Dịch: Thanh Phan
Biên: alreii
***
Leng keng!
Klein cưỡi trên chiếc xe đạp do Repad mới chế tạo xong, đi vài vòng trên bãi cỏ sau nhà anh ta.
“Không tệ chút nào, giống như trong tưởng tượng của tôi vậy. Nhưng anh không cần thiết phải thiết kế cái chuông riêng biệt vậy đâu, lúc gặp tình huống bất chợt, người lái sẽ rất khó có vươn tay ra lắc được. Có thể kết hợp chuông với tay cầm, vậy thì sẽ tiện lợi, đơn giản và phù hợp hơn với sự phát triển tự nhiên của nó.” Klein dùng tay phải bóp phanh, khiến chiếc xe đạp nhanh chóng chậm lại rồi dừng hẳn.
Cùng lúc đó, hắn thả chiếc chuông lắc trong tay trái về lại vị trí ban đầu.
Repad lặng im suy nghĩ mấy giây, nói: “Đúng, quả thực phải nên như vậy. Tôi chỉ là mô phỏng chuông lắc của xe ngựa mà quên mất rằng chúng ta đang phát minh một phương tiện giao thông hoàn toàn mới.”
Nói đến đây, anh ta hoài nghi nhìn Klein đang thuần thục xuống xe, gạt chân chống: “Cảm giác cậu cho tôi là cậu từng đi loại xe tương tự, hơn nữa còn rất thuần thục... Tôi tin chắc xe đạp khác trên thị trường đều tồn tại khuyết điểm rất lớn, khác biệt rõ rệt với chiếc xe này của tôi.”
Nếu mà nói về thuần thục xe đạp ấy hả... Là một Tên Hề, tôi thực ra nên đạp xe một bánh mới đúng... Klein thầm đùa cợt một câu, cười khẽ nói: “Không liên quan gì đến kinh nghiệm cả, năng lực chuyển động và giữ thăng bằng xuất sắc mới là điều mấu chốt.”
Hắn lập tức chuyển chủ đề: “Nhưng nghe lời giới thiệu vừa rồi của anh, giá thành của nó khá cao. Nó mâu thuẫn rất lớn với nhóm khách hàng mà sản phẩm của chúng ta hướng đến, anh phải nhanh tìm cách để giảm thấp giá thành đi. Anh nên biết, các nhân sĩ xã hội thượng lưu có thân phận như quý tộc, phú hào chắc chắn sẽ không lựa chọn xe đạp, vì nó rất mất thể diện. Giai cấp trung lưu thu nhập năm 300 bảng trở lên cũng vậy.”
“Mục tiêu của chúng ta là những viên chức nhỏ, người đưa thư, và những người được gọi là quý tộc giai cấp công nhân. Cũng chính là tầng lớp có thu nhập hàng năm từ 70 đến 300 bảng. “
“Đây chỉ là một “nguyên mẫu”, ừm, từ vựng do Russell đại đế phát minh ra, giá thành cao là chuyện bình thường. Nếu giai đoạn đưa vào sản xuất sau phía sau thuận lợi, tôi cho rằng giảm xuống dưới 6 bảng sẽ không vấn đề gì. Nếu có thể tìm được vật liệu rẻ tiền thay thế cho cao su tự nhiên thì sẽ tốt hơn nữa, nó là phần đắt đỏ nhất.” Repad trả lời như đã sớm cân nhắc tới.
Đáng tiếc, thế giới này không hề phát hiện ra dầu mỏ... Cũng không biết nó có tồn tại không nữa... Liệu dầu hắc tinh luyện có thể phát huy được một chút tác dụng ở phương diện này không nhỉ? Mình chẳng hiểu gì về nó cả, mình lại không học về ngành này, cũng không phải Nhà Thông Thái... Klein nghĩ nghĩ lại nói:
“Nếu giá thành có thể khống chế dưới mức 4 bảng thì chúng ta sẽ phát tài. Còn về vật liệu rẻ tiền để thay thế cao su, anh có thể xem bản thảo của Russell, biết đâu ông ấy có ghi lại vài ý tưởng nào thì sao.”
Repad nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, đột nhiên lên tiếng: “Nhắc đến chuyện này, tôi mới chợt nhớ tới tuần sau sẽ có một buổi triển lãm tưởng niệm Russell đại đế, được tổ chức ngay tại viện bảo tàng vương quốc! Do giáo hội Máy Móc Và Hơi Nước tổ chức. Nghe nói sẽ có các bản thảo gốc của và các di vật khác của Russell xuất hiện ở đó.”
Các bản thảo phát minh gốc và các di vật khác? Klein nghe thấy tim mình đập thình thịch, lập tức hỏi: “Chính xác là khi nào? Tôi rất hứng thú.”
“Thứ ba đến thứ sáu tuần tới, mỗi ngày từ 9 giờ sáng đến 4 giờ giờ chiều. Tuy Russell đại đế từng là kẻ thù của vương quốc, nhưng cuộc sống huyền thoại đầy lôi cuốn của ông ấy sẽ không vì vậy mà yếu bớt. “
“Tôi sẽ tranh thủ thời gian để tham dự buổi triển lãm này.” Klein móc chiếc ví tiền dày cộm của mình, lấy ra hai tờ 10 bảng và hai tờ 5 bằng, “Đây là khoản đầu tư kỳ 2. Anh cần phải dùng nó để nghiên cứu làm sao để giảm thấp giá thành, đồng thời làm đơn đề xuất xin bản quyền sáng chế hoàn thiện nhất. Nếu anh không quen biết luật sư nào, tôi có thể giới thiệu cho anh một vị. 20 bảng kỳ cuối thì tuần sau sẽ đưa cho anh, dùng để tìm nhà đầu tư mới, hoàn thành đưa vào sản xuất thành phẩm. Tất nhiên tôi cũng sẽ giúp tìm kiếm những người hứng thú với nó.”
Hắn chưa từng nghĩ về việc độc chiếm lợi nhuận từ xe đạp. Đầu tiên là vì thiếu tiền đầu tư để sản xuất quy mô lớn; Thứ hai là vì hắn cho rằng mình không đủ nhân lực cho cả ba bộ phận như công xưởng, phát triển và kinh doanh. Miễn cưỡng ép buộc bản thân hoặc là người làm thuê chỉ sẽ phí công phí sức còn chưa chắc đã thành công, thậm chí có khả năng sẽ bị lỗ lớn. Nếu đã như vậy, không bằng hấp dẫn các nguồi tài nguyên tương tự hoặc là nhà đầu tư mới từ những con đường khác, chuyện chuyên môn thì cứ để cho người có chuyên môn làm.
Mặt khác, điều quan trọng hơn hết là nếu làm vậy, hắn sẽ có cơ hội biến một ít cổ phần hiện có thành tiền mặt trước, tích góp tiền cho những vật liệu phi phàm cần lúc thăng lên Người Không Mặt, tránh trường hợp gặp được mà không mua được.
Hơn nữa hắn cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm ông trùm ngành xe đạp. Thân phận của hắn khá nhạy cảm, trước khi trở thành Người Không Mặt, hắn phải tránh xa những chuyện có thể trở thành tiêu điểm của xã hội... Vai hắn phải đóng là Ảo Thuật Gia chứ không phải “Thương nhân” hay “Chủ nhà máy“... Klein thầm cản thán trong lòng.
“Tôi quen biết một vài luật sư.” Repad lầu bầu một câu, tiếp đó nhận lấy khoản đầu tư kỳ 2. “Tại sao không đến ngân hàng vay tiền? Chờ nhận được bản quyền sáng chế, tôi tin chắc chắn sẽ có ngân hàng đồng ý cho chúng ta vay tiền. Ví dụ như ngân hàng Backlund, ví dụ như ngân hàng Bavatt.”
“Chúng ta không chỉ thu hút nhà đầu tư thôi đâu, còn là những con đường, mối quan hệ và năng lực của họ nữa, hiểu không?” Klein mỉm cười giải thích, tiếp đó đội mũ, nói: “Chờ xin được bản quyền sáng chế thì gửi thư cho tôi, anh biết địa chỉ của tôi rồi đấy.”
...
Trên biển Sunya có một hòn đảo với ngọn núi lửa chết cao chót vót.
Những còn thuyền với hàng cột buồm thẳng đứng và những cánh buồm bay phấp phới lần lượt cập bến, chen chúc đầy bến tàu khá lớn.
Tiếng hát, tiếng gào, tiếng cười, tiếng mắng chửi, tiếng reo hò của đám cướp biển không ngừng vang lên bên tai, khiến nơi này như thể biến thành một vùng biển cuồng hoan.
Người Treo Ngược Arges Wilson từ trên tàu “Kẻ Báo Thù U Lam” đi xuống, trèo lên vách núi cách đó không xa, bình tĩnh nhìn về phía bên này.
“Ngoại trừ 4 vị vua và 7 vị tướng, những tên cướp biển khác chỉ mới nhận được tin tức về cuộc tụ hội này vào tuần trước, phần lớn đều không đuổi tới kịp. Đây cũng là để đề phòng hải quân các nước và kẻ mạnh của các giáo hội lớn tới tập kích.” Arges không tập trung lắm nhìn đám cướp biển đang bưng những thùng bia lúa mạch ra.
Anh ta biết vương quốc Ruen đã có một tàu chiến bọc thép vượt thời đại, nhưng anh ta không hề lo lắng sẽ gặp phải nó ở đây. Bởi vì chỉ mới qua bốn tháng, mà hạm đội vô địch trong truyền thuyết còn cần nhiều tàu chiến bọc thép hơn, cần phải phối hợp những đội hình chiến đấu khác nhau, cần phải huyến luyện binh sĩ, thủy thủ và pháo thủ. Không trải qua một năm rèn luyện, chắc chắn sẽ không tạo thành được chiến lực chân chính.
Trong lúc Arges đang suy nghĩ lan man, đám cướp biển trên thuyền và nơi bến tàu chợt phát ra những tiếng hoảng sợ. Có kẻ thì chạy vào chỗ sâu trong hòn đảo, có kẻ thì vội vàng lái thuyền rời xa bến tàu, như thể đang tránh ác ma hay ôn dịch vậy.
Chỉ vỏn vẹn có vài phút, cảnh tượng náo nhiệt tưng bừng lúc trước chỉ còn lại đống bừa bộn và yên tĩnh.
Arges quay đầu nhìn ra biển, thấy một con tàu toàn thân bao phủ màu đen, một chiếc cờ trắng vẽ hình đầu lâu cực lớn đang bay phấp phới trên cột buồm của nó.
Hình đầu lâu đó với màu đen làm nền, bên trong hốc mắt là ngọn lửa u lam đang bốc cháy hừng hực.
“Cái Chết Đen...” Arges thì thầm.
Anh ta đã hiểu tại sao vừa rồi đám cướp biển lại bỏ trốn cả.
Nơi “Trung Tướng Bệnh Tật” Tracy đi qua, sẽ luôn có người bị bệnh một cách khó hiểu!
“Cái Chết Đen” chậm rãi cập bến, một bóng dáng mặc áo sơ mi vải đay trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác đỏ sẫm xuất hiện trên mũi thuyền.
Đây là một người phụ nữ xinh đẹp, đồng thời cũng là một người phụ nữ tràn đầy khí khái anh hùng.
Mái tóc xoăn đen nhánh xinh xắn của cô ta được bối lên cao, trên đầu quấn một chiếc khăn đội đầu màu trắng, bên dưới mang một chiếc quần dài màu kem vừa người, dáng người thon dài, tràn đầy sức quyến rũ.
Mà nơi hấp dẫn tầm mắt nhất của người phụ nữ này là cặp mi vừa dài vừa thẳng và đôi mắt xanh thẳm sắc bén sáng ngời. Trong lúc cô ta nhìn quanh, con ngươi thỉnh thoảng mất đi tiêu cự, lộ ra vẻ mê mang, cực kỳ hấp dẫn.
Một nhà thơ lang thang trà trộn trong đám cướp biển không biết đã đến bên mép vách núi lúc nào, dùng giọng điệu như rên rỉ ngâm:
“Nàng vĩnh viễn là một thiếu nữ.”
“Nàng quả thật gieo rắc bệnh tật, ôi, ta bệnh mất rồi, trong trí óc ta đều là bóng dáng nàng.”
Một số ít cướp biển rời đi lúc này đã lần nữa tụ lại, si mê nhìn Thiếu Nữ Bệnh Tật Tracy.
Arges nén nhịn cảm xúc khinh bỉ liếc nhìn đám cướp biển này, cười nhạo trong lòng: “Thật sự là một đám có tiền đồ không có ý chí. Khi nãy còn biết đường mà trốn, giờ lại bị sắc mê hoặc rồi.”
“Tuy Thiếu Nữ Bệnh Tật này đúng là rất đẹp, nhưng cũng không đến mức như đám này biểu hiện ra chứ. Ừm... năng lực phi phàm về phương diện quyến rũ?”
Trong khi anh ta đang suy nghĩ, Trung Tướng Bệnh Tật - Tracy đã rời khỏi “Cái Chết Đen, cô ta đi về cung điện đen như mực ở chỗ sâu bên trong hòn đảo.
Lúc này trên biển lại xuất hiện một chiếc thuyền khổng lồ, ký hiệu trên lá cờ là một con mắt được mười mấy ngôi sao vờn quanh, một con mắt không có lông mi.
“Thượng Tướng Ánh Sao” Caitlin...” Arges khẽ gật đầu, thầm lẩm bẩm.
Bởi vì “Cái Chết Đen” và những con thuyền khác đã đỗ ở bến tàu, nên con thuyền khổng lồ nọ không đến gần bờ mà là vòng qua nó neo thuyền ở vị trí tránh gió dưới vách núi.
Theo sau đó, bầu trời âm u chợt bừng sáng, từng ngôi sao óng ánh vẩy xuống, ngưng tụ thành một chiếc cầu giữa không trung, một chiếc cầu từ trên con thuyền nối thẳng đến cung điện nằm sâu trong hòn đảo.
Một người phụ nữ bước lên cây cầu, đi giữa không trung như thể đang dạo bước.
Cô ta mặc một chiếc áo dài đen cổ điển, bên trên vẽ rất nhiều ký hiệu tượng trưng và tiêu chí ma pháp, rõ ràng nhất là một con mắt thần bí, một con mắt không có lông mi.
Bên hông người phụ nữ này còn treo mấy vật phẩm như là quả cầu chiêm tinh, đoản trượng. Nếu theo cách nói dân gian, cô ta giống hệt một phù thủy mạnh mẽ hoạt động ở kỷ thứ 4.
Arges ngẩng đầu nhìn một lúc, chợt nhíu mày, nghi ngờ nói thầm trong lòng: “Quả cầu chiêm tinh đó cho mình cảm giác rất quen thuộc...”
“Nó giống như, giống như... chiếc lọ thủy tinh kỳ quái không biết có tác dụng gì mình lấy được trước kia, chiếc lọ thủy tinh đó đã vỡ vụn sau khi mình bị ngài Kẻ Khờ kéo vào tụ hội...”
...
Vùng ngoại ô phía Bắc quận Hoàng Hậu, Audrey dẫn theo các nữ hầu gái, kéo theo cô chó Golden Retriever Susie tiến vào trang viên thuộc về mình.
“Tiểu thư, hàng hóa phía cảng Prizt đưa tới ở phía trước.” Quản gia phụ trách trang viên này lễ độ cung kính nói.
“Ừ.” Audrey khẽ gật đầu, nửa đùa nửa thật nói với cô chó Golden Retriever bên cạnh: “Susie, đây là quà của em đó.”
Trong khi nói chuyện, bọn họ rẽ một góc cua, nhìn thấy cái được gọi là món quà.
Đó là hai con thằn lằn khổng lồ, làn da của chúng nó sẽ biến đổi thành những màu sắc khác nhau dựa theo ánh sáng xung quanh, dài gần 3m, dù đang nằm sấp, chiều cao của chúng nó cũng ngang với đầu gối của Audrey.
Đó là hai con quái vật khổng lồ, đủ để dọa đám trẻ con khóc thét!
“Gâu?” Susie ngạc nhiên sủa một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía chủ nhân, phát hiện vẻ mặt của cô nàng giống hệt với mình, hiển nhiên cũng không ngờ món quà này lại khoa trương đến vậy.