Răng rắc!
Klein thấy lưng Isengard Stanton rõ ràng lõm xuống, chỉ cảm thấy xương sống của mình cũng mơ hồ đau nhức.
Thịch, Isengard ngã lăn ra trên đất, tựa như đau đến nháy mắt mất đi tri giác.
Cassanna đánh ra một quyền kia thì đứng ở tại chỗ, ánh mắt mờ mịt thở phì phò, trán đổ mồ hôi lạnh, không có tiếp tục công kích.
Bà ta tựa như mới tỉnh lại từ trong một cơn ác mộng kéo dài vì cảm xúc, sức lực toàn thân đã hoàn toàn biến mất ở trong bùng nổ trước đó.
Hô, hô, Cassanna thân thể lảo đảo, đã mềm nhũn ra.
Klein mắt híp lại, chạy hai bước lên, vọt tới bên cạnh Isengard Stanton.
Anh ngồi xổm xuống, ý đồ đỡ đối phương dậy.
Isengard nằm úp sấp ở nơi đó đau đớn hô:
“Chạy mau!
“Không cần lo cho tôi!”
Rất hiển nhiên, ông ta không cho rằng tổ ba người trong thời gian ngắn đã một trọng thương một mất đi sức lực còn có thể bám lấy “Dục Vọng Sứ Đồ”, cho nên bảo Klein lập tức chạy đi, hội hợp cùng người phi phàm chính phủ, nếu không ba người sẽ chết ở chỗ này.
Cùng lúc đó, Isengard gian nan nâng tay phải lên, ý đồ sử dụng năng lực phi phàm nào đó ra bên ngoài, lấy cái này làm cho nhóm người phi phàm chính phủ ở chỗ hơi xa một chút chú ý tới dị thường bên trong.
Về phần “máy điện báo” có loa mini kia, đã sớm vì Isengard ngã xuống đất mà bay đến bên tường.
Klein mặt hiện lên do dự, đang muốn đưa ra quyết đoán, đã thấy “chất lỏng” màu đen dinh dính từ trên trần nhà chảy xuống, nhanh chóng ngưng tụ thành một bóng người tối đen.
Bóng người nọ tựa như bị vải mành màu đen bao lấy hoàn toàn, chỉ có một đôi mắt lam lạnh lẽo lộ ra bên ngoài.
Vừa thấy hắn, Klein giống như thấy cảm xúc cùng dục vọng mãnh liệt nhất của sinh linh này:
Sợ hãi, phẫn nộ, tham lam, ghen tị, đói khát, dục vọng, vân vân và vân vân…
“Dục Vọng Sứ Đồ” không có lãng phí cục diện vất vả tạo ra, lập tức xông vào phòng.
Lúc này, tổ thám tử ba người, Cassanna vì cảm xúc bùng nổ mà hư thoát, Isengard Stanton xương sống bị thương nghiêm trọng, cơ bản mất đi chiến lực, chỉ có Klein hoàn hảo không tổn hao gì.
Nhưng mà, trừ bỏ súng ngắn cùng viên đạn phi phàm, toàn bộ vật phẩm thần kỳ của anh đều ở phía trên sương mù xám, mà đối diện là một vị “Dục Vọng Sứ Đồ” danh sách 5, một vị cường giả có năng lực bồi dưỡng chó ác ma!
Ngay ở lúc này, Klein khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Tay phải của anh đang đặt ở vết thương sau lưng Isengard nhấn mạnh một cái, để cho vết lõm xuống rõ ràng kia quỷ dị chuyển dời sang bên sườn, chuyển dời lên trên một cây xương sườn!
Năng lực phi phàm thần kỳ nhất của “Ma thuật sư”:
“Dời đi thương tổn” !
Nó có thể làm cho vết thương ở trên người dời đi một lần, hóa trọng thương thành vết thương nhẹ, nhưng không thể mang thương tổn chuyển qua người khác cùng vật phẩm khác!
Klein vừa rồi thấy Isengard Stanton bị thương, đã nghĩ đến đối sách tiếp sau:
Trước làm bộ không có cách nào, để cho “Dục Vọng Sứ Đồ” hiện thân, tiếp theo dời đi vết thương của đại thám tử, để cho ông ta chỉ còn vết thương nhẹ gãy xương sườn, lúc này, Klein tin tưởng Isengard sẽ cùng nhau đối phó “Dục Vọng Sứ Đồ”, cái này là giãy dụa bản năng nhất của nhân loại.
Kể từ đó, “Dục Vọng Sứ Đồ” cho dù phát hiện tình huống không đúng, cũng không kịp thoát ly tiếp xúc, chờ Klein hoàn thành “trị liệu”, liên thủ cùng đại thám tử, có thể cuốn lấy mục tiêu, kéo dài chờ người phi phàm chính phủ đến!
Hầu như là cùng lúc, mặt ngoài của chiếc nhẫn mà Isengard vốn đang hướng ra phía ngoài hiện lên màu xanh tràn ngập sinh cơ, thân thể ông ta nhanh chóng bị hào quang nhàn nhạt bao phủ, vết thương bởi vậy mà nhanh chóng phục hồi như cũ.
Xương sườn gãy của ông ta đã được chữa khỏi.
Vị đại thám tử này vừa rồi đau đớn là thật, nhưng bó tay không có cách nào là giả!
Nhưng mà, cái này trùng điệp với trợ giúp của Klein.
“Dục Vọng Sứ Đồ” vốn định ra tay thấy một màn như vậy, ánh mắt chợt trợn to, thân hình bỗng nhiên dừng lại.
Hắn chưa bị quấn lấy lúc này xoay người, chạy về phía cửa sổ.
Trong quá trình này, thân thể của hắn nhanh chóng sụp xuống, biến thành chất lỏng màu đen dinh dính.
Chất lỏng này rót vào mặt đất, ngấm vào vách tường, nháy mắt biến mất không thấy.
Klein nâng tay phải lên chỉ kịp búng ngón tay một cái.
Viên đạn không khí xuyên qua cửa sổ rộng mở, bắn ra bên ngoài, bắn đến hoa lửa văng khắp nơi, nhưng “Dục Vọng Sứ Đồ” đã hoàn toàn biến mất không thấy.
Chạy trốn thực nhanh, không có chút do dự nào. . . Ngươi có còn là ác ma không vậy. . . Sau này phiền toái lớn rồi. . . Klein khóe miệng co rút, quay đầu nhìn về phía Isengard Stanton ở bên cạnh đang xoay người đứng lên.
Vị đại thám tử này vừa lúc cũng nhìn về phía anh.
“Cậu biết trị liệu?”
“Ông biết trị liệu?”
Hai người đồng thời mở miệng, hỏi ra vấn đề tương tự.
Sau khi liếc nhìn nhau, Isengard lắc đầu cười khổ nói:
“Không thể tưởng được cạm bẫy mà tôi tính toán lại để cho hắn chạy thoát.”
Đồng thời khi nói chuyện, chiếc nhẫn của ông ta tỏa ra ánh sáng nhạt, bản thân thì quan sát mọi nơi, xác nhận “Dục Vọng Sứ Đồ” đã rời xa.
Isengard chợt giải thích:
“Buổi chiều hôm nay tôi không có cơ hội mô phỏng ra năng lực trị liệu, sau đó cho rằng có thể mượn cái này bố trí ra một cái bẫy, để cho 'Dục Vọng Sứ Đồ' vì tôi trọng thương mà hiện thân, cho nên cố ý băng bó vết thương thật sự khoa trương.”
Ông ta chỉ chỉ dấu vết nổi lên ở gần bả vai tay trái.
“Quả nhiên, cái này đã phát huy công dụng, nhưng tôi không nghĩ tới cậu cũng có thể xử lý trọng thương, kết quả. . .” Isengard thở dài khe khẽ.
Kết quả hai người đều mang “trị liệu” thương thế đặt lên hàng đầu, không có ai đi quấn lấy “Dục Vọng Sứ Đồ”, để cho đối phương phát hiện không đúng, lập tức chạy trốn.
Mặc kệ mình, hay là Stanton, đều có con bài chưa lật hoặc bố trí mà “Dục Vọng Sứ Đồ” không biết, muốn mượn cái này hố hắn một phen, ai ngờ ngược lại triệt tiêu lẫn nhau, để cho mục tiêu chạy mất. . . Đây là tích cực cộng lại thành tiêu cực sao? Klein bất đắc dĩ cười nói:
“Cái này là bởi chúng ta hiểu đối phương không đủ, phối hợp không đủ ăn ý.”
“Không, là tôi sai.” Isengard thành khẩn nói, “Khi thấy cậu không có chạy trốn hoặc phòng ngự đề phòng, ngược lại đến trợ giúp tôi, tôi nên suy luận ra cậu không hoảng loạn, cậu có nắm chắc, cậu có biện pháp, đáng tiếc, thời điểm đeo vào cái nhẫn này, đầu óc của tôi sẽ lầm vào trạng thái vận hành cao, khó có thể suy nghĩ nhiều vào những sự việc thêm vào.”
Vật phong ấn “2-081” này còn có hiệu quả giảm IQ bị động. . . Klein cười cười nói:
“Ngài Stanton, lúc này không phải thời điểm thảo luận ai chịu trách nhiệm, 'Dục Vọng Sứ Đồ' đã chạy thoát, chúng ta nên suy xét vấn đề sau này phải làm thế nào.”
Isengard vừa tháo xuống cái nhẫn kia, vừa chuyển hướng về phía cửa phòng nói:
“Người phi phàm chính phủ sắp đến, tôi đi ra ngoài trấn an đám người Stuart, sau đó thương lượng một biện pháp, cậu đi cùng với tôi, hay là làm chuyện của bản thân trước?”
Người phi phàm chính phủ. . . trước đó ngài Stanton nhắc tới Kẻ Gác Đêm, Quả Tim Máy cùng quân đội. . . Ngàn vạn không cần là người quen nha. . . Ừm, linh tính trực giác của mình không có cảnh báo, hẳn là không phải. . . Ngài Stanton là để cho mình có cơ hội dọn dẹp một chút, xử lý vật phẩm mẫn cảm, miễn cho bị người phi phàm chính phủ không thân thiện gây phiền toái. . . Klein nháy mắt hiện lên các ý tưởng, suy tư rồi hỏi:
“Ngài Stanton, ngài vừa rồi khi nắm bắt được vị trí của 'Dục Vọng Sứ Đồ', hắn đang ở nơi nào?”
Isengard ngẫm nghĩ nói:
“Phòng ngủ của cậu, ngồi ở trước bàn của cậu.”
. . . Thực kiêu ngạo mà. . . Klein chỉ ra ngoài cửa nói:
“Tôi đi vào đó kiểm tra một chút, xem có lưu lại dấu vết hay không.
“Nếu có thể nắm giữ bộ dáng chân thật của 'Dục Vọng Sứ Đồ', đuổi bắt đối với hắn khẳng định sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
“Chuyện này hẳn phải phiền toái cậu rồi.”
“Tốt.” Isengard đi sang một bên, nâng lên Cassanna suy yếu vô lực.
Thấy một màn như vậy, Klein bỗng cảm thấy buồn cười:
Vừa rồi thảo luận nhiều như vậy, làm tốt chuẩn bị cùng chôn xuống cạm bẫy, kết quả vẫn không có thể bám lấy “Dục Vọng Sứ Đồ”, biến thành bộ dáng như hiện tại. . . Ngoài ý muốn luôn nhiều hơn so với chuẩn bị. . . Cho nên “Ma thuật sư” chỉ là danh sách 7. . .
Ra khỏi phòng, Klein đi thẳng lên lầu hai, đi vào phòng ngủ của mình.
Bố trí bên trong không có gì thay đổi, ngay cả khoảng cách ghế dựa cùng bàn cũng không có gì khác trước, nhưng Klein lại giống như thấy được một bóng người bị chất lỏng tối đen bao phủ:
Hắn ngồi ở nơi đó, nhìn thẳng về phía trước, kiên nhẫn mà bình tĩnh chờ đợi thời cơ.
Không hổ là “Kẻ máu lạnh” . . . Klein nhìn về phía cửa sổ lồi thủy tinh, cảm thấy có lẽ có thể bói toán một chút nó có chiếu rọi ra cái gì hay không.
Con đường “Ác ma” cực kỳ am hiểu phạm tội, hẳn không dễ dàng lưu lại manh mối như vậy. . . Bất quá có thể lên phía trên sương mù xám thử xem. . . Klein kiểm tra một vòng, bắt đầu thiêu hủy một ít bút ký thần bí học tiện tay ghi ra.
Anh xử lý xong không bao lâu, đã thấy mấy người xa lạ đi lên lầu hai.
Người cầm đầu là một người nam khuôn mặt đường cong rõ ràng, có một đầu tóc nâu xoã tung, rối loạn, quật cường mái.
Anh ta cầm trong tay một chiếc kính bạc xa xưa hoa văn kỳ dị, hai vành gương có bảo thạch màu đen trang sức thành “Con mắt” .
“Chào anh, ngài Moriarty, tôi là Iconce Bernard giáo hội Thần Hơi nước cùng Máy móc, tôi có thể kiểm tra nơi này một chút không?”
Klein gật đầu nói:
“Không thành vấn đề.”
Hắn chợt khách khí một câu:
“Có cần tôi ở bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể trả lời một ít vấn đề hay không?”
“Tốt, phiền toái anh, ngài Stanton có đề cập qua tình huống của anh.” Iconce hơi lộ ra nụ cười nói.
Phía sau người này có vài đội viên đi theo, thái độ đối với Klein không giống nhau, có không nhìn, có tò mò, có mang theo địch ý không thấp.
Tình huống của mình? Ngài Stanton đến cùng là giới thiệu mình như thế nào, biên thành dạng câu chuyện gì đây? Klein suy nghĩ thay đổi thật nhanh, đi theo bên cạnh Iconce, lại tiến vào phòng ngủ, người phi phàm chính phủ còn lại thì hai người một tổ, phân tán phụ trách khu vực khác nhau ở lầu hai.
“Đây là nơi 'Dục Vọng Sứ Đồ' đã ngồi?” Iconce chỉ vào ghế dựa ở trước bàn nói.
Anh ta rõ ràng đã hỏi qua Isengard Stanton.
“Đúng vậy.” Klein thản nhiên trả lời.
Iconce không nói gì thêm, cầm lấy tấm kính bạc kia, dùng tay phải khẽ vuốt mặt ngoài ba lượt.
Hơi tạm dừng, anh ta trầm giọng mở miệng nói:
“Arodes tôn kính, vấn đề của tôi là, ác ma trước đó ngồi ở chỗ này bộ dáng là gì?”
Ngọn đèn bốn phía bỗng nhiên trở nên thâm thúy, tựa như nhiễm hơi nước sau cơn mưa, mặt ngoài kính bạc thì có thủy quang kỳ dị thoáng hiện, hội tụ ra một cảnh tượng:
Một người bao trùm “chất dịch” dinh dính màu đen ngồi ở ghế, đưa lưng về cửa sổ, mặt hướng giường ngủ.
Ngay sau đó, hình ảnh thay đổi, gương ở góc phòng mơ hồ chiếu rọi ra bên mặt của bóng đen kia, bên mặt đó cũng bị “dịch đen” che lấp.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra một chút hình dáng.
“Dục Vọng Sứ Đồ” xương gò má rất cao, có một đôi mắt lam lạnh lẽo.