nhưng Klein không tìm thấy điểmgì không ổn. Hơn nữa hắn biết những hình ảnh này hoàn toàn trùng khớp với lời khai của lũ bắt cóc.

Sau khi rời khỏi cảnh mơ, Klein lại bói hai chuyện còn lại, kết quả đều giống nhau, mọi thứ phát triển theo quy luật, trùng hợp chỉ là trùng hợp

“Quả thật là mình nghĩ nhiều, thầy Azcot chỉ là người thích bói toán thôi...” Klein quấn con lắc cảm xạ lên tay, lắc đầu gượng cười.

Hắn đang định kéo rèm cửa sổ ra khiến ánh nắng buổi chiều chiếu vào phòng ngủ, bỗng khựng lại nơi đó.

“Theo ấn tượng của nguyên chủ, thầy Azcot là một người chín chắn và đáng tin cậy, gần như không bao giờ nói những lời vô căn cứ, cho dù ông thường hay tranh cãi với thầy hướng dẫn nhưng chỉ giới hạn trong các vấn đề học thuật, ai cũng có lý lẽ riêng... Nếu chỉ là kẻ yêu thích bói toán thông thường, ông sẽ không trao đổi với mình như thế này.. Hơn nữa nguyên chủ hoàn toàn không nhớ rằng ông ấy yêu thích bói toán... Đương nhiên có thể là do thiếu mất mảnh ký ức về điều đó...” Klein nhíu mày, cảm thấy chưa yên tâm lắm, muốn tìm cách xác nhận lại.

Hắn ngờ rằng thầy Azcot đã ngẫu nhiên biết được thông tin gì đó, nên dùng cái cớ thích xem bói để nhắc nhở mình.

“Nên tìm biện pháp gì để xác nhận lại đây?” Klein đi đi lại lại trong căn phòng tối tăm chỉ có thể nhìn thấy chữ viết trên sách mờ mờ, nhớ tới phương pháp xem bói khác.

Một bước, hai bước, ba bước, hắn đột nhiên dừng lại, nảy ra một ý tưởng trong đầu.

“Các giả thiết trùng hợp lúc trước quả thật có vấn đề, ta bói không ra là vì danh sách chưa đủ cao, và bị sự quấy nhiễu từ bên ngoài, vậy thì hãy thay đổi không gian, một nơi còn thần bí và còn khó lý giải hơn hẳn nơi này!” Klein phấn chấn, bèn kéo ngăn bàn lấy một con dao nhỏ bằng bạc ra.

Sau đó hắn tích tinh thần lại, làm cho linh tính chảy ra từ mũi dao, nối liền với xung quanh thành chỉnh thể. Theo bước chân của hắn, bức tường linh tính dần khép kín căn phòng ngủ này lại. Ra là Klein định tới thế giới thần bí trên sương mù xám để xem bói!

...

Trong cung điện nguy nga to lớn trên màn sương mù trắng mông lung và rộng lớn, Klein ngồi trên ghế chủ nhân bên trên bàn dài, trước mặt là một tấm da dê vừa mới “hiện ra“.

Hắn cầm chiếc bút máy thân tròn, dựa theo thử nghiệm lúc trước mà viết câu nói xem bói: “Vụ bắt cóc Elliot có yêu tố siêu phàm dẫn dắt.”

Tay cầm con lắc cảm xạ rồi buông nó xuống, Klein khiến tinh thần của bản thân tập trung lại, yên tĩnh và thanh khiết. Hắn khép hờ đôi mắt, lẩm nhẩm câu nói xem bói bảy lần, hiến linh tính giao cảm với linh giới ở trên cao.

Cảm thấy xích bạc khe khẽ động, Klein mở mắt ra nhìn con lắc cảm xạ. Vừa nhìn là hắn đã sững người ra đó: Con lắc thạch anh vàng đang chuyển động thuận chiều kim đồng hồ! Điều này có nghĩa là vụ bắt cóc Elliot có tồn tại yếu tố siêu phàm! Kết quả này hoàn toàn trái ngược với những gì Klein xem bói được ở ngoài kia!

Sự dẫn dắt không để lại dấu vết nào... Sức mạnh đó, hoặc nói là năng lực đó quả thực đáng sợ... Mục đích của kẻ giật dây là gì? Cuốn bút ký gia tộc Antigenous dính dáng tới số mệnh của ta? Klein hoảng hốt, mất bình tĩnh khiến sự chuyển động của con lắc cảm xạ cũng rối loạn theo.

Hắn cất con lắc đi, nhéo ấn đường, vẻ mặt rất nặng nề.

Sau vài giây suy tính, hắn không thử xem bói hai chuyện khác, mà viết câu xem bói khác: “Nguyên nhân chính vụ bắt cóc Elliot.”

Klein cầm trang giấy rồi lẩm nhẩm bảy lần, sau đó hắn dựa vào phần lưng ghế, tiến vào giấc ngủ trên sương mù xám. Hắn nhanh chóng nhìn thấy một mảng sương mù trắng xám hư ảo và rộng vô biên. Sau đó sương mù từ từ tách ra, để lộ mặt cỏ xanh biếc và những bông hoa rực rỡ sắc màu. Đằng sau thảm cỏ và hoa, không gian méo mó gối lên nhau hệt như biến thành một con quái vật sống. Klein cố gắng nhìn thì thấy nơi đó có một ống khói màu đỏ sậm.

Đúng lúc này, mọi thứ trước mắt hắn sụp đổ, cảnh mơ tức thì vỡ vụn.

Trong thần điện rộng lớn, Klein đột nhiên dựng thẳng người lên, trái tim hãy còn đập rộn không rõ nguyên do.

“Phù... Cảm giác như ta vừa nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ...” Hắn hít sâu hai hơi, bình ổn cảm xúc hỗn độn trong đầu.

Một lát sau, Klein khẽ gõ lên cạnh bàn dài, lại tiếp tục trầm tư suy nghĩ: “Ống khói đỏ... Vườn hoa... Thảm cỏ... Đây là nơi có liên quan tới kẻ giật dây? Nhưng không thể nhìn qua những trùng hợp đó để thấy được mục đích của kẻ này, thậm chí không rõ có tồn tại ác ý không...”

Nghĩ vậy, Klein kinh hãi vì bản thân, cũng là vì đội trưởng và đồng đội: Bọn họ hệt như những con rối gỗ bị giật dây, bị điều khiển để biểu diễn, mà điều đáng sợ hơn là bọn họ còn cảm thấy rất hài lòng...

“Ôi... Không biết nên nói chuyện này cho đội trưởng như nào. Kết quả xem bói của Neil giống hệt lúc mình xem bói bên ngoài... Nếu để cho mình xác nhận lại lần nữa ở ngay tại chỗ... Hoàn toàn không thể nào khẳng định...” Klein day day huyệt thái dương như đang bị đau đầu.

Sau mười mấy giây bình tĩnh, hắn bắt đầu xem bói “Sự kiện Riel Bieber ở lại Tingen”, cũng dùng phương pháp con lắc cảm xạ như trước.

Lần này Klein ngạc nhiên khi thấy con lắc thạch anh vàng của mình đứng im tại chỗ, không hề động đậy, không phải khẳng định cũng không phải phủ định.

“Kỳ quái...” Hắn thì thầm một câu, bắt đầu suy đoán nguyên nhân: “Kẻ sau màn đã nhận ra sự xem bói của ta, nên ứng đối?”

Sau đó hắn lại thử “phương pháp cảnh mơ”, nhưng chỉ nhìn thấy sương mù xám mông lung vỡ vụn, không nối liền nhau, ngoài ra không phát hiện điều gì khác nữa. Mà kết quả cho “sự kiện Selina xem bói ma kính” cũng là như vậy.

Klein gần như khẳng định suy nghĩ vừa rồi. Trong khoảng thời gian ngắn hắn không tìm được cơ hội nào để nhắc nhở đội trưởng Dunn Smith, nên cảm thấy rất bức thiết trong việc khiến bản thân mạnh lên.

“Phải tiếp tục tới câu lạc bộ bói toán, tranh thủ “đóng vai” thành công, tiêu hóa sạch ma dược “Thầy Bói“... Còn nữa, xác nhận ma dược “Tên Hề” có phải là ma dược kế tiếp “Thầy Bói” không, và tìm manh mối của nó... Mặt khác, tiếp xúc thêm với thầy Azcot, xem có moi được thông tin nào mà thầy ấy biết không...” Klein giơ tay phải đỡ trán, nhanh chóng vạch kế hoạch tiếp theo, xác định rõ trọng tâm là gì.

Hắn ngẫm nghĩ rồi làm cho một tờ giấy da dê hiện ra, cầm bút viết: “Danh sách 8 đối ứng với danh sách 9 “Thầy Bói” là Tên Hề.”

Trải qua những gì vừa nãy, lúc này Klein hoàn toàn tin rằng trình độ xem bói của mình trên sương mù xám đã được tăng lên.

“Giống như chạy theo nhóm ấy, lúc nào cũng có thể tạo ra thành công lớn... Đây chính là chấp chưởng vận may?” Hắn lặng lẽ thì thầm, lại cầm con lắc cảm xạ lên.

Không lâu sau, Klein đã được đáp án khẳng định: Danh sách 8 đối ứng với danh sách 9 “Thầy Bói” là Tên Hề.

Ngay sau đó hắn lại viết: “Danh sách 8, 7, 6 và 5 của “Thầy Bói” khiến đạt được ít nhất một loại năng lực hoàn toàn mới, không phụ thuộc vào nhau.”

Phù, thở ra một hơi, Klein lại thử phương pháp con lắc cảm xạ. Nhưng lần này hắn thấy con lắc thạch anh vàng đứng im tại chỗ, không tạo ra bất cứ chuyển động nào.

“Lượng tin tức không đủ nên không thể hoàn thành xem bói để nhận được gợi ý?” Klein lẩm bẩm một câu như tự hỏi bản thân, rồi hắn đặt sợi xích bạc xuống, bắt đầu suy xét câu nói mà xem bói cảnh mơ cần.

Mười mấy giây sau, hắn cầm bút lên, trịnh trọng viết: “Manh mối ma dược “Tên Hề“.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.