Dịch: lumos
Biên: alreii
***
Bản thảo đạo nhái, à không, bản thảo sáng chế chắc cũng được xem là sách đáng giá nhỉ... Chiếc thẻ này có phải là Lá bài Khinh Nhờn không nhỉ? Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Klein. Hắn gõ nhẹ răng nanh, lặng lẽ mở linh thị.
Nhưng hắn không hề phát hiện được điều gì bất thường. Hắn lập tức liếc nhìn những chiếc thẻ kẹp sách khác, nhưng kết quả vẫn giống vậy.
Phải rồi, nếu có thể phát hiện được dễ như vậy thì đâu tới lượt mình ở đây mơ tưởng chứ... Klein đóng linh thị, tiếp tục thông qua các chi tiết và tính cách mà vị đại đế này thể hiện ra trong nhật ký của mình để loại trừ các khả năng.
Theo hắn biết, nếu Russel đã nói quyển sách có kẹp Lá bài Khinh Nhờn rất giá trị, vậy thì nó sẽ không quá tầm thường. Bằng không sẽ không thể nào thỏa mãn được trò đùa quái ác của ông ta. Dùng một đống kiến thức đắt giá chỉ để làm nền cho một chiếc thẻ kẹp sách tầm thường, khiến người đạt được nó bị trêu đùa mà không hề hay không biết.
Cho nên, những quyển sách có giá trị nhưng không quá cao thì có thể bỏ qua. Thế thì… Klein nhìn quanh, cẩn thận phân biệt, hoàn toàn không nghe thấy hướng dẫn viên đang nói gì.
“Tổng hợp lại những phán đoán, trong cả căn “Phòng sách” này, phù hợp với điều kiện hình như chỉ có tập bản thảo sáng chế mà thôi. Những quyển khác giá trị chỉ bình thường, với tính cách của Russel chắc chắn sẽ không lựa chọn chúng. Ừm, Russel là loại người theo kiểu “Ông đây cứ muốn giấu bí mật ở chỗ bắt mắt nhất đấy, nhưng mấy người không phát hiện được đâu“...” Klein vừa nghĩ vừa phối thêm vẻ mặt “lêu lêu lêu” cho đại đế.
Tất nhiên hắn không thể chắc chắn rằng chiếc thẻ kẹp sách nọ là Lá bài Khinh Nhờn ngụy trang được, bởi vì Russel còn có rất nhiều sách giá trị cao khác, bao gồm cả những tác phẩm nổi tiếng trong lĩnh vực thần bí. Mà những quyển sách này giáo hội Thần Hơi Nước Và Máy Móc chắc chắn sẽ không lấy ra triển lãm rồi!
Ừm, đầu tiên phải xác nhận có đúng là Lá bài Khinh Nhờn không đã, sau đó lại nghĩ đến chuyện có chôm nó không... Tiếc ghê, dữ kiện ngày 20 tháng 1 không thể dùng để loại trừ được. Chẳng ai biết mỗi chiếc thẻ kẹp sách được bỏ vào ngày nào... Klein âm thầm lẩm bẩm, sau đó nhìn về phía chỗ hướng dẫn viên, mỉm cười hỏi:
“Hình như những quyển sách trên giá đang kẹp vật gì đó đúng không? Tỷ như là giấy nhắn của một phu nhân quý tộc nào đó viết cho Russel.”
Vấn đề này khiến cho không ít quý ông ngầm hiểu bật cười, nhưng nữ hướng dẫn viên lại lắc đầu nói:
“Không có đâu, những quyển sách có kẹp thêm các vật khác đều được lựa chọn ra, đặt ở đây để mọi người có thể quan sát dễ hơn.”
“Nơi này chỉ hoàn nguyên lại phòng sách của Russel đại đế, chứ không phải hoàn nguyên lại phòng sách ở một thời điểm nào đó, không cần phải duy trì một trạng thái nhất định mà không hề thay đổi.”
Klein lập tức mỉm cười nói: “Hiểu rồi, nó thật khiến người ta thất vọng quá đi...”
Tốt quá! Cả sảnh triển lãm này tchỉ cần nghiệm chứng có một chiếc thẻ kẹp sách thôi, độ khó giảm đi rất nhiều… Hắn mừng rỡ thầm bổ sung một câu.
Trong lúc hướng dẫn viên đang giới thiệu “Những quyển sách mà Russel thích đọc nhất”, Klein lại nhìn quanh lần nữa, quan sát bố cục tổng thể của sảnh triển lãm.
Vì hoàn nguyên lại căn phòng này như 100 năm trước, xung quanh sảnh triển lãm không hề có đèn khí gas.
Ánh sáng chủ yếu trong sảnh là từ cửa sổ Bay có khung chắn sắt cách đó vài mét và đèn chùm thủy tinh khổng lồ đang treo trần nhà.
Còn về giá nến đồng thau trên bàn sách vì không có nến nên nó chỉ đơn thuần là một vật trang trí.
Klein nhìn về phía cửa sổ Bay ở xa xa, trông thấy bãi cỏ khô héo úa xác xơ và một cột đèn sắt đen đứng thẳng tắp bên ngoài.
Hắn ghi nhớ lại vị trí, sau đó lại nhìn về phía nữ hướng dẫn viên đang giới thiệu những quyển sách, nhưng trong đầu thì lại đang tiến hành phân tích tính khả thi của kế hoạch đánh cắp.
“Có một tiền đề là, dựa theo ý của Russel thì hắn biết được các giáo hội lớn và những gia tộc cổ xưa thuộc hoàng gia đều không muốn nhìn thấy ông ta phân tán những Lá bài Khinh Nhờn ra ngoài, phá hoại trật tự ổn định hơn ngàn năm qua.”
“Cho nên, nếu mình là tổng giám mục phụ trách xử lý chuyện này, mình sẽ trực tiếp đốt sạch tất cả những gì mà Russel để lại. Nếu có Lá bài Khinh Nhờn thì nó sẽ bị phá hủy hoàn toàn, kết quả đó hoàn toàn phù hợp với ý muốn của Thần Linh. Nếu Lá bài Khinh Nhờn khó bị phá hủy, vậy sau khi đốt xong, thế nào cũng lộ ra sự khác thường của nó.”
“Nếu những vật phẩm Russel để lại đều còn tồn tại, điều đó chứng tỏ ông ấy đã dùng cách nào đó để khiến tất cả mọi người, kể cả Thần Linh đều tin tưởng ông ấy đã phân tán tất cả Lá bài Khinh Nhờn ra ngoài mà không giữ lại một lá nào cả.”
“Tất nhiên không thể loại trừ một vài giáo hội hoặc gia tộc cổ xưa nào đó có ý đồ muốn dựa vào Lá bài Khinh Nhờn để bổ sung cho đường tắt phi phàm mà họ cần. Nhưng khả năng này cực kỳ nhỏ, bởi vì như vậy thì đã cho Russel một cơ hội để tung hoành thống nhất chiến tuyến, chứ không cần thiết đến mức phải phân tán Lá bài Khinh Nhờn ra ngoài để phá hoại trật tự như vậy.”
“Nếu là vậy thì trong nhật ký của ông ấy sẽ thể hiện ra sự tự tin và một chút lo âu, chứ tuyệt đối không thể nào toàn là bi quan, chỉ muốn nương tựa tổ chức bí ẩn cổ xưa nọ.”
“Cộng thêm đã 100 năm trôi qua, giáo hội Thần Hơi Nước Và Máy Móc bảo quản những vật được để lại này hẳn đã tiến hành tìm kiếm bổ sung không biết bao nhiêu lần rồi. Cho nên, hầu như sẽ không ai tin tưởng Lá bài Khinh Nhờn được giấu ở đây.”
“Nói cách khác, cấp độ bảo vệ của buổi triển lãm này sẽ không quá cao.”
“Hơn nữa, còn một điểm rất quan trọng đó là cả Backlund đều bị tên Ác Ma giết người liên hoàn làm cho hoang mang lo sợ. Những người phi phàm của ba giáo hội lớn đang tiến hành điều tra và rà soát toàn thành phố. Tiểu đội Trái Tim Máy Móc được phái đến buổi triển lãm không quan trọng này chắc chắn cực kỳ có hạn.”
“Ừm, vật đáng giá bảo vệ nhất nơi này chính là nhật ký của Russel. Có rất nhiều người phi phàm hoang dã cực kỳ sùng bái đại đế. Họ cho rằng những “Ký hiệu sáng tạo độc đáo” ấy ghi chép về một bí mật sâu xa. Bọn họ có động cơ và năng lực để đánh cắp nó. Cho nên, trọng tâm của các bảo vệ chắc chắn sẽ ở sảnh triển lãm đặt nhật ký.”
“Trở về lên màn sương xám xem bói, kiểm chứng phân tích của mình xem sao.”
“Nhưng trước đó phải nghiệm chứng nó có phải là Lá bài Khinh Nhờn thật hay không đã. Bằng không, tự dưng liều mình vượt qua nguy hiểm, tốn rất nhiều sức lực, kết quả lại chỉ trộm về được một chiếc thẻ kẹp sách bình thường. Vậy chẳng thà mình mò về lại trong mộ mà nằm cho xong! Ừm, làm thế nào để nghiệm chứng đây? Việc này không thể nào đợi mình lần tiếp theo lẻn vào mới làm được, nhưng mà giờ cũng chẳng có cơ hội… Phải tìm người khác giúp đỡ thôi… Cần phải cẩn thận!” Klein đi theo đằng sau hướng dẫn viên với vẻ mặt chăm chú, như là đang lắng nghe rất nghiêm túc.
Tiểu thư Nhà Ảo Thuật. Cô ấy là Người Học Việc có thể xuyên tường vượt cửa, năng lực chẳng khác gì với “Chìa khóa vạn năng”, là một lựa chọn rất tốt… Nhưng cô ấy mới danh sách 9, nhiệm vụ lẻn vào nghiệm chứng này với cô ấy quá nguy hiểm...
Tiểu thư Hugh ư? Không được, cô ấy hoàn toàn không phù hợp với việc này... Bảo cô ấy tìm một kẻ trộm đến giúp đỡ? Cũng không được, ở đây có người phi phàm bảo vệ, kẻ trộm mà lẻn vào có tỉ lệ rất cao sẽ bị bắt ngay tại chỗ, từ đó lộ ra chuyện có người đang ngấp nghé thẻ kẹp sách của Russel...
Tiểu thư Sharon thì sao? Cô ấy có đủ thực lực, trạng thái cũng phù hợp với nhiệm vụ này. Nhưng vấn đề ở chỗ, Lá bài Khinh Nhờn là bảo bối đủ để khiến hầu hết người phi phàm chém giết lẫn nhau. Mà mình bây giờ vẫn còn chưa tin được cô nàng...
… …
Klein vận động đầu óc, phân tích những người giúp đỡ mà mình có thể tìm được.
Thời gian dần trôi qua, hắn tập trung vào một đối tượng:
Tiểu thư Chính Nghĩa!
Gia thế cô ấy không tầm thường, là một quý tộc, cô nàng có thể sử dụng tiền bạc và quyền thế, lấy cớ là vì cảm thấy hứng thú để chạm vào chiếc thẻ kẹp sách đó không nhỉ? Ừm, cơ hội không nhỏ, hơn nữa cách này còn sẽ không khiến ai chú ý, thuận lợi cho việc sau này mình lẻn vào đánh cắp... Klein càng nghĩ càng cảm thấy tính khả thi rất cao.
Còn việc làm sao để nghiệm chứng, bởi vì Lá bài Khinh Nhờn chống xem bói, chống tiên đoán nên tạm thời hắn chỉ có thể nghĩ được một cách:
Đó là thử phá hỏng chiếc thẻ kẹp sách đó!
Chống xem bói chống tiên đoán của Lá bài Khinh Nhờn không giống như mấy thủ đoạn được áp dụng cho các vật phẩm khác, khi xem bói hoặc tiên đoán sẽ nhận được kết quả thất bại hoặc bị quấy nhiễu. Làm vậy chẳng phải giống chưa đánh đã khai sao?
Ý nghĩa thật sự của câu đó là dù cho lấy được Lá bài Khinh Nhờn, xem bói nó thì cũng như đang xem bói một đồ vật bình thường, đang xem bói đồ vật mà nó đang ngụy trang thành thôi.
Dù sao mình cũng không đoán được đại đế đã cài đặt “Mật mã mở khóa” là gì, thôi thì dùng cách xác nhận đơn giản mà thô bạo đó vậy. Nếu Lá bài Khinh Nhờn thực sự có thể bị phá hỏng, vậy thì chỉ có thể nói mình và nó tạm thời vẫn chưa có duyên... Ừm, với sở thích của đại đế, có lẽ mình nên thử bắt đầu bằng một câu chú văn...
Ông ta từng nói đùa trong nhật ký rằng: “Muốn kho báu của ta ư? Vậy hãy đến nơi tận cùng biển Sương Mù mà tìm đi“. Mà Lá bài Khinh Nhờn chính là một phần của kho báu!
Chú văn mở khóa được cài đặt là “One piece” trong tiếng Hermes cổ ư? Không đúng, vậy thì sẽ chẳng ai có thể lấy được nó, trừ khi xuất hiện người xuyên việt thứ hai. Nó không phù hợp với ý tưởng muốn gây hỗn loạn, phá hoại trật tự của đại đế. Phải chăng là “Vua hải tặc” trong tiếng Hermes hoặc tiếng Hermes cổ?
Những suy nghĩ chậm rãi thành hình trong đầu Klein, hắn càng thêm chú ý đến bố cục của sảnh triển lãm.
Đi theo nữ hướng dẫn viên nọ, bọn họ rời khỏi phòng sách được hoàn nguyên, tiến vào sảnh triển lãm khác.
Chờ đến khi tham quan hết toàn bộ thì có thể hoạt động tự do, Klein hỏi với vẻ xấu hổ:
“Xin lỗi, cho tôi hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy? Trên lầu ư?”
“Không phải, trên lầu là khu vực làm việc. Anh cứ đi thẳng dọc theo con đường này, sau đó quẹo trái là thấy.” Nữ hướng dẫn viên chỉ đường một cách lễ phép.
Nhân cơ hội này, Klein mò mẫm rõ hết vị trí của nhà vệ sinh và các sảnh triển lãm lớn. Hắn kết hợp mọi thứ lại, phác họa sơ bộ ra một tấm sơ đồ bố cục tổng thể trong đầu.
Giữa trưa, hắn rời khỏi viện bảo tàng Vương Quốc mà không làm gì cả, quay trở về số 15 phố Minsk.
Klein vốn là định trực tiếp dùng thân phận Kẻ Khờ để nói cho tiểu thư Chính Nghĩa biết rằng “Bề tôi” của mình đang cần sự giúp đỡ. Nhưng sau khi hắn suy nghĩ kỹ, thấy nếu làm vậy thì sẽ phá hỏng hình tượng của ngài Kẻ Khờ mất.
Klein đang đóng vai một nhân vật lớn cao thâm khó dò, nhất định phải biểu hiện ra vẻ hờ hững chút xíu. Hắn đâu thể nào suốt ngày đi xin sự giúp đỡ thay “Bề tôi” của mình được, ít nhất thì không thể hết lần này đến lần khác chính miệng nhắc đến mấy chuyện kiểu này… Klein suy tư một lát, nhanh chóng nghĩ ra cách khác.
Hắn quyết định trực tiếp truyền âm thanh và hình ảnh khẩn cầu giúp đỡ từ “Bề tôi” sang cho tiểu thư Chính Nghĩa.
Trong quá trình này, ngài Kẻ Khờ sẽ không hé răng nửa lời!
Phù, Klein thở phào, kéo màn cửa lại, xoa nhẹ hai má, bắt đầu tự mình khẩn cầu mình:
“Hỡi Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này”
“Chúa tể thần bí phía trên màn sương xám”
“Vị vua Hoàng Hắc nắm giữ vận may”
“Tôi khẩn cầu sự trợ giúp”
“Khẩn cầu ai đó giúp tôi tiếp xúc với chiếc thẻ kẹp sách bên trong tập bản thảo sáng chế của Russel.”
“Giúp tôi phá hỏng nó ở mức độ nhỏ mà khó ai phát hiện được, sau đó nói cho tôi biết nó có phản ứng thế nào. Trong lúc đó có thể đọc thầm từ “Vua hải tặc” bằng tiếng Hermes hoặc tiếng Hermes cổ.”
“Bất cứ ai nhận lời trợ giúp, cho dù không xuất hiện bất cứ phản ứng nào, tôi vẫn nguyện ý trả 500 bảng làm thù lao. Số tiền này sẽ được khấu trừ vào trong khoản tiền 5000 bảng chưa được thanh toán.”
“Nếu như có phản ứng, tôi sẵn lòng trả nhiều hơn.”
… …
Klein làm xong mọi việc, chờ đợi chốc lát rồi mới lên màn sương xám, nhìn thấy màn sáng hình ảnh khẩn cầu của bản thân hiện ra.
Sau khi Klein xem bói ra được chuyện “Đêm khuya lẻn vào viện bảo tàng Vương Quốc đánh cắp thẻ kẹp sách” có nguy hiểm nhưng không quá cao. Hắn bèn rút tin tức khẩn cầu nọ ra, bỏ thêm một lớp hiệu ứng “Làm nhòe” dày đặc, điều chỉnh giọng nói hơi lệch đi, sau đó ném vào trong ngôi sao hư ảo tượng trưng cho tiểu thư Chính Nghĩa.