Ở trong phòng, bá tước phu nhân Caitlin ngồi ở trên sô pha, phó quản gia, quản gia trợ thủ cùng chấp sự sự vụ tương ứng đứng trước mặt.
Bà trật tự rõ ràng, chút không loạn phân phó các loại sự việc của tiệc tối hôm nay, thẳng đến con gái Audrey đi đến bên cạnh.
“Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.” Audrey ánh mắt đảo qua những người khác trong phòng.
Ở trên đường tiến đến phòng, cô cảm giác mặt đất nhẹ nhàng chấn động hai cái, nhưng không phát hiện dị thường gì khác.
Bá tước phu nhân nhìn quanh một vòng, nhẹ nhàng gật đầu nói:
“Mọi người đợi chút rồi tiến vào.”
Trong phòng nhanh chóng trở nên im lặng, ngay cả chó lông vàng Susie đều bị Audrey dùng ánh mắt ra dấu đi ra ngoài cửa.
“Con hẳn thường xuyên làm bạn ở bên cạnh mẹ, học tập xử lý sự vụ như thế nào, tuy trong chương trình học gia đình của con cũng không thiếu khuyết nội dung như vậy, nhưng mang chúng kết hợp hữu hiệu rong thực tế như thế nào, vẫn là một môn học vấn cao thâm.” Bá tước phu nhân đã qua tuổi năm mươi, nhưng nhìn lại chỉ có chừng ba mươi mỉm cười giáo dục một câu, “Tốt rồi, thiên sứ nhỏ của mẹ, con có chuyện gì?”
Audrey muốn lộ ra nụ cười tao nhã mà lớp lễ nghi đã luyện tập qua nhiều lần, lại phát hiện bản thân trầm trọng khẩn trương đến mức nhếch không nổi khóe miệng.
Cô mím môi, trực tiếp mở miệng nói:
“Mẹ, con có chuyện gạt mọi người.”
“Hả?” Bá tước phu nhân thoáng nghiêng đầu, chờ đợi giải thích đến tiếp sau.
Audrey lời đầu tiên là trì trệ, sau đó trở nên lưu loát hơn nhiều:
“Con đã là, con đã là một người phi phàm, chính là người có được năng lực thần kỳ, thông qua uống ma dược mà biến thành.”
Bá tước phu nhân tóc vàng mắt xanh Caitlin khẽ nhướng mày, không có gì kinh ngạc đáp lại:
“Mẹ biết.
“Mẹ và cha của con đều biết.”
“A?” Audrey không biết nên nói tiếp như thế nào.
Bá tước phu nhân che miệng cười cười nói:
“Con cầm đi nhiều tài liệu thần kỳ từ trong kho như vậy, chẳng lẽ còn thiên chân cho rằng mẹ và cha của con không có phát hiện?
“Bên cạnh cha của con, trong tòa biệt thự này, trong lãnh địa gia tộc, cũng có không ít người phi phàm, bọn họ hoặc nguyên từ quan hệ thuê mướn đơn thuần, hoặc phái đến từ giáo hội Nữ Thần, hoặc bản thân chính là thành viên gia tộc Hall, quốc vương bệ hạ ngầm đồng ý việc này, mà chúng ta cũng ngầm đồng ý mạo hiểm nho nhỏ của con, ài, con chung quy sẽ lớn, sẽ trưởng thành, mẹ và cha của con không thể cứ bảo hộ con ở dưới cánh của mình, con luôn luôn có thời điểm cần một mình đối mặt sự việc nào đó, có năng lực thần kỳ phụ trợ thêm vào có thể cho con con bài chưa lật tốt hơn.
“Ừm, căn cứ thường thức mà mẹ biết, giai đoạn ban đầu hẳn không nguy hiểm, tăng lên cần thời gian một năm, hai năm, thậm chí ba năm, cho nên, mẹ và cha của con cũng không nóng nảy, tính chờ con chính thức trưởng thành mới nói cho con vài câu, để con dừng lại ở vị trí hiện tại.”
Không, mẹ, thường thức của mẹ là sai rồi, mẹ cũng không biết Cách sắm vai tồn tại, nếu tài liệu về đủ, con có thể trở thành “Bác sĩ tâm lý” danh sách 7 trước năm mới. . . Hơn nữa, con không muốn dừng lại, Công tước Negan tử vong để cho con rõ ràng thế giới này cũng không an ổn cùng bình tĩnh giống như con nghĩ, con muốn có được thực lực thời khắc mấu chốt bảo hộ mọi người. . .
“Ngài “Kẻ Khờ” dần dần khôi phục lại, từng vị Tà Thần ý đồ buông xuống, con tuy còn chưa đủ trưởng thành, khuyết thiếu kiến thức cần thiết, cũng có thể từ trên việc này nhận thấy được nguy cơ tiềm tàng khó có thể diễn tả bằng lời. . . Audrey vẫn rất rõ ràng, mình từ trong bảo khố lấy đi tài liệu phi phàm là vấn đề không thể trốn tránh, nhưng lại may mắn cho rằng cha mẹ không biết tác dụng cụ thể của vật phẩm này, nhiều lắm hoài nghi mình lún sâu ở trong giới đam mê thần bí học mà thôi.
Sau khi dỡ xuống gánh nặng trong lòng, cô tránh đi mẹ dặn dò, mở miệng nói:
“Mẹ, con sau đó gia nhập một tổ chức bí ẩn, cái loại thiên về học thuật không sùng bái Tà Thần, xin tha thứ con không thể nói ra tên cùng tình huống chi tiết, con đã lập lời thề rồi.”
Không đợi bá tước phu nhân hỏi, cô giành trước đi vào chính đề:
“Con hôm nay thu được một tin tức, cô gái bình dân mà vương tử Edsack yêu là một ma nữ, bọn họ không biết đang bày ra âm mưu gì.”
Cô nói trước sau thật ra không quá liên hệ, cái trước chỉ “Hội Tâm lý luyện kim”, nơi phát ra tin tức mặt sau lại là hội Tarot, là ngài “Kẻ Khờ“.
Thông qua bố trí trật tự như vậy, mỗi một câu của cô đều là chân thật, có thể thông qua bói toán xác nhận, lại sẽ làm cho người ta tin tưởng tin tức của cô đến từ tổ chức bí ẩn “Hội Tâm lý luyện kim” này.
Nụ cười trên mặt Caitlin dần dần biến mất, trịnh trọng hỏi ngược lại:
“Ma nữ?”
Bà đối với thế giới thần bí hiểu biết không nhiều lắm, nhưng chỉ là danh từ này có thể làm cho bà cảm giác được tà ác cùng bất an.
Audrey rất nhanh gật đầu nói:
“Đúng vậy, một vị 'Ma nữ vui vẻ' .
“Mà càng làm cho con sợ hãi là, tên gọi của cô ta là Teresa Chirk.”
“Cái này có vấn đề gì?” Bá tước phu nhân nghi hoặc hỏi.
“Trong tổ chức kia, có thành viên ở trên một bộ sách xa xưa thấy qua cái tên Chirk này.” Audrey vừa biên vừa nói, vô luận giọng điệu, dùng từ, chi tiết vẻ mặt, hay là động tác tứ chi, đều không có sơ hở, “Ở kỷ đệ tứ hoặc là sớm hơn, nó thuộc về Nguyên sơ ma nữ.”
Sau đó, cô nghiêm trọng bổ sung:
“Đó là vị Tà Thần!”
Bá tước phu nhân Caitlin không rõ ràng “Nguyên sơ ma nữ” đại biểu cho cái gì, nhưng rất rõ ràng Tà Thần ý nghĩa là cái gì.
Bà nhất thời có chút ngồi không yên, tốc độ nói nhanh hơn hỏi ngược lại:
“Con xác định à?”
“. . . Không xác định.” Audrey không có chút hoài nghi tin tưởng ngài “Kẻ Khờ”, nhưng mặt ngoài cũng không thể nói như vậy, “Mặc kệ thế nào, con cho rằng cần thiết mời vương thất, không, mời người phi phàm giáo hội Nữ Thần làm xác nhận nhất định, chuyện liên quan đến Tà Thần, thận trọng như thế nào đều là chính xác.”
Caitlin hơi có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn con gái:
“. . . Audrey, con đã trưởng thành.”
Nếu sự việc không gấp gáp, Audrey nghe khen ngợi như thế khẳng định làm bộ rụt rè, trước khiêm tốn làm nũng, sau đó trở về phòng đắc ý, thậm chí là khiêu vũ xoay quanh một đoạn.
Nhưng hiện tại, cô căn bản không để ý tới cái này, mang các loại tâm tình lo lắng cùng khẩn trương vân vân hiện lên rõ ràng ở trên mặt:
“Mẹ, có thể giúp con giấu diếm không? Con nghe nói người phi phàm giáo hội cùng vương thất cực kỳ ghét đối với tổ chức bí ẩn không thuộc về họ, ô, mẹ có thể nói là, nói là ba ba lấy được tin tức, người hẳn có rất nhiều con đường.”
Caitlin đứng lên, ôm con gái một cái:
“Con yên tâm, mẹ và cha con cũng sẽ không để con cuốn vào loại chuyện này.
“Cha của con phải tới chạng vạng mới có thể trở về, mẹ trước để cho thủ vệ ẩn nấp xuất hiện, làm bộ là ông ấy truyền lại tin tức, sau đó lại đi tìm người phi phàm giáo hội Nữ Thần phái tới bảo hộ một nhà chúng ta.”
“Tốt!” Audrey vui vẻ đáp lại.
Lúc này, cô rốt cuộc thở ra một hơi, bởi vì khẩn trương cao độ duy trì một đoạn thời gian mà mỏi mệt vô lực.
. . .
Nhìn những vẫn thạch lử hừng hực thiêu đốt đang cao tốc rơi xuống, bao phủ khắp rừng cây, Klein đã có ý tưởng vô lực chống lại, tuyệt vọng chờ chết.
Cho dù không ngừng lợi dụng lửa nhảy nhót, anh cũng không có biện pháp ở trước khi “Mưa sao băng” đập xuống mặt đất thoát khỏi rừng cây, thoát ly khu vực trung tâm nguy hiểm, mà lấy thân thể yếu ớt của người phi phàm con đường “Nhà bói toán”, cũng không tồn tại khả năng cứng rắn kháng được vẫn thạch.
Cho dù xác sống súng cũng không thể bắn bị thương, ở dưới dạng “công kích” này, cũng sẽ trực tiếp biến thành mảnh vụn hoặc thịt nát, hơn nữa là loại cháy đen kia. . . Lửa nhảy nhót. . . Ánh sáng ánh vàng ánh vào chỗ sâu trong đôi mắt, Klein chưa từng bỏ qua nhanh chóng sinh ra một ý tưởng.
Ở trong loại cảnh tượng tính bằng giây này, anh không có do dự, nghĩ đến là quyết định đi làm.
Bốp!
Sau khi tính nhẩm khoảng cách, Klein búng ngón tay, để cho diêm còn thừa bên trong hộp đồng thời bị điểm hỏa.
Một đạo ánh lửa đỏ đậm bốc lên, nhanh chóng bao phủ lấy bóng dáng của anh.
Trong im lặng, Klein biến mất khỏi tại chỗ, thoáng hiện ở trong ngọn lửa phía trên vẫn thạch.
Xoát!
Lưu tinh nhanh chóng rơi xuống, anh vừa nhảy ra ngọn lửa, đã rời khỏi vẫn thạch, lọt vào không khí xung quanh có nhiệt độ cao đến đáng sợ.
Một khắc dùng năng lực phi phàm nhảy ra, Klein là không sợ hãi ngọn lửa bình thường, chẳng sợ nhiệt độ hơi cao một ít, nhưng sau khi anh thoát ly loại trạng thái này, chỉ có thể kiệt lực thao túng lửa tránh đi bản thân, cũng sẽ bị tổn thương sẽ bị chết cháy.
Mặt khác, không khí cực nóng không ở trong phạm vi anh “nhảy đi“.
Bốp!
Klein lại búng ngón tay, để cho không khí bị ép tới điểm tới hạn nháy mắt cháy bùng lên.
Anh thoáng hiện ở trong ngọn lửa khác, muốn tránh đi đợt sóng xung kích đầu tiên sinh ra khi vẫn thạch va chạm vào mặt đất.
Nhưng mà, vô luận anh thử như thế nào, mạo hiểm như thế nào, vẫn không thể thoát ly hiểm cảnh, chỉ còn lại có hai lựa chọn, hoặc là nhảy đi tránh ở trong rừng cây ngay mặt, thừa nhận vẫn thạch lan đến, hoặc là ở trên đó nhảy tới nhảy lui như biểu diễn tạp kỹ, chờ đợi “đám mây hình nấm” nuốt lấy bản thân.
Trong khoảnh khắc này, Klein giống như thấy bộ dáng của mình nát ra từng mảnh, bên ngoài cháy đen, còn có lửa chưa tắt hẳn.
Suy nghĩ trong đầu chợt lóe, trước mắt anh đột nhiên có biến hóa, đỏ càng đỏ, vàng càng vàng, trắng càng trắng, các loại sắc thái nồng đậm chồng chất, miêu tả ra một bộ bức tranh kỳ dị!
“Bức tranh” giống như thoát ly thế giới hiện thực, để cho Klein như ở bên cạnh mà xem vẫn thạch “thong thả” rơi xuống, đập xuống mặt đất.
Rừng cây nọ nháy mắt bị phá hủy, đại địa rõ ràng lắc lư vài cái, sương khói hỗn loạn ánh lửa bốc lên trên không, hình thành một đám mây dạng nấm.
Lực đánh sâu vào như vậy cũng không có lan đến Klein, bởi vì nó căn bản không thể tiến vào “Bức tranh thế giới” với những khối màu trùng điệp, giống như dừng hình vậy .
. . . Klein đầu tiên là ngẩn ra, chợt thấy bên cạnh xuất hiện một bóng người.
Bóng người nọ dáng người trung đẳng, làn da màu đồng, mặc vest dài màu đen, đội mũ dạ tơ lụa cao, có một đôi mắt màu nâu toát ra vẻ tang thương, ngũ quan có chút nhu hòa, dưới tai phải có một nốt ruồi màu đen.
“Ngài Azcot!” Klein vui vẻ lên tiếng.
Anh rốt cuộc đã biết cảnh tượng gợi ý lúc trước bói toán thu được đối ứng cái gì.
Nó đối ứng chính là hiện tại!
“Biển máu” đại biểu cho tình cảnh hẳn phải chết, “bị ngài Azcot kéo” ý nghĩa bản thân anh được giải cứu!
Anh vừa nói ra khỏi miệng, Azcot lại khoát tay áo, bắt lấy cánh tay của anh, đi về chỗ sâu trong các loại sắc thái nồng đậm chồng chất kia!
. . .
Cây bút lông chim bề ngoài thực bình thường kia không hề tự viết nữa, mặt ngoài ảm đạm đi một ít.
Người nam trung niên chỉ còn một con mắt nghiêm túc cầm lấy nó, mang theo trạng thái thông linh nào đó viết nhanh như bay:
“Azcot Eggers rõ ràng còn chưa khôi phục toàn bộ ký ức cùng thực lực, hắn mượn dùng linh giới cùng tinh giới thử đi qua nơi đó lúc vừa lúc bởi vì tai hoạ ngầm phương diện này mà xảy ra vấn đề, vì thế, hắn cùng Sherlock Moriarty hạ xuống nơi cách Ince Zangwill cùng bạn của ông ta không xa.”