“Daxter Guderian, bác sĩ của bệnh viện tâm thần Greenhell...”
Klein nhẩm lại lời của thám tử Henry ở trong đầu, rồi suy nghĩ xem nên tiếp xúc với vị bác sĩ mà hắn nghi là “Khán Giả” và là thành viên của hội Tâm Lý Luyện Kim như thế nào.
Về chuyện này, hắn không định mạo hiểm, không muốn Kẻ Gác Đêm phát hiện mình có vấn đề, không định chỉ vì thông tin và tài nguyên dùng cho trao đổi mà đánh mất cuộc sống hiện tại.
Hơn nữa anh ta rất có khả năng là “Khán Giả”, người chưa từng trải qua huấn luyện đặc biệt gần như không thể giấu diếm được mục đích và ý tưởng thực sự trước mặt anh ta.
“Tìm người trung chuyển, thần bí một chút? Không được, làm thế càng liên lụy nhiều người hơn, càng dễ xảy ra vấn đề hơn... Ừm... Có lẽ ta có thể suy xét biện pháp giấu chân tướng trong chân tướng, khiến những gì vị bác sĩ kia nhìn ra từ vẻ mặt và ngôn ngữ cơ thể của mình đều là ý tưởng và phản ứng thật, nhưng không phải là tất cả...”
Klein vừa nghe thám tử Henry giới thiệu những thông tin liên quan tới Daxter Guderian, vừa suy nghĩ xem nên dùng biện pháp nào để né tránh được nguy hiểm ở mức tối đa, hơn nữa lại không ảnh hưởng tới mục đích.
Dần dần hắn tìm được linh cảm từ những bộ phim cảnh sát và chiến tranh gián điệp mà hắn từng xem.
“Hừm... Có thể thử như vậy, nhưng bắt buộc phải diễn luyện trước...” Klein thầm gật đầu, rồi lại dồn toàn bộ sự chú ý vào những gì thám tử Henry đang nói.
“Khụ...” Henry hắng giọng: “Còn ủy thác về ống khói đỏ, chúng tôi vẫn đang tiến hành. Anh nên biết rằng những kiến trúc tương tự như vậy không hề ít ở thành phố Tingen này. Đương nhiên nếu anh có thể cung cấp manh mối khác thì chuyện sẽ đơn giản hơn hẳn.”
Klein cười khàn khàn một tiếng: “Nếu tôi có manh mối khác thì đã không ủy thác các anh rồi.”
Nói thực thì, điều tra và tìm kiếm lâu như vậy khiến hắn cảm thấy không tin tưởng lắm về kết quả của chuyện này, bởi rõ ràng kẻ giật dây sau màn đã nhận ra việc hắn xem bói, có đủ thời gian chuyển chỗ ẩn náu khác. Cho nên hắn chỉ mong là có thể tìm được manh mối quan trọng hơn ở nơi ở kia.
Mà cái giá 7 bảng... Chỉ nghĩ thôi đã xót rồi... Sau khi thám tử Henry nói xong, Klein cầm gậy, cáo từ đi về.
...
Tám giờ bốn mươi phút sáng thứ Bảy, trong phòng làm việc của bác sĩ ở bệnh viện tâm thần Greenhell.
Daxter Guderian đeo kính viền vàng, có khí chất xuất chúng cởi áo khoác, bỏ mũ xuống, rồi treo chúng lên trên giá treo đồ.
Anh ta vừa cầm lấy lon bạc chứa cà phê thì nghe tiếng gõ cửa cốc cốc.
“Mời vào.” Daxter không để ý cho lắm.
Sau đó, anh ta thấy cửa phòng được mở ra, một chàng trai trẻ tuổi mặc áo gió màu đen dài qua đầu gối đi vào.
Vì là người lạ nên Daxter nghi hoặc hỏi:
“Chào buổi sáng, anh là?”
Klein tiện tay đóng cửa, bỏ mũ xuống để trước ngực, khom người chào: “Chào buổi sáng, bác sĩ Daxter, xin hãy tha thứ cho sự mạo muội tới đây của tôi. Tôi là đốc sát tập sự Klein Moretti của sở cảnh sát quận Akhova, đây là giấy tờ và huy hiệu của tôi.”
“Đốc sát?” Daxter thì thầm một tiếng, nhận lấy giấy tờ và huy hiệu mà đối phương đưa cho.
“Bộ phận Hành động Đặc biệt...” Anh ta chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt tỉnh táo không chút rung động, dường như đang xem xét cái gì đó thật kỹ.
Tóc ngắn màu đen, con ngươi màu nâu khá sậm màu, trông có vẻ giống học giả, bình tĩnh và vững vàng, tạm thời chưa nhìn ra ác ý...
Daxter đưa trả đồ, rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện: “Mời ngồi. Sĩ quan cảnh sát, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Klein ngồi xuống, để gậy sang một bên, thong thả cất giấy tờ và huy hiệu, rồi mỉm cười nói:
“Xin cho phép tôi được tự giới thiệu lại một lần. Tôi là thành viên của tiểu đội Kẻ Gác Đêm ở thành phố Tingen, chuyên giải quyết các chuyện có dính dáng tới yếu tố phi phàm. Chào buổi sáng, anh Khán Giả.”
Hắn còn chưa nói xong, không ngoài dự kiến mà thấy được con ngươi Daxter co lại, bàn tay rụt vào, trông như sắp cướp đường bỏ chạy tới nơi.
“Sĩ quan cảnh sát, tôi không hiểu anh đang nói gì.” Daxter gượng gạo nói, suýt thì không duy trì được trạng thái: “Tôi không thích trò đùa như vậy đâu, có lẽ tôi nên gọi bảo vệ.”
Klein chậm rãi rút khẩu súng lục ra từ túi súng dưới nách, nụ cười vẫn y nguyên: “Anh Daxter ạ, tôi biết anh nhìn ra được sự tin tưởng của tôi, cũng nhận ra rằng tôi không có ác ý. Ha ha, nói thẳng thì ban đầu tôi không khẳng định cho lắm, nhưng phản ứng của anh đã cho tôi đáp án rồi.”
Mỗi câu bên trên đều là thật... Klein lặng lẽ bồi thêm một câu trong lòng.
Daxter hơi thả lỏng đôi chút, liếc khẩu súng trong tay đối phương, nghi hoặc hỏi: “Tôi cảm thấy rất khó hiểu vì sao anh tới tìm tôi... Tôi không biết là tôi đã để lộ điều gì...”
Klein cười nói: “Đây chỉ là ngẫu nhiên, có lẽ vận mệnh đã sắp đặt cho chúng ta quen nhau. Thực ra chúng ta đã gặp qua ở chợ đen của quán bar Ác Long, nhưng lúc ấy anh không chú ý tới tôi. Tuy anh rất thông minh khi mua riêng rẽ từng vật liệu phụ trợ cho ma dược danh sách, nhưng với tôi, kẻ vừa hay biết được phương thuốc này, anh vẫn khiến tôi phải chú ý.”
Daxter đột nhiên thở hắt ra, dường như mất động lực thanh minh: “Ra là vậy... Tôi còn tưởng mình hành xử không cẩn thận cho lắm. Nào ngờ, nào ngờ...”
Sau vài câu nỉ non, anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Klein, nói: “Sĩ quan cảnh sát, tôi biết anh tới đây không phải để bắt tôi, mục đích thật sự của anh là gì?”
Klein tỏ ra lơi lỏng, nói:
“Tôi khác với những Kẻ Gác Đêm khác, tôi không cho rằng mỗi một người phi phàm không thuộc về tổ chức của chúng tôi đều là tội phạm tiềm tàng, như vậy sẽ không công bằng với những người luôn tuân theo trật tự và lương thiện.”
Daxter đổi tư thế ngồi, không còn căng thẳng như trước: “Nếu thành viên Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt và Trái Tim Máy Móc đều như anh, thế giới đã hòa bình rồi.”
“Anh biết thành viên của Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt và Trái Tim Máy Móc?” Klein hỏi với vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc: “Đây không phải chuyện mà một người lỡ vào lĩnh vực phi phàm nên biết, chắc chắn anh có tổ chức nào đó sau lưng.”
Hắn dựa ra sau, lại cười nói: “Hội Tâm Lý Luyện Kim?”
Trong lúc nói chuyện, hắn nhàn nhã nhìn vẻ mặt Daxter trở nên khó coi.
“Tôi thấy là anh đang chờ câu trả lời của tôi, nhưng tôi vẫn bỏ qua những chi tiết dường như là rất bình thường, rơi vào cái bẫy ngôn ngữ của anh...” Daxter nói, vẻ ảo não ra mặt.
Anh ta bắt đầu phát hiện trạng thái “Khán Giả” không phải là vạn năng, nhìn ra được mục đích của đối phương nhưng không có nghĩa là anh ta có thể biết rõ chi tiết cụ thể.
Klein vuốt ve ổ xoay của khẩu súng, nói:
“Bác sĩ ạ, chúng ta bắt buộc trao đổi thẳng thắn và trung thực, có thể bắt đầu từ tôi trước. Tôi không cho rằng người phi phàm không thuộc quản lý là tội phạm tiềm ẩn, nhưng tôi đồng ý việc đăng ký và giám sát mỗi một người phi phàm, bởi làm thế để đề phòng việc mất khống chế, tránh cho những tình huống nguy hiểm hơn xảy ra. Tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống bình thường của anh, mà tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác trong giới hạn.”
“Hợp tác có giới hạn?” Daxter hỏi lại như đang tự hỏi mình.
Klein khẽ cười một tiếng:
“Vâng, có giới hạn thôi. Ví dụ như báo cáo trạng thái bản thân cho tôi định kỳ. Anh biết đó, rất nhiều sự kiện mất khống chế ở thời điểm chưa nghiêm trọng là vẫn có khả năng cứu được, mà Kẻ Gác Đêm lại có đủ kinh nghiệm về mặt này. Ví như trong tổ chức của anh, trong số người phi phàm mà anh quen biết, nếu có người sắp làm hại người vô tội, xin hãy cung cấp manh mối cho tôi kịp thời. Hoặc là dùng một số chuyện để trao đổi những đồ vật hữu dụng với anh hơn. Đây là phúc lợi cho anh, chắc là anh biết phúc lợi nghĩa là gì nhỉ. Ngoài ra anh không phải lo lắng hãi hùng, e sợ một ngày nào đó đột nhiên bị thành viên Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt hoặc Trái Tim Máy Móc vây bắt hoặc giết chết. Anh có thể thoải mái và yên ổn hưởng thụ cuộc sống của mình. Chúng tôi sẽ cho anh vài thứ để chứng minh thân phận, để anh có thể sử dụng vào lúc mà không thể làm gì khác.”
Daxter im lặng nghe, một lúc lâu sau mới hỏi: “Anh muốn tôi phản bội tổ chức của mình?”
“Không, không phải là phản bội.” Klein đáp rất chân thành: “Đây là bảo vệ chính nghĩa, đạo đức và lương thiện. Anh làm vậy là ngăn chặn những vụ án tà ác, hung tàn, và máu me. Ngoài chuyện này ra, tôi sẽ không yêu cầu anh bán đứng tổ chức bí mật của mình.”
Daxter suy nghĩ cẩn thận, dường như vì kiếm được cớ mà trở nên thoải mái hơn đôi chút.
Anh ta im lặng vài giây rồi chìa tay phải ra: “Hợp tác vui vẻ.”
Klein dùng bàn tay không cầm súng nắm lấy tay anh ta: “Hợp tác vui vẻ.”
Hắn tạm dừng, rồi khẽ cười nói: “Bác sĩ, anh có thể cho tôi biết liệu anh có phải thành viên của hội Tâm Lý Luyện Kim không.”
“Đúng vậy.” Daxter gật đầu.
Chưa vào cửa đã mở linh thị nên Klein không thấy sự dao động về màu sắc cảm xúc của đối phương, bèn châm chước rồi hỏi: “Anh gia nhập hội Tâm Lý Luyện Kim như nào?”
Daxter nhìn thẳng vào mắt Klein: “Bởi vì một bệnh nhân ở bệnh viện tâm thần này. Lúc khám bệnh cho anh ta, tôi phát hiện anh ta hoàn toàn nhìn thấu tôi, tỉnh táo và lý trí không giống người điên chút nào... Anh ta tên là Hood Eugene.”
Klein ghi nhớ cái tên này, lại trò chuyện vài câu với Daxter, giao ước cách thức hẹn gặp bí ẩn và địa điểm gặp mặt các kiểu. Hắn tạm thời không trao đổi ma dược, phương thuốc hay các tin đồn với anh ta. Chờ tới lúc thích hợp hắn cáo từ, cất súng đi, rồi rời khỏi phòng làm việc của Daxter.
Nhìn bóng lưng hắn biến mất sau cánh cửa, Daxter thở hắt ra, người xụi ra trên chiếc ghế tựa, vừa đau khổ lại vừa thả lỏng.
...
Bên trong công ty Bảo an Gai Đen ở số 36, phố Zoutenlande.
Ngồi sau bàn làm việc, Dunn đảo đôi mắt xám qua, hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Đến muộn nửa giờ, Klein tổ chức từ ngữ rồi đáp: “Thưa đội trưởng, tôi phát hiện một người phi phàm, đã xác nhận là thành viên của hội Tâm Lý Luyện Kim. Anh ta là một bác sĩ chính thống, đồng ý hợp tác với chúng ta. Tôi cho rằng tốt nhất là hãy giữ nguyên trạng thái hiện tại, như vậy có thể giúp chúng ta hiểu biết đúng lúc về tình hình mới nhất của hội Tâm Lý Luyện Kim.”
Dừng vài giây, Klein lại bổ sung: “Tôi muốn phát triển anh ta thành người chỉ điểm của Kẻ Gác Đêm, hoặc là thành viên vòng ngoài bí ẩn.”
Cụm từ “Người chỉ điểm” này đến từ tiếng Entis, tới từ Russel đại đế.
Dunn khẽ gật đầu, nói: “Cậu xử lý rất tốt, nhưng sau này có chuyện như thế này thì tốt nhất là báo cho tôi trước. Đưa thông tin về vị bác sĩ kia và quá trình giải quyết của cậu giao cho tôi, tôi sẽ cho anh ta một vài thứ để chứng minh thân phận. Còn nữa, đừng nói chuyện này với hội Leonard. Tuy bọn họ đều là những người đồng đội đáng tin cậy, nhưng điều lệ có liên quan tới chuyện này có quy định rất rõ ràng. Sau này cậu sẽ phụ trách liên hệ bác sĩ kia.”
Klein thở phào, tươi cười nói: “Vâng.”